Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 8: Vẽ người nhỏ

Editor: SoleilNguyen

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 8: Vẽ người nhỏ

======***======

Hai ba ngày thời gian đệm luôn trôi qua rất nhanh, Đa trung nhanh chóng từ sự bận rộn của việc khai giảng trượt vào nhịp điệu ổn định như thường lệ, là lớp khoa học tự nhiên, thời khóa biểu của bọn họ luôn được sắp xếp rất khắc nghiệt, buổi sáng thường bị chiếm cứ bởi toán, lý, hóa, tiết học đầu tiên chính là môn toán gây đau đầu nhất.

Trên bàn học của Yến Dương trải ra một quyển sách toán trống rỗng, lợi dụng chồng sách được xếp chặt, kẹp điện thoại vào góc để xem phim.

Ban đầu hắn định chơi game, nhưng chơi đồng đội mà không bật mic thì gần như là hành vi không đứng đắn, vì vậy Yến Dương chỉ còn cách chọn phương án thứ hai, mở một bộ phim hoạt hình, chỉ tiếc tâm trí hắn thực sự không ở trên bộ phim, nửa giờ trôi qua, hắn thậm chí còn không biết con vật đóng vai chính là giống gì.

Thôi. Yến Dương thoát khỏi video, nhét điện thoại vào hộc bàn, ngón tay vô tình chạm vào phong bì vẫn nằm trong đó.

Phong bì của Từ Triều hôm đó cuối cùng đã không bị thu lại, chỉ là nhẹ nhàng đẩy lại trên bàn của Yến Dương, rất nghiêm túc nói một câu cảm ơn. Yến Dương theo dòng hồi tưởng, ánh mắt trượt sang người bên cạnh, người đó đang mở to hai mắt, chăm chú nhìn giáo viên toán trên bục giảng, nghe rất chăm chú.

Thầy giáo toán của họ họ Lý, được cho là một trong những người có thâm niên nhất ở Đa trung, câu nói thường xuyên xuất hiện trên môi là “Tôi đâu có kiếm tiền từ việc làm giáo viên, họp? Không đi!” Câu nói được nói ra rất hùng hồn và thoải mái, phong cách giảng dạy cũng như vậy, thường xuyên nói về sách bài tập, chủ đề lại bay đến món ăn nào đó ở một nhà hàng nào đó ngon mà không đắt.

Yến Dương thấy Từ Triều viết không ngừng, cũng chăm chú lắng nghe xem giáo viên toán thực sự đang giảng về công thức quan trọng nào mà khiến người kia chăm chú như vậy.

“…... Hai ông lão đánh nhau kịch liệt lắm, tôi nói cho các em biết, tôi đứng bên cạnh nhìn mà cũng thấy đau, bà lão còn đứng bên cạnh cười hớn hở, cười đến mức…...”

Nghe một hồi, Yến Dương cuối cùng cũng hiểu, đối phương đang kể về chuyện tán gẫu hôm qua khi đi dạo, hai ông lão vì tranh giành một bà lão làm bạn nhảy, ai cũng không nhường ai, cuối cùng không nói được đã đánh nhau.

Yến Dương: …...

Cái này đáng để Từ Triều viết nghiêm túc như vậy, còn ghi chép nữa?

Trong lòng hắn như có mèo cào, không nhịn được dựa về phía Từ Triều, muốn xem người kia thực sự đang viết gì. Ánh mắt vô tình rơi vào quyển vở của đối phương, Yến Dương suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.

Trên trang vở trống trải vẽ vài người nhỏ, một người nhỏ hói đầu với vẻ mặt dữ tợn, kéo tóc của một người nhỏ khác, bên cạnh có chữ “Cướp bạn nhảy của tôi, đánh ông!” Không xa có một bà lão ngồi khoanh chân, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

Yến Dương dùng ngón cái ấn mạnh vào ngón trỏ, đau đớn khiến hắn phải cố nhịn cười, nhưng vì ấn quá mạnh, không nhịn được “hít” một tiếng.

Từ Triều đang chăm chú vẽ bị âm thanh bên cạnh làm cho giật mình, cậu quay đầu lại, đã thấy Yến Dương vừa muốn cười vừa nhíu mày, không nhịn được hỏi nhỏ một câu.

“Có chuyện gì vậy?”

Yến Dương lắc lắc tay, vẫy đi chút đau đớn, lắc đầu biểu thị không sao, nhưng ánh mắt lại không nhịn được trượt về phía quyển vở. Từ Triều theo ánh mắt của hắn nhìn qua, đúng lúc thấy hình vẽ quái dị trên quyển vở.

Cậu “bịch” một tiếng đóng quyển vở lại, chóp tai lộ ra ngoài tóc đen đỏ lên, ngón tay căng thẳng cào cào vào mép vở.

“...... Chỉ là vẽ lung tung thôi.”

“Vẽ lung tung?” Yến Dương nhướng mày, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vững vàng, “Vẽ rất….. Khá.”

Thực ra hắn muốn nói rất dễ thương, nhưng lại cảm thấy từ này mang chút gì đó không thể nói rõ, câu nói đến bên miệng lại chuyển thành một từ trung tính không có cảm xúc.

“Thật sao?” Từ Triều rõ ràng rất vui vẻ, chóp tai dường như lại đỏ lên vài phần, cậu mở lại quyển vở, đổi bút sang một màu khác, nhỏ giọng nói: “Còn tưởng sẽ…... Nói giống nhau.”

Có vài chữ cậu nói vừa nhẹ vừa nhanh, Yến Dương hoàn toàn không nghe rõ, theo phản xạ hỏi: “Cái gì?”

“Cái gì?”

Một giọng nói đồng thời vang lên với giọng của Yến Dương, Lộ Lãng phía trước quay đầu lại, liên tục hỏi: “Cái gì? Cái gì thật? Anh Yến, sao mày cũng bắt đầu nói chuyện thì thầm vậy?”

Yến Dương lạnh lùng nhìn gã, nhưng Lộ Lãng lúc này thực sự quá chán, từ năm lớp 10 đã bắt đầu nghe giáo viên toán khoác lác trên lớp, không ngờ lên 11 vẫn không thoát khỏi, liên tục hơn nửa giờ toàn là những chuyện vặt vãnh lặp đi lặp lại, gã chán đến mức suýt nữa mọc lông, cũng không để ý đến cái nhìn chết chóc của Yến Dương, chuyển ánh mắt sang Từ Triều.

“Này, bạn học mới, các cậu đang nói gì vậy? Cho tôi nghe với.”

Từ Triều lại đặt tay lên quyển vở, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Không có gì.”

“Làm sao mà không có gì chứ! Anh Yến đã đáp lời rồi, chắc chắn là có chuyện thú vị, trước đây lên lớp tôi tìm hắn mười lần thì hắn chỉ trả lời tôi hai lần là đã tốt lắm rồi.” Lộ Lãng nhẹ nhàng chạm vào bàn của Yến Dương, bán sạch sẽ cái người đang lạnh mặt.

“Còn có một lần là bảo tôi cút.”

Yến Dương:…… Trước đây sao không thấy Lộ Lãng nói nhiều như vậy nhỉ.

Lộ Lãng lúc này đã quay hẳn đầu lại, đang nhìn chằm chằm vào Từ Triều, sự tò mò gần như tràn ra ngoài, Từ Triều bị gã nhìn đến mức không nỡ, nghĩ đi nghĩ lại, rút tay khỏi quyển vở, đẩy về phía gã.

“Đang nói về cái này.”

Lộ Lãng nhìn theo lời cậu, những nét vẽ đơn giản trên quyển vở lập tức hiện ra.

“Cái này là cậu mới vẽ à?” Lộ Lãng nhỏ giọng thốt lên, “Sinh động quá, đây không phải…… Chuyện phiếm mà lão Lý nói sao, cậu vẽ còn thú vị hơn cả những gì ổng nói!”

Cuối cùng, gã giơ ngón cái lên với Từ Triều, “Rất dễ thương.”

Từ Triều chớp chớp mắt, lời khen ngợi nhiệt tình và thẳng thắn của Lộ Lãng khiến cậu cảm thấy hơi ngại, cậu mỉm cười với đối phương, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Yến Dương cuối cùng cũng không nhịn được, sao người này lại nói nhiều như vậy! Hắn giơ chân đá vào ghế của Lộ Lãng, muốn gã yên lặng một chút.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Cú đá này thực ra không mạnh, nhưng Lộ Lãng vốn đang dựa vào một chân ghế, Yến Dương đá một cái, gã suýt nữa thì cả người lẫn ghế đã ngã ra hành lang, trong lúc hoảng loạn quên cả việc vẫn đang trong giờ học.

“Anh Yến! Sao tự dưng đá tao?! May mà tao nhanh nhẹn, không thì sẽ xấu hổ lắm!”

“Xấu hổ cái gì?” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Lộ Lãng, khiến gã giật mình, quay lại đã thấy giáo viên toán không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng, đang “từ bi” nhìn gã.

“Không phải, thầy ơi, em, em……”

“Em cái gì mà em!” Người vừa nãy còn tươi cười bỗng chốc biến sắc, gõ mạnh vài cái lên bàn, “Không xấu hổ thì thật đáng tiếc nhỉ? Tôi giúp em! Đến đây, cầm sách ra ngoài đứng!”

“…… Ồ.”

Lộ Lãng mặt mày ủ rũ, vừa lề mề đi ra ngoài vừa cầu nguyện trong lòng đừng gặp phải lão Tiết kiểm tra lớp, gã hoàn toàn không muốn bị mời vào văn phòng uống trà!

Có lẽ ông trời cũng không nỡ nhìn gã xui xẻo như vậy, vừa bước ra khỏi lớp, chuông tan học đúng lúc vang lên, Lộ Lãng trong lòng hô to “Ý trời”, ôm sách nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.

“Tan học rồi thầy!”

Lộ Lãng mỉm cười với người vẫn còn đứng một bên, giáo viên toán liếc gã một cái, cuối cùng không nói gì thêm, ôm cốc giữ nhiệt, chậm rãi rời khỏi lớp học.

“Mẹ ơi, hù chết tao rồi, may mà tan học, nếu không đứng ở ngoài một tiết, gặp lão Tiết thì xong đời!” Lộ Lãng vỗ ngực, mặt mày vẫn còn hoảng hốt.

Yến Dương khoanh tay dựa vào tường, lạnh lùng cực kỳ, “Đáng đời.”

“Vô nhân tính!” Lộ Lãng giận mà không dám nói, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm.

Từ Triều thì có chút tò mò, cậu do dự hai giây, vẫn chọc chọc Lộ Lãng, dù sao đối phương trông có vẻ rất dễ nói chuyện, mà vừa rồi còn khen cậu.

“Tại sao lại sợ gặp giáo viên chủ nhiệm? Thầy ấy rất dữ à?”

“Cũng không hẳn……” Lộ Lãng quả nhiên như Từ Triều nghĩ, không hề có cảm giác xa lạ như mấy phút trước mới nói câu đầu tiên, rất tự nhiên tiếp tục câu chuyện, “Ông ấy chỉ hay nhắc nhở, cậu hiểu không? Có thể nói liên tục hai giờ mà không lặp lại, tôi thà để ông ấy mắng tôi mười phút còn hơn.”

Từ Triều thực ra không hiểu lắm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lộ Lãng vẫn còn hoảng sợ, cậu vẫn do dự gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Yến Dương đúng lúc đưa tay ấn vào gáy Lộ Lãng, khiến gã quay lại nhìn bảng đen, còn cảnh cáo bằng một chút sức lực, rồi quay lại nhìn Từ Triều, “Đừng nghe gã nói linh tinh, lão Tiết rất tốt.”

Từ Triều lần này gật đầu rất mạnh, cậu cũng cảm thấy giáo viên chủ nhiệm rất tốt, khác hẳn với những giáo viên ở trường trước, sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, cũng sẽ không cầm tờ khảo sát chi tiết gia đình mà cậu viết để hỏi han đủ điều.

Mặc dù mới đến chưa được mấy ngày, số lần gặp gỡ cũng chỉ đếm trên một bàn tay, nhưng Từ Triều cảm thấy, thái độ của lão Tiết đối với cậu cũng giống như với các bạn học khác trong lớp.

Vừa bình dị lại vừa quan tâm.