Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 9: Yêu cầu

Editor: SoleilNguyen

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 9: Yêu cầu

======***======

Tuần đầu tiên sau khi khai giảng luôn trôi qua thật chậm chạp, trừ ba ngày tự học đầu tiên, hai ngày sau như thể đang đếm từng giây trôi qua, khó khắn lắm mới đến tiết học cuối cùng vào thứ sáu, học sinh đều ùa ra như thể vừa được thả tự do, lớp học giống như một siêu thị trong ngày giảm giá, ồn ào náo nhiệt, giáo viên hóa học đã la hét rất nhiều lần nhưng không có tác dụng, đành để bọn họ đi, rồi lặng lẽ cầm giáo án ra ngoài.

Sách của các môn học chính đã được phát dần dần, Từ Triều đang lần lượt bỏ chúng vào cặp, ngữ văn, toán, tiếng Anh…... Hình như thiếu cái gì đó? Nhìn vào chiếc cặp đã được sắp xếp gần như hoàn chỉnh, ánh mắt Từ Triều quét qua mặt bàn và hộc bàn, cho đến khi ánh mắt lướt qua bàn học bên cạnh, thì mới chợt nhận ra.

Thiếu một cuốn sách sinh học.

Mà cuốn sách sinh học mới tinh đó đang bị đè dưới bàn tay của Yến Dương.

Từ Triều nhìn hai cuốn sách sinh học chồng lên nhau, cảm thấy hơi khó xử. Khác với mặt bàn trống rỗng của mình, phía trước và bên phải bàn của Yến Dương được xếp gọn gàng hai chồng sách, tạo thành một góc khuất tầm nhìn, người kia hiện đang vùi đầu vào góc, đầu tựa vào khuỷu tay, cẳng tay chống lên, cổ tay hơi cong, hai tay vòng qua sau đầu, nhẹ nhàng đặt lên cuốn sách bên phải.

Nên kéo thẳng ra, hay gọi Yến Dương để đối phương đưa sách qua?

Thực ra đây không phải là một vấn đề quá khó xử, vốn dĩ cuốn sách đó đã là của cậu, trong khi người kia không chú ý, kéo thẳng về cũng không có gì sai, còn việc nhờ đối phương đưa sách cũng chỉ là chuyện nhỏ, dù cho đối tượng là Yến Dương mà các bạn học thường có chút e ngại.

Nhưng Yến Dương đã dẫn đường cho cậu, trả tiền cho cậu, cậu không giống như những người khác cảm thấy Yến Dương rất đáng sợ, hơn nữa, cho dù Yến Dương thực sự là một tên côn đồ hung dữ, cậu cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy sợ hãi.

Cậu chỉ là, chỉ là không thể yêu cầu người khác mà thôi.

Có lẽ do hồi nhỏ đã bị yêu cầu quá nhiều, mặc dù cậu biết những người này không giống như người phụ nữ đó, nhưng nỗi sợ hãi ăn sâu vào xương tủy thật khó tránh khỏi, cậu không muốn bị người khác thao túng, vì vậy luôn tránh né tiếp xúc với người khác, cũng cố gắng không yêu cầu thứ gì từ người khác.

Dù chỉ là một câu đơn giản "Xin chào, cậu có thể đưa cuốn sách giúp tôi không?".

Bàn tay đang giơ lên giữa không trung cuối cùng đã không rơi xuống, Từ Triều thu tay lại, ánh mắt lại rơi vào chiếc cặp đang hé mở, thôi, chờ hắn đi rồi lấy cũng được.

Một cuốn sách sinh học mới tinh đúng lúc rơi xuống bàn của cậu.

Yến Dương gối lên cánh tay, phim đã chiếu xong, tai nghe đã không còn phát ra âm thanh, có thể nghe thấy tiếng ồn ào của cả lớp, nhưng hắn vẫn bất động, yên tĩnh như thể đang ngủ.

Có một ánh mắt đã dừng lại trên người hắn rất lâu.

Ban đầu chỉ muốn làm cho nửa ngày thứ sáu khó khăn này trôi qua, nhưng ngay khi bộ phim sắp kết thúc, cảm giác bị nhìn trộm bỗng ập đến, Yến Dương không biểu lộ gì, khẽ động một chút, ánh mắt lướt về hướng phát ra cảm giác đó.

Hóa ra là bạn cùng bàn mới của hắn.

Tại sao Từ Triều lại nhìn hắn làm gì? Yến Dương cảm thấy nghi ngờ, nhân lúc thay đổi tư thế, hắn nhìn theo ánh mắt của người kia, đã thấy cuốn sách bị hắn đè dưới đầu ngón tay.

Hắn gần như ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, có thể là khi phát sách, lớp trưởng đã nhầm tưởng hắn đang ngủ, nên không dám gọi, còn hắn thì bị bộ phim thu hút, hoàn toàn không chú ý đến việc phát sách, trong lúc thay đổi tư thế, đã đè lên cuốn sách kia.

Cảm nhận được ánh mắt đó, Yến Dương bỗng nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng, Từ Triều đã đợi đến khi hắn tỉnh dậy mới rời khỏi chỗ ngồi. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy người kia có cách suy nghĩ kỳ lạ, cho rằng lý do là do hai người chưa quen nhau, nhưng bây giờ họ đã làm bạn cùng bàn một tuần, mặc dù giao tiếp không nhiều, nhưng cũng quen thuộc hơn lúc đầu.

Từ Triều có gọi hắn không?

Yến Dương giữ nguyên tư thế ban đầu, vừa cảm thấy mình thật thừa thãi, vừa có chút kỳ vọng khó nói. Nhưng cho đến khi cánh tay của hắn bị gối đến mỏi nhừ, ánh mắt đó rời khỏi hắn, hắn vẫn không nghe thấy tiếng của Từ Triều.

Trong lòng hắn khẽ thở dài, ngón tay dùng sức, cầm một cuốn sách trong đó, đặt lên bàn của Từ Triều.

"Lần sau cứ gọi tôi." Câu nói giống hệt lần trước, nhưng giọng điệu lại mạnh mẽ hơn nhiều.

Cuốn sách nằm yên trên bàn, Từ Triều nhìn theo tay Yến Dương thu về, nhìn vào khuôn mặt hắn, đối phương thay đổi tư thế, tay phải đặt lên sách, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt phượng sắc bén nửa khép, vẻ mặt mang chút lười biếng, dưới ánh nắng lúc bốn giờ chiều, lại có chút ý tứ dịu dàng.

Từ Triều lặng lẽ bỏ cuốn sách vào cặp, không nói tốt cũng không nói xấu.

Yến Dương cũng không để ý đến việc cậu có phản hồi hay không, mấy ngày qua tiếp xúc, hắn phần nào cũng hiểu rõ tính cách của Từ Triều, theo cách nói phổ biến trên mạng trước đây, chính là một mỹ thiếu niên ba không.

Không miệng, không tâm, không biểu cảm, lại còn đẹp trai. Nếu ở trong anime thì chắc chắn sẽ được gọi là “bà xã”.

Từ Triều liếc nhìn đồng hồ trên bảng đen, còn mười phút nữa là hết giờ, cậu đặt cằm lên ba lô đã được sắp xếp gọn gàng, trong lòng lặng lẽ đếm ngược.

Những gì Yến Dương nói cậu không để tâm, mặc dù cậu cố gắng tránh né giao tiếp với xã hội, nhưng những quy tắc xã giao cơ bản vẫn hiểu được, cậu và đối phương chưa quen biết, có một số chuyện, chỉ cần nghe là đủ, thực sự không cần phải nghiêm túc.

Điều quan trọng nhất hiện giờ là mua sắm sau giờ học, và tìm một công việc bán thời gian có thể kiếm tiền.

Căn phòng của La Tưởng là phòng trang trí hoàn chỉnh, mọi trang thiết bị đều đầy đủ, nhưng đồ dùng cá nhân thì vẫn phải tự mua, trước đây do phải lên lớp nên không có thời gian, bây giờ là cuối tuần, Từ Triều muốn nhân cơ hội này đi dạo một chút.

Về phần công việc bán thời gian, cậu có học bổng từ Đa trung, cùng với một số tiền đã tiết kiệm được từ việc làm thêm trước đó, mặc dù có thể lo được cho cuộc sống hiện tại, nhưng nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, cậu thậm chí có thể cả tiền ăn cũng thực sự không đủ.

Đợi cuối tuần đi ra ngoài xem sao, Từ Triều ở trong lòng sắp xếp những việc cần làm, chờ tiếng chuông tan học.

Chỉ là không ngờ, tiếng của Hạ Nhuế còn vang lên trước cả tiếng chuông tan học.

“Từ Triều?” Giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên bên tai, Từ Triều có chút mơ hồ ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra, cô gái một tay cầm bút, một tay chống lên quyển vở, sắc mặt bình thản nhìn cậu.

“Cậu có thể ở lại một chút sau giờ học không? Giáo viên chủ nhiệm bảo tớ giúp cậu kiểm tra tiến độ.”

Từ Triều nghe vậy, mới nhớ hôm qua lão Tiết đã nói với cậu, giáo trình của Đa trung và giáo trình của trường cũ không giống nhau, để tránh cậu không theo kịp hoặc quá khó khăn, đã tìm lớp trưởng Hạ Nhuế đến để trao đổi với cậu.

Cậu lúc đó thực sự đã từ chối, nói với lão Tiết khác biệt của giáo trình không ảnh hưởng nhiều đến cậu, cũng hoàn toàn không cảm thấy khó khăn, nhưng lão Tiết trong chuyện này lại rất cứng rắn, hoàn toàn không cho cậu cơ hội nói chuyện.

Hiện giờ ngay cả Hạ Nhuế cũng trực tiếp tìm đến.

Từ Triều có chút bất đắc dĩ, cậu thực sự không cần bổ sung tiến độ, cũng không muốn lãng phí thời gian cho những việc không cần thiết, quan trọng nhất là, cậu sợ có bất kỳ mối quan hệ nào với người khác.

“Xin lỗi, tớ thực sự không cần, cảm ơn cậu.”

“Thật sao?” Hạ Nhuế nghi ngờ nhìn cậu, “Nhưng lão Tiết nói giáo trình mà cậu học trước đây và chúng ta khác nhau rất lớn.”

“Thực sự không cần.” Từ Triều nở một nụ cười nhẹ, “Nếu không tin, tớ có thể đứng nhất trong bài kiểm tra đầu năm.”

Cậu…… có biết người đứng nhất hiện giờ đang ở trước mặt cậu không?

Hạ Nhuế ngẩn ra một chút, ánh mắt thật sự rơi trên mặt Từ Triều, chăm chú quan sát, muốn tìm ra một chút kiêu ngạo tự phụ từ cậu.

Nhưng không có gì cả.

Người đối diện nghiêm túc nhìn cô, tóc đen mềm mại dính bên má, ngược sáng không nhìn rõ biểu cảm của cậu, nhưng đôi mắt hơi tròn vừa đen vừa sáng, Hạ Nhuế cảm thấy như nhìn thấy một chú mèo con mới sinh, ánh mắt mang theo sự ngây thơ ướŧ áŧ.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Những suy nghĩ tò mò bỗng chốc bị dập tắt, cô nhún vai, nuốt lại những lời định tiếp tục thuyết phục, “Vậy thì chờ xem.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trán mình, “Còn một chuyện nữa, cậu cần mua đồng phục, kích thước của các bạn trong lớp đã được thống kê trước khi khai giảng, chỉ còn thiếu kích thước của cậu.”

“Có lẽ là size S……” Từ Triều do dự một chút.

“Quá chung chung. Chiều cao cân nặng bề rộng vai vòng eo vòng mông chiều dài tay chiều dài chân đều phải nói.”

Nói một hơi không ngừng nghỉ, Hạ Nhuế nhanh chóng quay đầu lướt nhìn về phía sau, rồi lại nghiêm túc nhìn Từ Triều.

“Hả?” Từ Triều bị một loạt từ ngữ này làm cho choáng váng, cậu nhìn về phía Lộ Lãng ngồi ở hàng ghế trước, rồi nhìn sang Yến Dương bên cạnh, không hiểu sao bộ đồng phục xanh trắng đồng nhất của học sinh toàn quốc lại cần nhiều thông tin đến vậy.

Cậu vẫn còn đang băn khoăn, Yến Dương lại nhìn thấy những hành động nhỏ của Hạ Nhuế rất rõ ràng, cười lạnh một tiếng, “Thôi đi, cậu ấy có thể còn gầy hơn Lê Hành nhiều.”

“Lớp trưởng, cậu đang thiên vị đấy.” Lộ Lãng ngồi ở hàng ghế trước nghe toàn bộ cũng nhìn Hạ Nhuế với vẻ chế nhạo.

Hạ Nhuế trừng mắt nhìn Lộ Lãng, rồi phản bác lại Yến Dương, “Cậu làm sao biết cậu ấy gầy hơn nhiều? Cậu có đo bao giờ đâu!”

Cô nói không chút khách khí, người khác sợ Yến Dương, nhưng cô thì không, mặc dù cũng không phải hoàn toàn không sợ, nhưng dù sao cô và Yến Dương cũng lớn lên trong cùng một viện, nhìn từ bên ngoài cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã, huống chi, Yến Dương cũng sẽ không đánh phụ nữ.

Yến Dương quả thực không quá để tâm, chỉ giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái cách nhau một chút, cười như không cười nhìn cô, “Tôi thực sự không đo, nhưng vị trí của tôi và cậu ấy —— chỉ cách nhau một chút này thôi.”

Vừa nói, vừa tách hai ngón tay ra xa nhất có thể, “Còn cậu và Lê Hành, khoảng cách lớn như vậy.”

Hạ Nhuế:…… Chó thật.

Nhưng những gì mà Yến Dương nói đều là sự thật, cô nhất thời không tìm được lời nào phản bác, chỉ có thể liếc xéo đối phương một cái, rồi quay lại nói với Từ Triều: “Không cần báo cáo gì khác, chỉ cần nói chiều cao và cân nặng.”

Từ Triều nhìn hai người nói qua nói lại, không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang giữa cậu và Lê Hành ai gầy hơn, cũng không hiểu Hạ Nhuế và Yến Dương đang tranh cãi điều gì, lúc nghe thấy lời của Hạ Nhuế, vừa định trả lời thì một giọng nói đã vang lên trước.

“Chiều cao 180, cân nặng 67.”