Editor: SoleilNguyen
Trước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 7: Kẹo vị vải
======***======
Lão Tiết đứng trên bục giảng chỉ mới phát biểu được ba phút, câu "Học hành chăm chỉ, ngày càng tiến bộ" vừa nói được một nửa, lại bị một cuộc điện thoại gấp rút gọi đi, gần như vừa mới ra khỏi cửa, lớp học đã ồn ào như một cái chợ, Yến Dương lợi dụng âm thanh ồn ào trong lớp, nghiêng đầu hỏi Từ Triều bên cạnh.
"Buổi sáng cậu gặp bọn Thành Lương à? Ặc, chính là bọn có cái mũi đinh rất to đó."
Nghe vậy, tay cầm bút của Từ Triều khẽ run lên, bút nước "bịch" một tiếng rơi xuống bàn, rồi lăn xuống đất.
Không thể nào, thật sự gặp sao?
Trong lúc hoảng hốt, hắn nắm chặt cổ tay của Từ Triều, nhìn lên nhìn xuống, "Gặp ở đâu? Bọn họ có động thủ không? Cậu…..."
"Không có." Yến Dương chưa nói xong đã bị Từ Triều cắt lời, cậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi Yến Dương, cúi xuống nhặt bút, đặt lại lên bàn, "Tôi chỉ dậy muộn thôi."
"…… Ồ."
Yến Dương nhận ra Từ Triều không nói thật, nhưng nếu không phải bọn Thành Lương thì cũng không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không phải khăn quàng đỏ đương thời, có lòng nhiệt tình vô hạn.
Hơn nữa đối phương cũng không cần hắn phải can thiệp vào chuyện của người khác.
Yến Dương cũng không muốn tự làm mất mặt, tự mình đeo tai nghe, vô tình mở một trò chơi trên điện thoại.
Hắn vốn thích tải nhiều trò chơi, chán thì mở từng cái, xem cái nào hợp mắt thì chơi thêm vài lần, trò chơi lần này là cái hắn đã chơi cách đây hai ngày, mặc dù là một trò chơi nâng cấp công chúa rất bình thường, nhưng hắn thấy lựa chọn có chút thú vị, nên đã lưu lại đến giờ.
Cấp độ của nhân vật đã nâng lên thành Yến tần, được mời tham gia bữa tiệc do Quý phi tổ chức, tại bàn tiệc Quý phi đã ban cho hắn một ly rượu, lúc này hệ thống tự động hiện ra lựa chọn.
—— Quý Phi ban cho bạn một ly rượu, uống hay không uống?
Yến Dương nhìn vào lựa chọn, nhớ lại vai trò của mình trong cốt truyện và mối quan hệ với Quý phi này có chút căng thẳng, nhưng đối phương là Quý phi…... Hắn do dự một chút, chọn uống.
"Vì bạn đã xúc phạm Quý phi, Quý phi đã bỏ độc vào rượu mà bạn nhận, bạn đã chết vì trúng độc."
……
Yến Dương mắng thầm một câu, nhanh chóng thoát ra, quay lại điểm lựa chọn, lần này hắn chọn không uống.
"Vì bạn đã từ chối rượu của Quý Phi ban, bị Quý Phi quy tội bất kính giam vào ngục lao, u uất mà chết."
Hắn đệt!
Yến Dương nhìn vào giao diện đã chuyển sang màu xám, cảm thấy việc để trò chơi này trên điện thoại hơn một ngày thực sự là mất trí, hắn quyết định thoát ra, nhấn gỡ cài đặt.
Trò chơi rác rưởi gì vậy!
Hắn ném điện thoại vào hộc bàn, trùm áo đồng phục lên đầu, một lần nữa chọn đi vào giấc mộng.
Có lẽ hôm qua hắn thực sự đã ngủ đủ, lần này Yến Dương chỉ chợp mắt hai tiết học, đã bị Chu Công đá ra khỏi giấc mộng, hắn nằm trên bàn, mơ màng nhìn quanh lớp học.
Lúc này là giờ giải lao sau tiết thứ hai, có ba mươi phút, mọi người hoặc chọn ra sân vận động đổ mồ hôi, hoặc chọn đi siêu thị của trường để lấp đầy cái bụng, trong lớp chỉ còn lác đác vài người, đặc biệt yên tĩnh.
Yến Dương liếc nhìn quanh lớp học, cuối cùng vô tình lướt mắt sang bên trái, Từ Triều đang gối tay lên cánh tay của mình, mặt quay về phía cửa sổ, trông có vẻ ngủ rất say.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ không có gì che chắn, chiếu rọi thẳng vào người đang say ngủ, Yến Dương đứng dậy, nhìn ra ngoài ánh nắng mặt trời không tiếc sức nóng của mình, kéo rèm cửa lại.
Quá nắng.
Hắn trở lại chỗ ngồi, mò điện thoại trong hộc bàn, chỉ là không tìm thấy điện thoại, lại móc ra được một phong bì.
Một phong bì giấy kraft rất đơn giản, khi Yến Dương lấy ra, mặt đối diện với hắn không có viết thông tin gì, hắn nhẹ nhàng lật lại, vài chữ đẹp mắt hiện ra trước mắt.
—— Gửi Yến Dương.
Góc dưới bên phải còn vẽ một nhân vật Q phiên bản nhỏ, đang giơ một tấm biển có viết hai chữ "Xin lỗi".
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phong bì, bên trong không có nhiều đồ, rất dễ dàng để nhận ra đó là một viên kẹo và một tờ giấy được gấp thành hình vuông, Yến Dương nhanh chóng lướt qua nét chữ trong đầu, rất dễ dàng nhận ra đó là ai.
Chữ viết đẹp như vậy cũng không phải thường thấy, mà hôm qua hắn trùng hợp gặp được một người.
Là Từ Triều.
Phong bì không có niêm phong, Yến Dương lấy đồ bên trong ra đặt lên bàn, đúng như hắn đoán, chỉ có điều trong tờ giấy gấp còn kẹp thêm một tờ tiền nhân dân tệ.
20 tệ, không nhiều không ít, vừa đúng số tiền mặt hôm qua.
Thậm chí không cần mở tờ giấy ra, Yến Dương đã biết trên đó viết gì, phong bì này đã hoàn thành sứ mệnh của nó, đợi chờ số phận của nó chỉ là bị ném vào thùng rác ở hàng ghế sau của lớp học.
Nhưng ngón tay Yến Dương lại xoa trên tờ giấy nhiều lần, bề mặt thô ráp bị mài mòn vài mảnh vụn, dính vào ngón tay, hắn rũ mắt nhìn thật lâu, nhẹ nhàng búng búng ngón tay, mở tờ giấy ra.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Không ngờ trên tờ giấy không phải là những câu chữ mà Yến Dương dự đoán, mà là một bức tranh phác thảo đơn giản. Chỉ với vài nét, hai nhân vật Q phiên bản sống động đã được phác họa, nhân vật có đôi mắt đen đang giơ một viên kẹo, đưa cho nhân vật có đôi mắt vàng, bên cạnh có một khung đối thoại hình đám mây, viết —— Ừm…... Vị vải, ăn siêu ngon.
Dấu ba chấm được điểm vừa dài vừa nặng, dù không nói rõ, nhưng Yến Dương hiểu, đối phương có lẽ đang xin lỗi vì cơn giận bất ngờ hôm qua, hắn nhìn chằm chằm vào dãy ba chấm đó, từ sự ngập ngừng, cảm nhận được một chút xấu hổ của người vẽ.
Yến Dương không nhịn được mà cười nhẹ, hắn gấp tờ giấy lại cho vào phong bì, rồi cầm viên kẹo trên bàn, bóc giấy kẹo cho vào miệng, quay đầu nhìn Từ Triều.
Người kia đang chôn mặt vào khuỷu tay, vài tia nắng từ khe hở của rèm cửa không khép kín chiếu vào, rọi lên chóp tai của người nọ, trắng đến mức gần như trong suốt, một lọn tóc đen không yên ổn giương lên, bị gió điều hòa thổi qua lại.
Yến Dương nhìn lọn tóc không ngừng dao động đó, đầu lưỡi ngậm kẹo trong miệng xoay một vòng, vị vải đậm đặc lan tỏa, hắn cắn nhẹ, “Cạch” một tiếng cắn đứt nửa viên kẹo, gió điều hòa đã tự động đổi hướng, lọn tóc không yên ổn cuối cùng cũng ngừng lại.
Lê Hành và Lộ Lãng vừa đi siêu thị càn quét một vòng, mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt bước vào lớp, vừa vào cửa đã thấy anh Yến ít khi cười nói đang cong khóe miệng, trong miệng còn đang ngậm một viên kẹo mà trước đây chưa bao giờ ăn.
“Cha mẹ ơi!”
Lê Hành kêu lên, vài bước vọt tới bàn Yến Dương, chỉ vào hắn, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Anh Yến, mày bắt đầu ăn kẹo rồi? Không phải mày nói cái này vừa ngọt vừa ngấy, cả đời này sẽ không bao giờ ăn sao!”
Yến Dương đang ngậm nửa viên kẹo, nhìn người có biểu cảm lố lăng, Lê Hành hoàn toàn không để ý, đưa tay vào túi đổ mang về, lấy ra một nắm kẹo đủ màu sắc, đưa cho Yến Dương, “Anh Yến, tất cả đều cho anh, dẫn theo em nhé?”
Lộ Lãng đi sau một bước, nhìn tên nhược trí đang điên cuồng thử nghiệm bên cạnh, mặt không nỡ nhìn thẳng, trong lòng đã phát ra một bài nhạc của người da đen cho Lê Hành, lại phát hiện Yến Dương không những không nổi giận, còn đưa tay lấy một nắm kẹo.
Lộ Lãng: ?
Lê Hành nhìn Yến Dương cầm kẹo, vui mừng khôn xiết, “Anh Yến, khi nào dẫn em đi? Em lúc nào cũng có thời gian!”
Nhưng Yến Dương không để ý đến hắn, ném kẹo trong tay lên bàn bên cạnh.
Từ Triều lúc này đã tỉnh, đang nhìn vào mặt bàn trống rỗng, đột nhiên thấy có một nắm kẹo đủ màu sắc, cậu giật mình, theo phản xạ nhìn sang bên cạnh.
Sắc mặt Yến Dương lạnh nhạt, lời nói như vàng.
“Cho cậu.”
Từ Triều: ??
Lê Hành: ???
Đó là tiền của hắn mua!