Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 4: "Bạn cùng lớp"

Editor: SoleilNguyen

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 4: “Bạn cùng lớp”

======***======

Khu Tân Hoa không xa vị trí của Yến Dương bọn họ, ra khỏi ngõ rồi rẽ vài khúc là đến cổng khu. Yến Dương đứng lại ở chỗ bảo vệ, quay người nhìn về phía Từ Triều.

Thời tiết ở Dung Thành thực sự nóng đến chóng mặt, Yến Dương liếc nhìn điện thoại, nhiệt độ đã lên đến 37 độ, hắn thực sự không muốn đứng dưới ánh nắng chói chang như một kẻ ngốc để chờ người.

“Đã đến rồi, cậu ——”

Hắn dừng một chút, nhìn vào gương mặt đỏ bừng của đối phương, câu “tự mình chờ một lát” đã nói được một nửa bỗng vòng trở lại.

“Cậu đợi tôi một chút.”

Yến Dương nhanh chóng đi vào siêu thị bên cạnh khu, vừa mắng bản thân là kẻ nhiều chuyện ngu ngốc, vừa nhanh chóng quét hai chai nước lạnh, rồi tiện tay lấy một cái quạt nhỏ siêu thị tặng.

Khi hắn cầm nước đi ra, bị ánh nắng chói chang làm chói mắt, trong chốc lát không nhìn rõ được cái gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên cạnh Từ Triều hình như có thêm một người, người đó còn giơ tay lên chào Từ Triều.

Không thể nào? Bọn côn đồ đó tìm đến nhanh vậy sao? Yến Dương trong lòng căng thẳng, ba bước thành hai bước lao về phía trước.

Cho đến khi đến bên cạnh Từ Triều, Yến Dương mới ngỡ ra mình có lẽ đã hiểu lầm.

Người đó nắm tay Từ Triều, giọng nói tràn đầy nhiệt tình, “Chào em, chào em, anh chính là người đã hẹn em xem nhà, gọi anh La Tưởng là được, em tên gì?”

“Chào anh, Từ Triều.”

Từ Triều dường như hoàn toàn không nhận ra người đối diện có thể trở thành chủ nhà trong tương lai của mình, mạnh mẽ rút tay về, giọng nói nghe có vẻ đặc biệt lạnh lùng.

La Tưởng dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của Từ Triều, vẫn nhiệt tình giới thiệu về tình hình căn phòng.

“Phòng em ở tòa A, căn thứ 2, tầng 16, một phòng một khách…… Các tiện nghi đều rất đầy đủ, những bức ảnh đó em đã xem qua, cũng đều biết rồi, vậy anh sẽ dẫn em đi xem thực tế một chút nhé?”

Gã luôn dán mắt vào khuôn mặt của Từ Triều, tỉ mỉ giới thiệu tình hình căn phòng, cuối cùng, giống như vừa phát hiện Yến Dương đã đứng bên cạnh một lúc lâu, hỏi Từ Triều: “Đây là bạn thân của em à?”

“Có muốn đi cùng không?”

Yến Dương đứng bên cạnh đã thấy phiền, lúc này vừa nóng vừa buồn ngủ, hắn cũng không định đi học buổi chiều nữa, chỉ muốn cuộn mình trong chăn ở phòng có điều hòa mà ngủ một giấc thật ngon, nhưng La Tưởng vẫn luôn nói không ngừng, nếu không nhờ được giáo dục từ nhỏ, hắn đã sớm nhăn mặt mà đi rồi.

Vừa rồi La Tưởng đã nói gì hắn hoàn toàn không nghe rõ, đầu óc buồn ngủ như một đống bột chỉ bắt được hai chữ “bạn thân” và nội dung cuộc nói chuyện có liên quan đến hắn, vì vậy Yến Dương vô thức “Ừ” một tiếng.

Cùng lúc đó, giọng nói của Từ Triều cũng từ bên cạnh truyền đến, vượt qua những làn sóng nóng hừng hực, rơi vào tai Yến Dương, lạnh như chai nước vừa mới lấy ra.

“Không phải.” Từ Triều dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Là bạn cùng lớp.”

Chậc.

Chai nước trong tay đã đông lạnh cả đêm trong tủ lạnh, kết thành những mảnh băng nhỏ, giờ đây va chạm với không khí nóng bức, toàn bộ thân chai đều bao phủ một lớp bọt nước, khiến cả bàn tay phải của Yến Dương ướt sũng.

Ướt ướt lại dính dính.

Yến Dương rất ghét cảm giác này, hắn dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, rồi ném nước và quạt cho Từ Triều.

Cảm nhận bàn tay phải ướt sũng của mình, Yến Dương cảm thấy mình thật sự buồn ngủ, nếu không tại sao hắn lại phải đứng dưới ánh nắng chói chang ở đây lo chuyện bao đồng?

Từ Triều có nóng hay không liên quan quái gì đến hắn!

Yến Dương mặt mày cau có, một mình bước vào trong khu, chỉ vừa mới nhấc chân lên, ống tay áo đã có cảm giác bị kéo nhẹ, hắn quay đầu theo lực kéo, nhìn thấy một bàn tay trắng trẻo thon dài đang kéo áo đồng phục của mình.

Từ Triều kéo áo của Yến Dương, cậu không hiểu tại sao Yến Dương lại đột nhiên muốn đi, chỉ là Yến Dương đã dẫn đường cho cậu, còn đưa nước và quạt, cậu còn chưa kịp cảm ơn, chỉ có thể vội vàng kéo Yến Dương lại.

Đối phương cao hơn cậu, hiện tại Từ Triều chỉ có thể ngẩng đầu lên mới có thể thấy được ánh mắt của Yến Dương, cậu nói hơi chậm, nhưng từng câu từng chữ đều rất chân thành, “Cảm ơn cậu.”

Yến Dương rũ mắt, ánh nắng quá chói, Từ Triều nheo mắt nhìn hắn, vô tình khiến Yến Dương nhớ đến con mèo cam lớn thường nằm phơi nắng trên ghế dài dưới khu chung cư, cũng nheo mắt y như vậy, khi cảm thấy thoải mái sẽ nằm ngửa bụng ra, lúc này nếu sờ nó, con mèo sẽ duỗi móng ra, nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn.

“Bạn cùng lớp Từ Triều, cậu không cần cảm ơn tôi.” Yến Dương nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng cũng không rút tay lại, “Tôi giúp cậu là vì cậu đã giúp tôi, mà nếu tính ra, cậu vì giúp tôi mà bị bọn Thành Lương để ý, không biết khi nào sẽ tìm đến cậu, chuyện này tôi chưa giải quyết xong, cho nên nhìn thế nào cũng là cậu thiệt thòi.”

“Nhưng bây giờ tôi phải về ngủ trước đã,” hắn nâng cằm lên, ra hiệu cho Từ Triều buông tay, “Nếu cậu không muốn thấy tôi chết đột ngột ở đây.”

****

Yến Dương về nhà, cố gắng chống tinh thần để tắm rửa, rồi quấn chăn lại ngủ thϊếp đi. Giấc ngủ này kéo dài đến khi trời đất tối mịt, khi Yến Dương tỉnh dậy lần nữa, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, hắn mò mẫm tìm điện thoại mình để ở đầu giường, ấn nút mở máy.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Ngay khi mở máy, tin nhắn WeChat đầu tiên hiện ra, có rất nhiều người gửi tin nhắn, chủ yếu hỏi hắn “Đi đâu”, “Đang làm gì”, Yến Dương lướt qua màn hình chọn vài người trả lời một câu “Ngủ”, rồi nhanh chóng xóa khung hội thoại. Hắn có chút chứng ám ảnh cưỡng chế, nhìn thấy giao diện tin nhắn lộn xộn là cảm thấy phiền.

Trong khi trả lời tin nhắn, tin nhắn nhỡ liên tiếp kéo đến, Yến Dương liếc qua, tâm trạng tốt đẹp vừa có được do ngủ đủ giấc lập tức rơi xuống đáy. Tổng cộng có sáu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ một người —— Yến Chính Quân —— cha của hắn.

Thông báo cuộc gọi nhỡ trên điện thoại không ngừng hiện ra, Yến Dương suy nghĩ hai giây, quyết định ấn giữ nút tắt máy, rồi tùy tiện ném điện thoại đi. Có lẽ do dùng sức quá độ, điện thoại trượt xuống mép giường, rơi xuống thảm dày, phát ra một tiếng “Đùng” trầm.

Hắn lại chôn đầu vào chăn, chỉ cảm thấy bóng tối xung quanh như vật chất, đè nén khiến hắn không thở nổi, rõ ràng không nghe máy, nhưng hắn lại cảm thấy giọng nói của Yến Chính Quân cứ vang vọng bên tai, lặp đi lặp lại.

“Tại sao lại không đi học nữa!”

“Mỗi ngày như thế này, đừng quên mày họ Yến!”

“Tao, Yến Chính Quân, sao lại có thể có đứa con như mày, thật mất mặt!”

……

Những lời này chồng chéo lên nhau, tạo thành một tấm lưới dày đặc, ụp vào đầu Yến Dương, hắn vội vàng bật đèn đầu giường, ánh đèn bỗng sáng lên, ngay lập tức xua tan đi bóng tối trong phòng. Yến Dương thở hắt ra một hơi, tay kia trong bóng tối nắm được chìa khóa, đầu nhọn đã cắm sâu vào da thịt.

Có chút đau, nhưng lại khiến Yến Dương cảm thấy rất an tâm.

Yến Dương cảm thấy vài cuộc gọi nhỡ từ Yến Chính Quân không ảnh hưởng quá lớn đến mình, nhưng hắn nhất thời cũng không tìm ra lý do để giải thích phản ứng thái quá như vậy, chỉ có thể quy cho việc tối qua thức khuya, hơn nữa cơ thể có lẽ luôn thành thật hơn trái tim một chút.

Thức khuya quả thật hại sức khỏe, Yến Dương nghĩ.

Hắn nhảy khỏi giường, những lời Yến Chính Quân thường nói, thực ra Yến Dương từ lâu đã không quá để tâm, nghĩ nhiều cũng có ích gì? Dù Yến Chính Quân có cảm thấy hắn mất mặt thế nào, hắn cũng là con trai ruột của Yến Chính Quân.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi lấp đầy cái bụng đang kêu gào vì đói. Sáng nay hắn dậy muộn không kịp ăn, buổi trưa lại vì bọn Thành Lương mà bỏ lỡ một bữa, đến giờ, hắn đã cả ngày không ăn gì.

Yến Dương nhanh chóng mặc một chiếc áo thun, cũng không chuẩn bị mang điện thoại, từ tủ đầu giường mò ra ví tiền, cầm theo chìa khóa rồi ra khỏi cửa.