Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 3: Lạc đường

Editor: SoleilNguyen

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 3: Lạc đường

======***======

Rẽ trái, đi thẳng một trăm mét, sau đó rẽ trái, rồi rẽ phải ——

Từ Triều lúc này đang vô cùng mơ hồ, cậu không hiểu tại sao mình rõ ràng theo đúng lộ trình chỉ dẫn, nhưng vẫn đi vào ngõ cụt.

Hơn nữa còn không phải ngõ cụt bình thường.

Mà là một ngõ cụt chật cứng người xã hội đen.

Mà người ở cuối ngõ cụt hình như cậu vừa mới gặp.

Cậu giơ điện thoại lên, nhìn xung quanh đối chiếu với con phố, đúng lúc chạm mặt với một nam nhân. Đối phương có mái tóc đỏ nổi bật, lỗ mũi có một cái khuyên hình dạng kỳ lạ, Từ Triều nhìn gã trong hai giây, không tự chủ được mà nhíu mày, rồi nắm chặt điện thoại, bấm hai lần.

“Này! Mày làm gì vậy!” Nam nhân có khuyên mũi hét lên, bước tới hai bước, có vẻ như muốn giật điện thoại của Từ Triều.

“Xin chào, cháu là sinh viên của Đa trung, cháu bị lạc đường, còn gặp phải một đám người kỳ lạ.” Từ Triều không để ý đến nam nhân có khuyên mũi, vẫn nói chuyện qua điện thoại, âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đủ để một đám người bên kia nghe thấy, “Sắp đến rồi ạ? Dạ được, cảm ơn chú cảnh sát.”

Từ Triều giơ điện thoại lên, lắc lắc về phía đối diện, hiển thị giao diện cuộc gọi 110 thoáng qua trước mặt mọi người, sắc mặt cậu bình tĩnh, giọng điệu vững vàng, “Cảnh sát nói sắp đến rồi.”

“Mày ——” Nam nhân có khuyên mũi còn muốn nói gì đó, đã bị Thành Lương từ phía sau kéo cánh tay.

“Đừng nói nữa, đi nhanh thôi! Mày không thấy nó báo cảnh sát à! Nếu cảnh sát đến chúng ta không thể đi được đâu!” Thành Lương gấp gáp nói, gã muốn dạy cho Yến Dương một bài học, nhưng cũng không muốn vào đồn cảnh sát, dù sao gã cũng không có một người cha dù cho có đánh chết người cũng có thể khiến gã bình yên vô sự.

Nam nhân có khuyên mũi vẫn có chút không phục, gần đây Dung Thành đang nghiêm ngặt vụ đánh nhau, hắn đã ngứa tay nhiều ngày, nhìn thấy có cơ hội để phát tiết, lại bị một thằng nhóc quấy rối, hắn càng nghĩ càng không cam lòng, tay cầm gậy không kiềm chế được mà quét xuống đất hai cái.

“Mày còn muốn tiền không!” Thành Lương gầm lên, liếc nhìn Từ Triều đang đứng một bên, thì thầm với nam nhân có khuyên mũi: “Sau này còn nhiều cơ hội.”

Nam nhân có khuyên mũi miễn cưỡng buông tay, theo những người khác ra khỏi ngõ, khi đi ngang qua Từ Triều, hắn giơ tay, dường như muốn chọc mạnh vào Từ Triều. Nhưng tay vừa giơ ra được nửa chừng đã bị người chặn lại, Yến Dương chắn trước mặt Từ Triều, cây gậy thẳng tắp của hắn đang chĩa vào ngực nam nhân có khuyên mũi.

Vóc dáng hắn cao lớn, mặc đồng phục rộng thùng thình, đứng thẳng như một cây đa xanh tươi tốt, che chắn Từ Triều phía sau rất kỹ càng, khi mở miệng, giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng.

“Nếu không đi, thì cùng nhau đến đồn cảnh sát uống trà nhé.”

Sắc mặt nam nhân có khuyên mũi rất khó coi, nhưng vì khẩn trương trước sự xuất hiện của cảnh sát, hắn chỉ hừ một tiếng, ném gậy ra khỏi ngực, đi theo Thành Lương cùng những người khác. Đợi đến khi bóng dáng của nhóm người biến mất ở đầu ngõ, Yến Dương mới quay lại nhìn Từ Triều.

Từ Triều dường như không để ý đến những gì vừa xảy ra, vẫn cúi đầu mò mẫm điện thoại. Yến Dương cao hơn Từ Triều nửa cái đầu, với tư thế hiện tại, vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình điện thoại đang phát sáng.

Vẫn là giao diện cuộc gọi 110.

Yến Dương nhướn mày, sắc mặt phức tạp, “Cậu vẫn chưa ngắt máy?”

Từ Triều nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu, giơ điện thoại lên, đối diện với Yến Dương. Trên màn hình quả nhiên là giao diện cuộc gọi, Yến Dương nhìn kỹ hai giây, mới phát hiện thời gian cuộc gọi vẫn không thay đổi —— đây là một hình động.

Hắn im lặng một lát, trong lòng thầm khen người đã làm ra hình này, rồi mở miệng hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Không phải đi ăn sao?”

Lần này đến lượt Từ Triều im lặng, một lúc lâu sau, cậu mới mím môi, mở to mắt nhìn Yến Dương, “…... Lạc đường.”

“Tôi đi theo bản đồ.”

Nhưng tôi thực sự không biết tại sao lại đi nhầm đường.

Cậu ngẩng đầu nhìn Yến Dương, gương mặt rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao, Yến Dương lại cảm thấy cậu có chút chán nản.

Mặc dù Từ Triều vô tình lạc vào đây, nhưng cậu thực sự đã giúp Yến Dương tránh khỏi một cuộc xung đột bạo lực, mặc dù hắn cũng không phải là không đánh lại, nhưng nếu có thể ít bị thương hơn, thì có thể tránh được nhiều rắc rối hơn.

Yến Dương tự cho mình là người biết báo ơn, vì vậy hắn giơ tay chỉ vào điện thoại của Từ Triều, giọng nói rất nhẹ, “Cho tôi xem được không?”

Từ Triều suy nghĩ hai giây, gật đầu, chuyển điện thoại sang giao diện bản đồ, đưa cho người đứng trước mặt.

Yến Dương nhận điện thoại, nhanh chóng liếc nhìn, đã trải qua cảnh tượng thứ hai khiến hắn không biết nói gì trong ngày hôm nay.

Từ Triều quả thật đi theo bản đồ —— theo hướng ngược lại với mỗi khúc rẽ. Bản đồ bảo cậu đi thẳng thì cậu đi lùi, bảo cậu đi trái thì cậu đi phải, dù bản đồ liên tục điều chỉnh lộ trình, cuối cùng cũng không cứu được Từ Triều khỏi cái kết đi vào ngõ cụt.

Trên đời này làm sao có người mù đường đến mức này chứ!

Yến Dương ngẩn ra, tay không ngừng chuyển động, nhanh chóng thu nhỏ bản đồ lại, tìm kiếm địa điểm của Từ Triều.

“Khu Tân Hoa?” Yến Dương nhìn dòng chữ nhỏ trên bản đồ, nhíu mày, “Cậu không ở ký túc xá sao?”

Yến Dương ngạc nhiên là có lý do. Đa trung luôn không thiếu đầu tư, vì vậy điều kiện ở trọ trong số các trường trung học chắc chắn được coi là ưu việt, phòng đôi, nhà vệ sinh riêng, các loại tiện nghi đầy đủ, giá cả cũng hợp lý, vì vậy ngoài một số ít người, hầu hết học sinh sẽ chọn ở ký túc xá, so với thuê phòng thì tiết kiệm hơn nhiều.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Từ Triều rút điện thoại từ tay Yến Dương, bỏ vào túi của mình, “Ừm.”

“Đã hẹn, phải xem phòng.”

Yến Dương nghe vậy, nhíu mày thật chặt, bản thân hắn cũng sống ở khu Tân Hoa, thực sự rất gần Đa trung, nhưng phải đi bộ qua vài con hẻm vắng, nhưng bây giờ…... Lời nói hung hãn của nam nhân có khuyên mũi trước khi đi không làm hắn sợ, cũng không thèm quan tâm, nhưng Từ Triều thì sao?

Đối phương vì hắn mà bị cuốn vào rắc rối này, hắn không thể bỏ mặc không quan tâm.

Nghĩ đến đây, hắn lại quay đầu nhìn Từ Triều, người kia đứng im lặng, tóc hơi dài, vài sợi tóc lòa xòa quét qua chiếc cổ trắng mảnh, ánh nắng xuyên qua khe lá rơi xuống hàng mi dài và dày của cậu, gió thổi qua, như rắc một lớp bụi vàng lấp lánh.

Thật ngoan ngoãn.

Yến Dương ngẩn ra một hồi lâu, cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào tốt, từ giờ cứ luôn theo sát Từ Triều sao? Nhưng hắn và Từ Triều lại không quen thuộc, tính ra cũng chỉ gặp nhau hai lần, cho dù có nói với Từ Triều rằng nam nhân có khuyên mũi có thể gây hại cho cậu, Từ Triều có lẽ cũng chỉ nghĩ hắn là kẻ biếи ŧɦái tìm cớ để theo dõi.

Nhưng nếu không đi theo Từ Triều, lỡ trên đường thực sự bị nam nhân có khuyên mũi chặn lại thì sao? Gọi cảnh sát lần đầu còn hiệu quả, lần thứ hai thì sao?

Đệt!

Đều do cái tên Thành Lương khốn kiếp này!

Lúc trước lẽ ra nên mạnh hơn tay một chút, để gã nằm liệt giường nửa năm!

Yến Dương càng nghĩ càng bực, nhặt cặp sách ném bên cạnh lên, mạnh tay vỗ hai cái, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với Từ Triều: “Khu Tân Hoa đúng không? Vừa hay tôi cũng phải về.”

“Đi cùng nhau đi.”