Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 2: Não bộ của Từ Triều

Editor: SoleilNguyen

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 2: Não bộ của Từ Triều

======***======

Hai ba ngày đầu khai giảng ở Đa trung thường là tự học, một là để học sinh thu lại tâm trạng chơi bời trong kỳ nghỉ, hai là để giáo viên nhanh chóng xử lý các công việc lặt vặt, tránh mất thời gian sau này.

Lão Tiết cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, vừa sắp xếp xong cho Từ Triều, điện thoại đã réo lên như đòi mạng, ông chỉ kịp dặn dò lớp trưởng Hạ Nhuế giữ gìn kỷ luật, rồi vội vã rời đi.

Học sinh mới khai giảng đang rất phấn khích, vừa thấy giáo viên bước ra khỏi cửa lớp, các góc phòng đã bắt đầu xôn xao, Hạ Nhuế gõ bàn “cạch cạch” mấy cái cũng không có tác dụng, đành để bọn họ nói chuyện, tự mình lấy sách bài tập ra chăm chú làm bài.

Lộ Lãng thò đầu ra, nhìn thấy giáo viên đã đi xa, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ bàn của Yến Dương, “Anh Yến, chuồn không?”

“Đi đâu?” Yến Dương ngước mắt lên, vẻ mặt uể oải, giọng nói rất thiếu kiên nhẫn.

“Đi quán net chứ đâu.” Lộ Lãng cường điệu nói, còn có chút nịnh nọt, “Đợi anh Yến dẫn em lên điểm!”

Yến Dương lại đeo tai nghe vào, chôn đầu vào cánh tay, rất lạnh lùng đáp lại hai chữ, “Không đi.”

“Ê, đừng vậy mà, đi đi anh Yến, tối qua em thua năm trận liền, thua đến mức mẹ cũng không nhận ra, anh ——”

Câu nói của gã còn chưa dứt, Yến Dương đã đá một chân vào ghế của gã, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại chứa đầy uy hϊếp, “Nếu mày nói thêm một chữ nữa, tao sẽ khiến ba mày cũng không nhận mày.”

Lộ Lãng:……

Xin lỗi, làm phiền rồi.

Yến Dương bây giờ thật sự rất khó chịu, tối qua nhận được điện thoại của Yến Chính Quân, bị mắng hơn một tiếng, vốn đã tức giận, lại bị đồng đội ngốc nghếch trong game hành hạ, đến ba giờ sáng mới ngủ được, sáng nay có thể đến báo cáo đúng giờ đã là nể mặt lão Tiết lắm rổi, bây giờ hắn chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.

Giấc ngủ này kéo dài đến giữa trưa. Lúc Yến Dương tỉnh dậy lần nữa, lớp học đã trống không, hắn lấy điện thoại ra xem, mười hai giờ rưỡi, vừa đúng lúc qua giờ cao điểm, có thể yên tĩnh đi ăn cơm trưa.

Hắn duỗi người, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của người bên cạnh. Đôi mắt xinh đẹp của đối phương nhìn thẳng vào hắn, Yến Dương có hơi không hiểu, nhìn hắn làm gì?

Nhưng sau khi nhìn một hồi lâu, Yến Dương phát hiện cậu có chút…… Trẻ con. Khác với cái nhìn vội vã trên bục giảng, hiện giờ đã gần hơn, cảm giác quyến rũ do góc nhìn tạo ra đã phai nhạt, nhưng cảm giác trẻ con lại càng lúc càng rõ rệt. Yến Dương nhìn đối phương nghiên cứu một hồi, bỗng nhiên có linh cảm.

“Cậu có phải muốn ra ngoài không?”

Từ Triều gật đầu.

Yến Dương:……

Họ ngồi ở hàng ghế cuối, chỗ này vốn khá thoáng, nhưng sau khi khai giảng, hàng ghế cuối chất đầy nhiều đồ đạc chưa kịp dọn dẹp, khiến không gian có hơi chật chội, vị trí của Từ Triều lại sát cửa sổ, Yến Dương không đứng dậy, cậu cũng không ra được.

Nhưng Yến Dương vẫn có chút không hiểu, gọi hắn một tiếng không phải được rồi sao? Chẳng lẽ nếu hắn không tinh, cậu cứ mãi chờ đợi?

“Lần sau cậu cứ gọi tôi là được, tôi không có tật xấu khi ngủ dậy.”

Từ Triều lại lắc đầu, im lặng một chút, mới lên tiếng nói: “Phiền phức.”

Hai chữ không đầu không đuôi, nhưng rất kỳ lạ, Yến Dương lại hiểu được. Ý của Từ Triều là —— gọi hắn dậy rất phiền phức, nói chuyện rất phiền phức, không bằng cứ chờ.

Yến Dương cảm thấy mình suốt mười bảy năm qua chưa từng thấy điều vô lý như vậy, hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ não bộ của con người lại kỳ diệu đến thế.

“Không phải, là tôi ngủ chắn đường của cậu, cậu gọi tôi không phải là phiền phức, mà là ——” Yến Dương bực bội vò đầu, từ chỗ ngồi đứng dậy, “Thôi, cậu vẫn chưa ăn gì phải không, đúng lúc tôi cũng đi ăn, cùng đi nhé.”

Hắn thật sự không thể hiểu nổi Từ Triều, nhưng đối phương đúng là vì hắn mà lỡ mất giờ cơm, hắn không thể làm ngơ Từ Triều.

Từ Triều không nói gì nữa, chỉ lắc đầu, sau khi Yến Dương đứng dậy, cậu nhanh chóng cầm lấy ba lô đã được dọn sẵn, nhanh chóng vượt qua phía sau hắn.

Yến Dương nhìn bóng dáng cậu biến mất ở cửa, im lặng một hồi lâu, chửi thầm một tiếng.

“Đệt.”

Tại sao hắn lại mời một người lần đầu gặp mặt đi ăn cơm cùng chứ?!

****

Đa trung nằm ở trung tâm Dung Thành, phồn hoa nhưng cũng rất cũ kỹ, những con hẻm nhỏ lấy Đa trung làm mốc kéo dài ra bốn phía, các cửa tiệm nhỏ ẩn mình trong những con hẻm chính là căn cứ vui vẻ của học sinh, dù bây giờ đã qua giờ cơm, vẫn có không ít học sinh ngồi lại trò chuyện trong các cửa tiệm.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Yến Dương hiện giờ rất đói, nhưng hắn lại không biết ăn gì, chỉ có thể lang thang vô định trong con hẻm, định nhìn xem cửa tiệm nào hợp mắt thì vào ăn. Hắn tìm kiếm rất chăm chú, không để ý đến xung quanh ngày càng ít người, đã vô tình đi vào một ngõ cụt.

“Yến Dương!”

Một tiếng gầm rú khiến Yến Dương đang tự hỏi tại sao mình lại đi sai đường giật mình, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn quay người lại, liền thấy một đám đông đứng phía sau, vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn hắn.

Người dẫn đầu có bộ tóc vàng, nhìn có vẻ quen quen.

Thành Lương nhìn Yến Dương đang sững sờ, cười đắc ý, hài lòng với tiếng hét vừa rồi của mình, “Yô, sao không nói gì? Trước đây không phải rất kiêu ngạo sao?”

Yến Dương mặt không biểu cảm, sau một hồi lâu mới thốt ra mấy chữ, “Mày là ai?”

Câu này dường như chạm đến nỗi đau của gã tóc vàng, gã lập tức nổi giận, chỉ tay vào mũi Yến Dương, nói với giọng điệu châm chọc: “Trí nhớ đó của mày cũng đi học được à!”

“Cuối kỳ học trước, Thành Lương!”

“Ồ, là mày à.” Yến Dương nhướng mày, bỗng dưng cười rộ lên, “Vậy thì trí nhớ của mày cũng không tốt lắm nhỉ.”

“Mới ra viện đã quên đau, muốn vào viện lần nữa rồi sao?”

Yến Dương lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt đột ngột lạnh lẽo. Mắt hắn có màu sáng, dưới ánh nắng phản chiếu, phát ra một cảm giác lạnh lẽo vô hồn, đuôi mắt tự nhiên hơi xếch, lúc này trên mặt không còn nụ cười, lúc nhìn người khác lại cực kỳ có tính công kích.

Thành Lương bị ánh nhìn của hắn làm cho co rúm lại, vô thức liếc nhìn ra phía sau.

Đám người này đều là những kẻ mà gã đã bỏ nhiều tiền ra thuê, theo lời họ nói, tay chân ít nhiều đều dính máu. Nghĩ đến đây, Thành Lương lại cảm thấy tự tin hơn, trực tiếp bỏ qua lời châm chọc của Yến Dương.

“Mày chỉ biết võ mồm thôi, Yến Dương, tao sẽ giúp mày trả tiền viện phí.”

“Bớt nói nhảm.” Yến Dương toàn thân bị cơn đói hành hạ đến mức bùng nổ, Thành Lương lại cứ lảm nhảm không ngừng, hắn thuận tay nhặt một cây gậy dựa vào tường, ngoắc tay về phía đối diện.

“Đến đây, cùng lên đi.”