Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 1: Từ Triều

Editor: SoleilNguyen

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 1: Từ Triều

======***======

Tháng Chín, đúng là thời điểm nóng nhất ở Dung Thành.

Mặt trời chói chang không có gì che khuất treo trên bầu trời, đường nhựa nóng đến mức có thể chiên chín một quả trứng ngay lập tức, sức nóng xuyên qua lớp đế giày thật dày từ chân thẳng lên đầu, làm người ta choáng váng. Trên đường ngay cả xe cộ cũng rất hiếm thấy, huống chi là người đi bộ.

Nhưng lúc này phố Dung lại là một ngoại lệ.

Những tán cây đa rậm rạp che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, để lại những bóng cây lốm đốm cho mọi người nghỉ mát, những học sinh mặc đồng phục xanh trắng tụ tập thành từng nhóm ríu rít chuyện trò, trong khi các bậc phụ huynh thì bận rộn chuyển hành lý từ xe xuống.

Tiếng còi xe và tiếng nói chuyện của mọi người vang vọng khắp con phố, toàn bộ phố Dung ồn ào đến không thể tưởng tượng nổi.

Hôm nay là ngày khai giảng của trường trung học Dung Thành.

Trường trung học Dung Thành, ngôi trường có bề dày trăm năm ở Dung Thành, cơ sở vật chất đầy đủ, đội ngũ giáo viên mạnh mẽ, nhưng đánh giá lại cực kỳ phân cực.

Không có gì khác, chỉ vì tiêu chuẩn nhập học của trường trung học Dung Thành chỉ có hai tiêu chí: Học giỏi, hoặc đặc biệt giàu có.

Dưới ánh nắng mặt trời, những chữ rồng bay phượng múa "Trường trung học Dung Thành" to lớn rực rỡ, Yến Dương từ trên xe bước xuống, nhận lấy ba lô từ vệ sĩ đưa cho, có chút không tập trung nhớ lại lời lải nhải của chú Chu suốt cả chặng đường.

Nghe nói bố hắn lại quyên góp cho trường vài tòa nhà.

Yến Dương nhìn vào biển hiệu chói mắt dưới ánh mặt trời, ý tứ không rõ “Chậc” một tiếng.

Tốt thôi, có thể khiến bố hắn phải tiêu tiền thì chính là trường tốt.

****

Lớp 11A.

Yến Dương nhìn bảng chỉ dẫn lớp quen thuộc, dừng lại một chút ở cửa, nhưng không đi vào, chỉ nghiêng đầu nhìn vào bên trong, rồi lại tiếp tục đi tới.

Lớp 11A gần như ở cuối hành lang, bên cạnh là cầu thang, bên trái nữa là văn phòng giáo viên, Yến Dương liếc nhìn bảng tên trên cửa, hét một tiếng vào bên trong.

“Lão Tiết.”

Trên bàn làm việc gần cửa, một người đàn ông mặc đồ đen đang cúi xuống viết gì đó, nghe vậy liền quay đầu lại nhìn Yến Dương.

Yến Dương bị cái nhìn đột ngột của ông làm giật mình, biểu cảm có chút không kiên nhẫn, “Sao mà giật mình vậy, làm em hết hồn.”

Lão Tiết đứng dậy, tiện tay dùng tài liệu cuộn lại gõ nhẹ vào vai Yến Dương, “Thằng nhóc không biết lớn nhỏ, em không có việc gì thì vào văn phòng làm gì?”

“Em……” Yến Dương ngập ngừng, đầu óc xoay vài vòng nhưng vẫn không nghĩ ra lý do tại sao lại đến văn phòng giáo viên, chỉ đành quy kết là do trời quá nóng làm hắn phát điên, “Không có gì, thầy cứ coi như em có bệnh thần kinh đi.”

Hắn vung tay, vừa định xoay người chuẩn bị rời đi thì trên tay đã có thêm một chồng tập bài dày cộp.

“Vừa lúc, thầy sắp dẫn đến một học sinh mới, em giúp thầy mang những thứ này qua cho Hạ Nhuế, bảo em ấy phát cho mọi người.”

Học sinh mới? Yến Dương ngẩn người một chút, mặc dù Đa trung có thói quen tuyển học sinh, nhưng thường là vào đầu năm lớp 10, hiếm có học sinh lớp 11 lại chuyển đến Đa trung…… Hắn lại nhìn chồng bài tập trong tay, thôi, cũng không liên quan gì đến hắn.

Trong lớp đã có khá nhiều người, lúc này đang hăng hái chia sẻ tiến độ bài tập của nhau, khắp nơi đều là tiếng kêu “Bài tập xong chưa? Mau cho tớ chép với!” “Ai da, đúng sai không quan trọng, có viết là được!”

Đủ loại giọng nói đan xen vào nhau, Yến Dương cảm thấy khó chịu vô cùng, hắn ném tập bài cho Hạ Nhuế, sau đó đột nhiên đạp một cái vào bàn.

“Ồn chết đi được.”

Trong lớp ngay lập tức im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người hai mắt nhìn nhau, nhìn trời nhìn đất, nhưng không ai dám nhìn Yến Dương.

Nực cười, nếu nói học sinh giàu có ở trường Dung cũng được phân cấp, thì Yến Dương chính là đỉnh cao của kim tự tháp, ngay cả giáo viên cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không dám quản quá nhiều.

Hơn nữa, cuối học kỳ 1 cảnh tượng một học sinh lớp bên cạnh quấy rối các bạn nữ lớp họ và bị Yến Dương bắt gặp đè đánh đến nỗi mất nửa cái mạng vẫn còn in đậm trong tâm trí, bây giờ ai cũng không dám chọc giận hắn.

Yến Dương trong sự im lặng đi đến hàng ghế cuối cùng, vừa ngồi xuống đeo tai nghe lên, lão Tiết đã dẫn một người vào lớp.

"Hôm nay sao lại im ắng thế này?" Tiết Tụ thấp giọng lẩm bẩm một câu, vừa ngước mắt lên, đã thấy một nam sinh đứng giữa lớp giơ cao tờ giấy làm bài.

"Lê Hành! Ngồi ngay ngắn vào chỗ của em mau! Giơ tờ giấy trắng của em lên, sợ tôi không phát hiện ra em chưa viết xong bài đúng không?!"

Nam sinh được gọi là Lê Hành lập tức nhảy về chỗ của mình, giơ hai tay cầu xin, "Anh Tiết, thầy ơi! Em sẽ làm ngay! Đảm bảo sẽ làm xong cho thầy!"

Dưới lớp mọi người cười ầm lên, sự im lặng kỳ quái ngay lập tức tan biến, lão Tiết vung tay ra hiệu mọi người yên lặng, quay đầu nhìn người bên cạnh, "Ao, em giới thiệu bản thân với mọi người đi."

Ao.

Một cái tên nhanh chóng lướt qua bên tai của Yến Dương, kéo tâm trí hắn trở lại trong chốc lát. Ao? Cái tên nghe thật thú vị.

Yến Dương hiếm khi bị khơi dậy chút hứng thú, hắn tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.

Có một nam sinh đứng trên bục, không mặc đồng phục, mà là một chiếc áo dài tay màu đen đơn giản và quần công sở màu kaki, chiếc mũ trắng gần như che khuất nửa khuôn mặt, có lẽ cậu cảm thấy việc đội mũ tự giới thiệu không được lịch sự, nên đã nâng tay, tháo mũ ra.

"Đệt —— "

Yến Dương nghe thấy tiếng kinh ngạc nhỏ từ góc lớp học, sau một khoảnh khắc sững sờ, hắn bỗng nhiên hiểu được tiếng la hét của các cô gái trong lớp khi họ theo đuổi thần tượng là như thế nào.

Nam sinh đang nhìn xuống lớp, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng hình dạng đôi mắt hơi tròn, hai mí mắt tuy không rõ ràng nhưng lông mi dài và dày, đuôi mắt tự nhiên cong lên, khiến cậu trông có vẻ vô tội vạ.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Lúc này cậu yên lặng mà đứng, lẽ ra nên khiến người khác cảm thấy ngoan ngoãn hơn, nhưng ánh nắng rực rỡ lại tô điểm cho mái tóc đen mềm mại một lớp màu đỏ gỉ, làm nổi bật đôi môi mỏng và rực rỡ của cậu, không ngờ lại mang đến một cảm giác khó tả.

Đẹp.

Quá đẹp.

Từ này gần như xuất hiện trong đầu Yến Dương ngay lập tức, mặc dù hắn cảm thấy dùng từ "đẹp" để miêu tả một nam sinh có chút không thích hợp, nhưng trong chốc lát lại không tìm được từ nào phù hợp hơn để diễn tả cảm giác choáng ngợp do sự tương phản mang lại, chỉ đành chọn một từ đơn giản mà thẳng thắn như vậy.

Tai nghe lại bắt đầu phát bài hát tiếp theo, nhạc rock kim loại vang rền, nam sinh trên bục giảng môi mấp máy như đang nói gì đó, hắn không nghe rõ một chữ nào, chỉ thấy lão Tiết giơ tay chỉ về phía này, nam sinh liền đi về phía hắn.

Không biết tại sao, Yến Dương vẫn không hề rời mắt khỏi nam sinh, hắn nhìn nam sinh từng bước tiến lại gần, cho đến khi đứng trước mặt mình.

Hắn ngẩng đầu lên, đối phương cũng vừa lúc cúi đầu, Yến Dương cứ thế nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Cho đến khi đối phương giơ tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh hắn.

"Cậu ngồi chỗ này?" Yến Dương tháo tai nghe ra, quay đầu nhìn lão Tiết một cái, không hiểu sao, hắn lại không nói gì thêm, chỉ nghiêng người nhường một chỗ trống cho đối phương.

Nam sinh đi qua phía sau hắn, tay chạm nhẹ vào cánh tay của Yến Dương.

Yến Dương theo đối phương ngồi xuống, nhìn nam sinh lấy ra từng quyển bài tập và sách vở, vô thức cong ngón tay lại.

Lạnh quá, hắn nghĩ, mùa hè mà mặc áo dài tay vẫn thấy lạnh như vậy.

Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Yến Dương lấy ra xem, là tin nhắn từ Chu Thành.

—— Anh Yến, không có tao lớp có buồn chán không?

—— Cháu ngoan, đừng nghĩ nhiều quá.

Chu Thành là bạn thân từ nhỏ của hắn, trong đợt chia lớp đầu năm học, Chu Thành chọn khối văn, còn hắn chọn khối tự nhiên, nên vẫn ở lại lớp này, nơi phần lớn đều là người quen.

—— …… Anh Yến, thời thế thay đổi rồi!

—— Thế nào, trong lớp có mỹ nữ nào không?

Mỹ nữ —— Yến Dương lặp lại từ này, trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt, làn da rất trắng, con ngươi lại rất đen, lông mi dài và cong, khi chớp mắt, giống như cánh bướm đang bay lượn.

—— Không để ý.

Yến Dương vô thức cười một cái, tay đánh chữ không ngừng, nhanh chóng gửi một tin nhắn khác.

—— Cút.

Hắn đóng điện thoại lại, vô thức nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, vừa lúc thấy trên quyển sách mở ra của đối phương, viết hai chữ rõ ràng và đẹp đẽ.

Từ Triều.