Editor: SoleilNguyen
Trước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 5: Ăn cơm nào
======***======
Khu chung cư Tân Hoa được xây dựng từ sớm, vì vậy xung quanh đã phát triển rất nhiều quán ăn. Yến Dương đi dạo dọc theo con phố, cuối cùng chọn một quán mì có trang trí khá đẹp.
Vừa bước vào cửa, nhân viên phục vụ đã chào đón: "Xin chào, hoan nghênh quý khách, xin hỏi có phải một người không ạ?"
"Đúng vậy, một người."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ càng thêm nhiệt tình: "Vậy quý khách có chấp nhận ngồi chung bàn không? Bây giờ là giờ cao điểm, quý khách thấy sao……"
Nhân viên phục vụ nói không sai, lúc này mới chỉ hơn 8 giờ một chút, trong quán gần như đã kín chỗ, Yến Dương không quá cầu kỳ, cũng gấp rút muốn lấp đầy cái bụng của mình, liền gật đầu, tỏ vẻ mình không để ý, còn nói thêm: "Mì cứ mang món đặc trưng của quán là được."
"Vâng ạ!" Nhân viên phục vụ cười tươi, dẫn Yến Dương đến một bàn ở trong, "Khách này chúng tôi cũng đã hỏi qua, cậu ấy cũng không ngại ngồi chung bàn, với lại……"
Yến Dương không nghe rõ câu sau, hắn chỉ chăm chú nhìn người ngồi trước bàn, đang quay lưng về phía mình, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Sao lại giống hệt bạn cùng bàn mới của hắn —— Từ Triều?!
Lúc Yến Dương đứng trước bàn, nhìn người đang chống cằm chờ món, cả người như tê liệt.
Không phải giống, mà chính là bạn cùng bàn mới của hắn, Từ Triều!
Đệt.
Thế giới này đúng là mẹ nó quá nhỏ.
Buổi trưa Từ Triều theo La Tưởng đi xem phòng, cậu cảm thấy khá hài lòng, nhưng vì buổi chiều còn có tiết tự học, thời gian không đủ, một số chi tiết không kịp chú ý, lúc rời đi cậu đã thử hỏi La Tưởng xem buổi chiều có thể đến xem lại lần nữa không, ai ngờ La Tưởng lại trực tiếp đưa chìa khóa cho cậu, nói buổi chiều gã có việc, Từ Triều có thể tự xem.
Vì vậy Từ Triều chiều tan học lại tự đến một lần nữa, xác nhận muốn thuê xong thì nhắn tin cho La Tưởng, La Tưởng thậm chí còn nói có thể cho cậu vào ở trước, đến cuối tuần cậu rảnh thì ký hợp đồng.
Giải quyết xong vấn đề phòng ở, tối nay không cần ngủ ngoài đường, Từ Triều có chút vui vẻ, cho nên cậu quyết định ăn một bữa ngon để tự thưởng cho mình. Nhưng cậu chưa từng đến đây, cũng không biết quán nào ngon, lang thang một hồi lâu, mới chọn được một quán mà cậu cảm thấy khá hợp mắt.
Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã nói với cậu có thể sẽ có người ngồi chung bàn, hỏi cậu có ngại không, mặc dù cậu không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng lúc này cả người đều rất phấn chấn, liền nói với nhân viên rằng không sao.
Bây giờ Từ Triều đang chống cằm, nhìn vào hoa văn trên bàn mà ngẩn người, đột nhiên có một bóng đen rơi xuống trước mặt, cậu nhận ra có thể là người ngồi chung bàn, nên không để ý, chỉ một lúc sau, bóng đen đó vẫn che khuất trên đầu cậu, cậu nhíu mày, có chút không vui.
Cậu cảm thấy hoa văn trên bàn rất giống một con mèo nằm ngửa bụng, đang nghiên cứu rất hăng say, bị người kia che khuất, cậu có chút không nhìn rõ.
"Xin lỗi, cậu che mất ánh sáng của tôi rồi."
Nói xong Từ Triều ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện.
"Yến Dương?"
"…… Từ Triều."
Yến Dương lúc này đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tự nhắc nhở mình trên đời này có vô số sự trùng hợp, chỉ là gần đây gặp hơi nhiều mà thôi, không có gì ghê gớm.
Hắn kéo ghế ngồi xuống, mặc dù tâm lý đã chuẩn bị rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Yến Dương không phải là người nói nhiều, thường thì khi đi ăn cùng với bọn Chu Thành Lộ Lãng, đều là họ nói, hắn nghe, thỉnh thoảng mới phụ họa một hai câu.
Nhưng bây giờ hắn và Từ Triều đang ở trong giai đoạn quan hệ giữa người với người khó xử nhất —— nửa quen nửa lạ, trước đây hắn sẽ không ăn cùng những người như vậy, ăn cũng lười tìm chủ đề, dù sao đều là người không liên quan.
Nhưng hắn vẫn nợ Từ Triều một ân tình.
Mẹ kiếp, đều tại Thành Lương!
Yến Dương trong lòng lại tăng thêm một cái ghi chú cho Thành Lương, cố gắng mãi mới hỏi được một câu, "Cậu làm sao biết tên tôi?"
"Hả?" Từ Triều bị câu hỏi của hắn làm cho bất ngờ, ánh mắt khó tả nhìn Yến Dương, "Sáng nay thầy chủ nhiệm có nói mà."
……
Yến Dương nhớ lại sáng nay lão Tiết đã chỉ vào hắn, lúc đó hắn đang đeo tai nghe không nghe thấy, giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là nói "Em ngồi bên cạnh Yến Dương" gì đó.
"…… Ồ." Yến Dương im lặng, cảm thấy chủ đề này còn không bằng không tìm.
"Chào hai vị, món ăn đã sẵn sàng, xin mời dùng." Sự xuất hiện của nhân viên phục vụ đã phá tan sự ngượng ngùng, Yến Dương thấy sự chú ý của Từ Triều đã bị món ăn thu hút, thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian họ đến có lẽ cũng chỉ cách nhau một chút, nên món ăn của cả hai được mang lên cùng lúc, hai bát mì bò giống hệt nhau.
Nước dùng màu đỏ, thịt bò rất nhiều, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, trên cùng điểm xuyết chút hành lá và rau mùi, Yến Dương nhìn bát mì mà thèm chảy dãi, hắn nhanh chóng rút đũa từ bên cạnh ra, rồi đưa cho Từ Triều một đôi.
Từ Triều hơi ngạc nhiên, cậu nhận ra Yến Dương có chút khó xử, nhưng cậu không biết Yến Dương đang khó xử về điều gì. Họ mới chỉ gặp nhau lần đầu hôm nay, chỉ là những người quen biết mà thôi, có lẽ còn phải thêm một chút miễn cưỡng nữa, không thể nào Yến Dương cũng giống như cậu, sợ người lạ được?
Không nên như vậy, hắn nhìn qua không có vẻ gì là người sợ người lạ cả, hơn nữa lúc nào cũng mặt lạnh, nhìn thế nào cũng là người khác sợ hắn mới phải.
“Sao không nhận?”
Đôi đũa lại được đưa về phía trước, Từ Triều hoàn hồn, tay vốn chìa ra cầm lấy chiếc đũa lại quay một vòng trên không trung, nhận lấy đôi đũa đó.
Yến Dương nuốt gần hết nửa bát mì, cho đến khi cảm thấy cái dạ dày đã chịu đựng đủ, mới có chút thời gian để thầm cảm thán.
Có vẻ như mình gặp may, bát mì này cũng khá ngon.
Hắn liếc qua bát của Từ Triều, thấy đối phương đang rất nghiêm túc gắp hành và rau mùi vào đĩa nhỏ, từng chút từng chút một. Mà bát lớn thì gần như vẫn còn đầy.
“Mì của cậu sắp vón cục rồi.” Do dự một hồi, Yến Dương vẫn lên tiếng: “Nếu không ăn hành và rau mùi, lần sau có thể báo trước cho chủ quán.”
Từ Triều nghe thấy lời hắn, tay đang gắp rau bỗng dừng lại, rồi gật đầu, lại lắc đầu.
Yến Dương nhíu mày, có chút không hiểu ý của cậu, có lẽ Từ Triều cũng nhận ra sự nghi hoặc của hắn, lên tiếng: “Biết rồi.”
“Không phải không thích.”
Lần này Yến Dương đã hiểu, Từ Triều nói cậu biết mì sắp vón thành cục, hơn nữa không ghét hành và rau mùi. Yến Dương cũng không để tâm nữa, cúi đầu ăn nốt nửa bát mì còn lại.
Phần mì rất nhiều, Yến Dương ăn nửa bát sau rất chậm rãi, khi hắn ăn xong bát mì, bên kia Từ Triều cũng gần xong, hắn nhìn Từ Triều ăn nốt vài miếng cuối cùng, rồi dùng đũa gắp hành và rau mùi từ đĩa nhỏ.
Từ Triều ăn rất từ tốn, biểu cảm trên mặt cũng rất bình thường, nhưng Yến Dương không thể không nhíu mày.
Hắn nhận ra Từ Triều đã ăn no từ lâu, mấy miếng cuối cùng nuốt xuống rất khó khăn, hắn cũng chỉ nghĩ Từ Triều không muốn lãng phí, lúc này Từ Triều lại đưa rau mùi vào miệng, mỗi miếng lại uống một ngụm nước trong cốc, hoàn toàn không nhai, giống như đang nuốt thuốc.
Từ Triều đang nói dối.
Cậu nhìn không có vẻ gì là thích ăn những thứ này.
Yến Dương nhìn Từ Triều vẫn đang nuốt từng miếng từng miếng một, sắc mặt càng lúc càng căng chặt, nếu ngồi đối diện là Chu Thành, thậm chí là bọn Lộ Lãng Lê Hành, Yến Dương đã sớm trực tiếp đứng dậy, ném đồ vào thùng rác rồi, sao có thể như Từ Triều bây giờ tự hành hạ bản thân như vậy.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Hắn muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng đành bất lực nói: “Những thứ không thích ăn thì đừng ăn.”
Từ Triều nghe vậy ngẩng đầu lên, cùng với nước nuốt miếng cuối cùng, mới lên tiếng: “Ăn uống còn phải phân biệt thích hay không thích sao?”
Cậu nhíu mày, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp đầy nghi hoặc, trông như không thể hiểu nổi lời của Yến Dương.
“Nhưng nếu không ăn hết thì ngày mai có thể sẽ đói.”
Yến Dương hơi muốn cười, cảm thấy người này sao nhìn có vẻ như một học sinh ngoan ngoãn, mà suy nghĩ thì luôn kỳ quái, “Ngày mai sao lại có thể đói được, cậu đâu phải chỉ ăn cái này……”
Hắn đột ngột ngừng lại, cẩn thận quan sát người ngồi đối diện. Hôm nay lần đầu gặp trên lớp, hắn chỉ lo ngạc nhiên về gương mặt của đối phương, không để ý đến đối phương mặc gì, bây giờ nhìn kỹ, ống tay áo của áo khoác có dấu hiệu mài mòn rõ rệt, chiếc ba lô bên cạnh tuy đã được giặt sạch sẽ, nhưng vẫn có thể thấy là đồ cũ đã dùng nhiều năm.
“Cậu ——” Yến Dương ngẫm nghĩ tìm từ một chút, giọng điệu hiếm khi hơi do dự, “Không có tiền để ăn sao?”
“Có chứ.”
Yến Dương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cũng phải, đối phương đã có thể thuê phòng ở đây, làm sao lại không ăn được một bữa cơm.
“Vậy sao ngày mai lại đói?”
Thân thể Từ Triều khẽ run lên, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh một người phụ nữ mặc váy trắng, giọng điệu của bà vừa áp lực vừa điên cuồng, tay mạnh mẽ nắm lấy cằm cậu, “Nôn ra, nôn hết những thứ mày vừa ăn ra!”
Yến Dương có chút kỳ quái, đối phương đã lâu không nói gì, câu hỏi của hằn khó trả lời đến vậy sao? Hắn vừa định cho qua, giọng nói của Từ Triều đã lọt vào tai hắn.
“Không liên quan đến cậu.”
Giọng nói đó lạnh hơn bất kỳ câu nào trước đó, thậm chí còn mang theo sự tức giận, Từ Triều xách ba lô bên cạnh, không ngoảnh đầu lại mà đi ra khỏi cửa quán.
Yến Dương bị câu nói đó chọc tức, hắn chỉ có lòng tốt quan tâm một chút, không cảm ơn thì thôi, lại còn nổi giận với hắn? Hắn cũng không nợ cậu!
…… Hình như hắn có nợ một chút.
Đệt!
Yến Dương nhìn những lá rau mùi nổi lềnh bềnh trong bát, càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, hắn lấy ví ra, hướng vào chỗ đã trống không của bàn mà chỉ tay.
“Kiêu ngạo như vậy, thì trước tiên hãy thanh toán tiền ăn của mình đi!”