Anh với Diệp Nhứ không nói quá nhiều về người yêu cũ, ngay từ đầu anh chưa từng giấu cô cái gì, chỉ là không cần thiết phải cố giải thích chứng minh, anh cũng không nghĩ cô là một cô gái chưa từng yêu đương, đều bằng tuổi nhau, sao có thể trước giờ không thích người nào mới là chuyện bình thường.
Muốn nói không quan tâm, chắc chỉ có thánh nhân mới làm được.
Lương Gia Hoằng đang đi trên đường bất chợt cười khẽ, cười chính mình tự nhiên cũng sẽ ghen.
Lâm thời nảy lòng tham, anh gửi cho Diệp Nhứ một tin nhắn lúc này người bạn nhỏ của chúng ta chắc là đang ngủ rất ngon đây.
Anh cố ý gửi tin nhắn mà không phải QQ, vì anh có ý xấu muốn quấy phá một chút, anh hy vọng Diệp Nhứ có thể trả lời anh vào giờ phút này, dường như làm như vậy mới có thể từng chút một xoa dịu nội tâm ghen tuông của anh.
Nhưng anh biết khả năng cao Diệp Nhứ sẽ không trả lời, anh cảm thấy chính mình ngu ngốc, cầm điện thoại, trượt lên trượt xuống. Điện thoại của anh là loại Nokia nắp trượt, bán thông minh, có bàn phím.
Ngoài dự đoán màn hình hiển thị tới một tin nhắn chưa đọc, Diệp Nhứ nói vừa mới nằm mơ.
Khả năng là cô nửa tỉnh nửa mơ trả lời tin nhắn, bên trong còn có lỗi chính tả.
Lương Gia Hoằng mềm lòng, thậm chí hối hận đã đánh thức cô.
Anh hỏi cô mơ thấy cái gì.
Cách hai ba phút sau đó mới có tin nhắn trả lời, Diệp Nhứ viết một đoạn tin nhắn rất dài.
Cô nói đã mơ thấy ác mộng, nhưng ở thời điểm tớ cảm thấy rất khó chịu thì đúng lúc cậu xuất hiện, tớ mơ thấy tớ vẫn luôn chạy về phía trước, chạy đến sắp nôn ra, sau đó không kịp dừng lại mà rớt xuống vách núi, lúc tỉnh dậy đang ở bệnh viện, vừa mở mắt đã nhìn thấy cậu, cậu là bác sĩ, cậu giúp tớ mát xa, nói như vậy sẽ nhanh khỏe lại, cậu cười cực kỳ dịu dàng.
Thực ra cảnh trong mơ thay đổi thất thường, rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả được hoàn toàn, Diệp Nhứ cũng chỉ nói ngắn gọn.
Lương Gia Hoằng an ủi nói đó chỉ là giấc mơ mà thôi, bây giờ còn sớm, ngủ tiếp đi.
Bên kia Diệp Nhứ dụi dụi mắt, có chút tỉnh táo, hỏi anh sao còn chưa ngủ, đã về chưa? Lương Gia Hoàng đang ở trên đường.
Hơn bốn giờ sáng bên ngoài một mảnh tối đen, không khí lạnh thấu xương, cửa kính ban công đóng không kín, từng luồng không khí lạnh liên tiếp tràn vào, Diệp Nhứ nuốt nước miếng, phát hiện hình như có cái gì mắc ở giữa cổ, hơi hơi đau nhức.
Dựa theo kinh nghiệm của cô, đây là bị nhiễm lạnh rồi thành cảm, hơn nữa là loại tương đối nghiêm trọng, cảm lạnh phân làm hai loại, một loại bắt đầu từ đau cổ họng loại còn lại bắt đầu từ nghẹt mũi, chỉ giống nhau là khi tới chu kỳ cổ họng bắt đầu khó chịu đều sẽ lâu khỏi hơn một chút.
Từ nhỏ đến lớn ai cũng từng bị cảm lạnh, nhất là vào lúc chuyển mùa bị cảm là chuyện bình thường.
Nhưng cô nói với Lương Gia Hoằng hình như tớ bị cảm rồi.
Diệp Nhứ trốn trong chăn đang cầm điện thoại chờ anh trả lời.
Lương Gia Hoằng: Có phải không đắp chăn đàng hoàng đúng không? Trong phòng ngủ có thuốc không? Diệp Nhứ: Hình như không đóng cửa ban công cẩn thận, có thuốc, lúc khai giảng mẹ tớ có mua cho tớ, bởi vì lúc trước thường xuyên bị cảm.
Lương Gia Hoằng: Vậy ngày mai ăn sáng xong rồi uống thuốc, đừng làm bản thân lại bị cảm.
Diệp Nhứ: Biết rồi, cậu nhanh trở về ngủ nha.
Lương Gia Hoằng: Sắp đến rồi. Cậu cũng ngủ đi.
Diệp Nhứ nghĩ nghĩ, trả lời nói ngủ ngon, đại ngốc.
Diệp Nhứ khép điện thoại, làm bộ muốn bắt đầu ngủ, tim đập thịch thịch.
Giữa cô và Lương Gia Hoằng lúc đó không có nhiều xưng hô thân mật, không giống em họ với bạn trai em ấy, gì mà chồng à vợ ơi, cục cưng bảo bối, thuận miệng thì kêu.
Một câu đại ngốc khiến tim Diệp Nhứ như muốn ngừng đập, cô không biết Lương Gia Hoằng có thích như vậy hay không.
Điện thoại sáng lên, rung hai lần, Diệp Nhứ thấp thỏm click mở tin nhắn chưa đọc, cái tin nhắn đang sáng lấp lánh kia.
Lương Gia Hoằng: Ngủ ngon, tiểu ngốc.
Diệp Nhứ nhìn chằm chằm dòng chữ ấy cười ngu ngơ, ngón tay nhúc nhích, đổi tên Lương Gia Hoằng trong danh bạ thành đại ngốc, sửa xong cô vào trang cá nhân của anh nhìn một lượt.
Cô chưa từng đăng bài viết lên trang cá nhân của anh, mà bây giờ trên bảng tin có mấy lời nhắn của người khác, là của nữ sinh lần trước Diệp Nhứ phát hiện có mối quan hệ rất tốt với anh, trích vài câu râu ria văn tự, mang hơi hướng kìm nén nỗi buồn, lại tự cho là thanh cao.
Diệp Nhứ click mở khung bảng tin, viết một dòng chữ giống y chang trong tin nhắn ngủ ngon, đại ngu ngốc.
Xưng hô thân mật như vậy cũng đủ nói lên tất cả, cô công khai quyền sở hữu trong lãnh thổ của anh.
Diệp Nhứ một lần nữa đóng lại điện thoại, cảm thấy hài lòng tính đi ngủ nướng.
Bình tĩnh trở lại, trong đầu cô lại thoảng cảnh ngắn trong giấc mơ vừa rồi, đó là một ít hồi ức không mấy tốt đẹp, thậm chí cô đã bắt đầu không để trong lòng, cũng bắt đầu hối hận về những chuyện cô đã làm.
Hai năm theo đuổi Từ Kiến Hằng, vĩnh viễn đều là lốp xe dự phòng, anh ta nhúc nhích ngón tay cô liền có thể vì anh ta làm tất cả.
Cô quen biết Từ Kiến Hằng thông qua em gái, em họ và Từ Kiến Hằng là bạn cùng lớp, khi đó cũng coi như là nhất kiến chung tình đi, một đám nhóc lưu manh cao lớn có phần lười nhác, thực hấp dẫn cô, cô cứ như vậy mà đâm đầu vào, giống một người tự biên tự diễn.
Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, cô lại cảm thấy may mắn, may mắn gặp được tên tra nam này, để cô học hỏi được rất nhiều thứ.
Cô còn nhớ rõ ràng ngày mà cô làm sao để bò ra khỏi vũng bùn này.
Cô với Từ Kiến Hằng không tính là tình yêu nhiều trong sáng, ngày đó cô mượn điện thoại của bạn ở nhà gửi tin nhắn QQ nói chuyện phiếm với anh ta, anh ta nói anh ta nhàm chán muốn cô đến tiếp anh ta, cũng có thể đi chơi với nhau.
Nhưng Từ Kiến Hằng ở nội thành Thượng Hải, Diệp Nhứ chẳng qua chỉ là một nữ sinh lớp chín chưa từng đi xa nhà một mình, cô không biết đi phà như nào cũng chả biết đi tàu điện ngầm ra sao.
Nhưng ngay vài phút, cô đã tính toán thời gian cả đi cả về, hơn nữa lấy ra tất cả số tiền có trong người.
Cô không quan tâm cha mẹ có thể lo lắng hay không, không quan tâm về sau sẽ thế nào, chỉ nghĩ ngay lập tức chạy như bay tới chỗ đó.
Nhưng ngay lúc này, một nữ sinh từng có quan hệ mập mờ với Từ Kiến Hằng đột nhiên tới tìm cô, Diệp Nhứ rất tự hào kể cho cô ấy nghe Từ Kiến Hằng nói muốn cô đi cùng với anh ta, chỉ là cô không có cách nào đi tới đó.
Ai biết nữ sinh đó nói anh ta có phải vừa mới nói với cô còn muốn cùng cô đi xem pháo hoa đúng không? Trong lòng Diệp Nhứ căng thẳng, hỏi lại cô ấy làm sao mà biết được
Cô ấy nói bởi vì anh ta cũng vừa mới nói với tôi như vậy.
Một khắc ấy là cảm giác gì một khắc ấy cô không khóc cũng không tiếp tục đi tìm Từ Kiến Hằng tra hỏi, tất cả sự say mê và chân thành tựa như dòng cát chậm rãi chảy đi, cô nhìn một đống tờ mười đồng với hai mươi đồng trên bàn bỗng nhiên cảm thấy thật bất lực.
Cô nói với Từ Kiến Hằng chúng ta chia tay đi, anh ta trước sau như một nói tốt.
Cô biết, anh ta luôn cho rằng cô sẽ quay đầu lại, cô rất yêu anh ta, cho nên anh ta chưa bao giờ níu giữ, người như anh ta có rất nhiều cô gái thích.
Lúc này đây Diệp Nhứ bình tĩnh xóa bỏ tất cả thông tin liên lạc của anh ta, điều chào đón cô là kỳ thi tuyển sinh trung học cùng với cuộc sống hoàn toàn mới, về sau cô sẽ gặp được người con trai thật sự yêu cô, thật sự đối xử tốt với cô, cô nghĩ như vậy.
Cô có bao nhiêu may mắn, lập tức gặp được Lương Gia Hoằng, người mà cô thích, cũng thích cô, một nam sinh gần như hoàn mỹ.
Bởi vì đã từng không được quý trọng, cho nên cô hết sức hiểu được nên quý trọng đối phương thế nào.
Có lẽ đây cũng là sự bất hạnh mà ông trời đã an bài.
Yêu một người nhưng bị vứt bỏ là chuyện tàn nhẫn cỡ nào, chuyện càng tàn nhẫn hơn là khi lần nữa mở lòng không phải lấy hết dũng khí, toàn tâm toàn lực để yêu nhưng lại là lần thứ hai bị vứt bỏ hay sao? Vậy sau này trong đời người liệu sẽ có bao nhiêu cơ hội để thật lòng đây.
Ngày này thực sự đáng giá ghi nhớ, Lương Gia Hoằng về nhà tắm rửa lúc nhắm mắt ngủ đã là năm giờ sáng, khoảng cách rời giường lúc bảy giờ cũng chỉ hai tiếng ngắn ngủn, trong hai tiếng này anh đều mơ thấy Diệp Nhứ.
Anh mơ thấy bọn họ ở bờ sông ôm hôn, Diệp Nhứ chủ động ngồi khóa trên người anh, từng chút từng chút một đi xuống, hôn yết hầu của anh.
Lúc đồng hồ báo thức vang lên Lương Gia Hoằng hoảng hốt vài giây, xốc chăn lên liền thấy, quả nhiên.
Anh lấy quần áo tắm rửa sạch sẽ lần nữa.
Anh rất ít mơ như vậy, trong ấn tượng gần như không có, trừ bỏ lần đầu tiên mộng tinh vào cấp hai.
Buổi sáng khi ấy anh có chút hỗn loạn, trên đường đến trường, anh còn hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ, ướŧ áŧ nóng bỏng làm người khó có thể quên.
Chuyện này làm cho anh không khỏi nhớ tới nụ hôn ý tứ với Diệp Nhứ vào buổi chiều ngày hôm qua, vài phần cố tình vài phần tình cờ, một hai giây ngắn ngủi không đủ làm anh nếm ra hương vị, nhưng làm người ta vô cùng say mê.
Anh trả lời tin nhắn của Diệp Nhứ sớm, Diệp Nhứ nhanh chóng gửi tin nhắn mới, cô nói cậu sắp đến trễ nữa rồi đấy.
Lúc Lương Gia Hoằng bước vào lớp học Diệp Nhứ hai tay đang che lại lỗ tai học bài, cô hiếm khi nghiêm túc.
Lương Gia Hoằng nghĩ không quấy rầy cô, ngồi trên chỗ ngồi uống mấy ngụm nước, nhìn chăm chú bóng dáng của cô, cúi đầu cười một cái.
Lưu Hạo ngồi đằng trước quay đầu lại nói chuyện với anh, hỏi anh có xem trận thi đấu tối hôm qua không Lương Gia Hoằng lắc đầu: “Không xem.”
Lưu hạo nói: “Rất xuất sắc nhá.”
“Nào rảnh xem bù.”
Chỗ ngồi chính giữa là bốn bàn liền nhau, bên trái Lưu Hạo là nam sinh tên Dương Thành, bên phải là Đường Miêu Miêu tổ trưởng ngữ văn của lớp, Đường Miêu Miêu là một cô gái xử sự khôn khéo, có thể chơi thân với tất cả nam sinh nữ sinh, đeo một cái mắt kính có gọng màu trắng, thuộc loại dễ nhìn.
Cô ấy không giống với Diệp Nhứ khai giảng nửa tháng không dám bước khỏi lớp học một bước, trong vòng nửa tháng cô ấy đã sớm chơi thân với các nam sinh xung quanh, là loại trong sáng rõ ràng, không có trêu chọc thả thính.
Đường Miêu Miêu thu xong bài tập ngữ văn, quay đầu lại gõ bàn của Lương Gia Hoằng: “Cậu lại không nộp bài tập đúng không?”
Lương Gia Hoằng ừ một tiếng.
Đường Miêu Miêu hỏi như vậy là do giáo viên ngữ văn chỉ tên nói muốn anh làm bài tập, nhưng cô biết giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Lưu Hạo xoay bút, cười nói: “Vậy tối hôm qua cậu đã làm gì.”
Bên cạnh Dương Thành tranh thủ lúc rảnh rỗi làm bù bài tập, xen mồm nói: “Chắc chắn là đi chơi gái.”
Đường Miêu Miêu bật cười, còn không quên cà khịa: “Tớ cảm thấy rất có khả năng nha, quầng thâm mắt cũng quá dày.”
Lưu Hạo cười trộm: “Anh em, bảo trọng thân thể, coi chừng suy thận à nha.”
Lương Gia Hoằng lười biếng dựa vào lưng ghế, cũng hùa theo cười, nói: “Vẫn là các cậu kinh nghiệm đầy mình, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tớ làm cái gì.”
Lúc Diệp Nhứ quay đầu hỏi bài tập của Trương Tề nhìn đến cảnh này, cả trai lẫn gái cười ầm ĩ, cô không thân với Đường Miêu Miêu, rốt cuộc cũng không biết cô ấy là mẫu người gì, nhưng trong lòng luôn là hâm mộ.
Diệp Nhứ hâm mộ cô ấy, có thể ở lớp học thoải mái nói giỡn với Lương Gia Hoằng, cũng thực hâm mộ cô ấy ngồi ở đằng trước Lương Gia Hoằng.
Trương Tề nhìn đến ánh mắt hâm mộ của cô, cậu ấy thấy rất rõ ràng, trong mắt Diệp Nhứ tràn ngập hâm mộ.
Cậu ấy lấy sách bài tập đưa cho Diệp Nhứ, nói: “Có phải rất hâm mộ Đường Miêu Miêu hay không?”
Diệp Nhứ tặc lưỡi, thề thốt phủ nhận.
Trương Tề cười cười, không nói gì nữa. Cậu nghĩ, Lương Gia Hoằng có lẽ cũng sẽ hâm mộ cậu, Diệp Nhứ lấy xong sách bài tập đưa cho tổ trưởng sau đó tiếp tục học bài.
Trương Tề nhìn đến mái tóc đuôi ngựa rũ sau lưng của cô, bởi vì hơi cong lưng mà xương quai xanh nhô lên, áo khoác dài xắn lên để lộ ra cổ tay tinh tế.
Cậu ấy không rõ, rõ ràng là cậu đến trước, vì cái gì Diệp Nhứ lại trở thành bạn gái của Lương Gia Hoằng.
Giữa trưa Diệp Nhứ ăn mì lạnh như mọi khi, cô và Ô Thiên Tứ hai người đang nói nhỏ với nhau, Diệp Nhứ đem hết mọi chuyện xảy ra hôm qua nói với Ô Thiên Tứ.
Ô Thiên Tứ ồ lên, giọng điệu lên lên xuống xuống, cô tấm tắc vài tiếng: “Tiểu Diệp, không nhìn ra nha, cậu mạnh dữ vậy.”
Diệp Nhứ làm bộ đẩy cô một chút: “Cậu nói coi cậu ấy có khi nào cảm thấy tớ rất dễ dãi không.”
“Dễ dãi gì tầm này, trong lòng bọn đàn ông thực ra thích dữ lắm, tớ vừa thấy là biết Lương Gia Hoằng thuộc về muộn tao loại hình, cậu nhìn xem Trần Tái Bác, đó là minh tao loại hình.”
“Ai, không nghĩ nữa. Cậu cuối tuần có đi gặp bạn trai của cậu không?”
Ô Thiên Tứ nói: “Gặp chứ, ba mẹ anh ấy không ở nhà, sẽ tới nhà anh ấy.”
Diệp Nhứ và cô ở cạnh nhau lâu nói chuyện đã hơn rất nhiều, cô trêu ghẹo nói: “Vậy cậu có quyến rũ anh ấy hay không?”
Ô Thiên Tứ vỗ chân: “Đương nhiên là có rồi, bà đây mặc một cái áσ ɭóŧ dây họa tiết da báo, nằm trên ghế nằm ở nhà hắn, gọi một cách lả lướt.”
Diệp Nhứ trong đầu hiện ra một ít hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Sau đó chủ đề chuyển sang mười tám cộng, ở bên cạnh Ô Thiên Tứ mỗi một ngày đều là mười tám cộng.
Kỷ niệm sâu sắc nhất không gì hơn là chuyện ma của Ô Thiên Tứ, cô ấy nói có một nữ quỷ ở trên đường gặp một nam quỷ, sau đó bọn họ cùng nhau vào khách sạn, lúc nam quỷ cởϊ qυầи áo của nữ quỷ Diệp Nhứ cười suốt một buổi trưa, chuyện này chỗ nào là chuyện ma quỷ chứ, rõ ràng là phim cấp ba.
Ô Thiên Tứ nói dõng dạc hùng hồn Trương Tề nhịn không được ngắt lời nói: “Quạ đen tiểu thư, xin hỏi cậu còn giống nữ sinh sao?”
Ô Thiên Tứ ưỡn ngực ngẩng đầu: “Bà đây chỗ nào không giống nữ sinh hả?”
Trương Tề nghiêm trang nói: “Vậy cậu nói xem, có nữ sinh nào ham hố giống cậu tới như vậy.”
“Cậu biết cái gì chứ, thật ra nữ sinh nội tâm đều rất háo sắc, mọi người đều là người, dựa vào cái gì đàn ông mấy người có thể háo sắc một cách quang minh chính đại, ai quy định nữ sinh không thể háo sắc hả?”
Không ngờ Diệp Nhứ nghe xong cảm thấy còn rất có lý, cô nói giúp Ô Thiên Tứ: “Đúng vậy, nữ sinh tại sao không thể háo sắc chứ?”
Trương Tề vỗ bàn, nha nha nha nói “Tiểu Diệp, cậu lời nói có ẩn ý à nha.”
Diệp Nhứ mặt đỏ lên: “Cậu đừng nói bậy nhé.”
Trương Tề nói: “Phải đi hỏi Gia Hoằng mới có thể biết nha, Gia Hoằng đâu rồi, ơ, đâu ở đằng kia, Gia Hoằng ơi.”
Diệp Nhứ mắt liếc về hướng Lương Gia Hoằng, nhanh tay nhanh mắt nhéo miệng của Trương Tề, Trương Tề đau kêu ra tiếng, nhưng sắc mặt không có chút gì giận dữ, cười thật vui vẻ.
Diệp Nhứ đe dọa nói: “Cậu không được nói tào lao.”
Lương Gia Hoằng đã nghe được giọng nói của cô, theo giọng nói nhìn qua thấy tay của Diệp Nhứ và Trương Tề chạm vào nhau, anh cười đi qua, ngồi xuống chỗ kế bên Trương Tề.
Diệp Nhứ ở trong lớp học chưa từng dựa vào anh gần như vậy, vừa thấy vui vẻ lại thấy không biết làm sao, cô không cách nào giống như Trần Giai Lôi thản nhiên làm nũng.
Nam sinh luôn giỏi che giấu cảm xúc, Trương Tề cười rạng rỡ, làm bộ muốn tìm Lương Gia Hoằng nói rõ lí lẽ.
Cậu ấy nói: “Cậu nhìn xem, vợ cậu bình thường đối với tớ tay đấm chân đá, hiện tại càng quá đáng hơn, còn học được véo huyệt, hên là mệnh môn của tớ không ở chỗ này, bằng không Gia Hoằng, tớ đã về chầu ông bà rồi, có rảnh thì bây giờ quản chặt chút bằng không về sau coi chừng đến nóc nhà cũng dỡ xuống cho xem.”
*Mệnh môn: là huyệt đạo thứ 4 trong mạch Đốc có tác động quan trọng trên cơ thể con người.
Lương Gia Hoằng khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói lười biếng dịu dàng, nói: “Cậu ấy thật sự muốn hủy tớ còn có thể làm gì.”
Lúc này Diệp Nhứ bên tai nóng lên, một hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Trương Tề làm ầm ĩ nói: “Được được được, đôi vợ chồng nhỏ các cậu là người một nhà, dù sao giúp lý không giúp thân* chứ gì.”
*帮理不帮亲: Đề cập đến việc giúp đỡ và lý luận bất kể người thân.
Lương Gia Hoằng nhìn Diệp Nhứ, hỏi: “Cổ họng còn đau không?”
Diệp Nhứ nhéo nhéo yết hầu: “Còn ổn.”
“Giữa trưa uống thuốc chưa?”
Diệp Nhứ lắc đầu nói: “Không muốn uống, thuốc đó uống vào buồn ngủ lắm, cả buổi sáng không có tí tinh thần gì hết.”
Lương Gia Hoằng nhớ lại cảm giác mơ màng sắp ngủ này, thực sự cảm thấy không dễ chịu tí nào, anh bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu nói coi làm sao bây giờ.”
Ô Thiên Tứ nghe mà nổi cả da gà: “Chỉ là bị cảm mạo mà thôi, cậu đã sốt ruột thành cái dạng này.”
Lương Gia Hoằng cười cười, nói với Diệp Nhứ: “Tan học tới tiệm thuốc.”
Diệp Nhứ gật đầu.
Tiếng chuông vào tiết tự học buổi trưa vang lên, Lương Gia Hoằng đứng dậy, dặn dò nói: “Đừng bắt nạt Trương Tề nữa, cậu đánh không lại cậu ấy, tớ cũng không đánh lại cậu ấy đâu.”
Diệp Nhứ và Ô Thiên Tứ đều cười ra tiếng, chỉ còn Trương Tề một mình la hét các cậu là đám phản tặc.
Trương Tề nói với Diệp Nhứ: “Cậu nghe thấy chưa, đừng có mà bắt nạt tớ nữa.”
Diệp Nhứ nghịch ngợm nói: “Tớ bắt nạt cậu đó rồi sao.”
Cô xoay người bắt đầu tiết tự học buổi sáng, chỉ còn lại một người là Trương Tề cười đến chua xót.