Nhánh Xuân Mưa Thu

Chương 17

Phản ứng của thanh niên đối với du͙© vọиɠ tình yêu chủ yếu xuất phát từ phim sách và bản năng nguyên thủy.

Lương Giai Hoằng cũng không ngoại lệ.

Ngày hôm đó, anh cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều đang ám chỉ anh, đầu tiên là giấc mơ lúc sáng.

Tiết học buổi chiều làm cho người ta thật buồn ngủ, học sinh bình thường không dám ngủ một cách quang minh chính đại, vừa ngáp ngủ vừa cố mở mắt, nhưng Lương Gia Hoằng lại nằm sấp xuống bàn ngủ suốt hai tiết, có giáo viên gọi dậy nhắc nhở nhưng thấy không có ích gì, liền dứt khoát mặc kệ, tiết học vừa kết thúc liền nổi giận đùng đùng đi thẳng tới văn phòng tìm chủ nhiệm để nói về tình huống của em học sinh này.

Sau tiết học lịch sử, thầy chủ nhiệm Từ Vệ Bình gọi Lương Gia Hoằng ra ngoài, Từ Vệ Bình mặc một chiếc áo trắng cổ cao bên trong, bên ngoài là một áo khoác da màu be nhạt, lộ ra cái bụng bia to như mang thai.

Từ Vệ Bình để áo khoác về phía sau, hai tay đút vào túi quần, khéo léo để cho gương mặt không để lộ ra sự phẫn nộ và nghiêm túc, mà chỉ lộ ra chút ý cười không thể nhìn thấu.

Ông nói: “Mặc dù em chỉ ở đây một thời gian, nhưng em định không học một cái gì sao? Học nhiều không bao giờ là sai, sẽ hữu dụng khi em bước vào xã hội, em đưa số điện thoại của bố em cho thầy, thầy muốn cùng bố em nói chuyện.”

Lương Gia Hoằng không nói gì, lấy điện thoại ra, đưa số của bố cho Từ Vệ Bình.

Từ Vệ Bình trực tiếp gọi cho ông ấy, không bao lâu sau, đầu dây bên kia nhấc máy.

Giọng nói của Bố Lương trầm thấp mà quyết đoán, lộ ra phần nghiêm nghị, ông ấy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Từ Vệ Bình nói: “Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Lương Giai Hoằng, muốn nói chuyện với anh về một số vấn đề của con trai anh ở trường.”

Bố Lương im lặng một giây: “Vấn đề gì vậy?”

“Lương Giai Hoằng là một đứa trẻ thông minh, tuy là mới vào lớp, không cần phải thi đại học, nhưng cũng cần phải ngoan ngoãn học tập, anh thấy tôi nói có phải hay không?”

Bố Lương bên kia có vẻ đang bận gì đó, cùng người khác nói vài câu, rồi nói với Từ Vệ Bình: “Thầy cứ để nó làm thế đi, nếu không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

Bố Lương cúp điện thoại, hơn nữa giọng điệu của ông không ôn hòa, giống như là một mệnh lệnh hơn.

Từ Vệ Bình cười, nói với Lương Gia Hoằng, giọng có vài phần châm chọc cùng hâm mộ.

Ông nói: “Nếu bố em cũng không quan tâm, thì giáo viên như chúng tôi cũng không có nghĩa vụ đấy, nhưng ở trường học em vẫn phải tuân theo quy định của nhà trường, không được gây chuyện.”

Lương Gia Hoằng đi lại hai vòng, thấp giọng vâng một tiếng.

Từ Vệ Bình lại nói: “Tuy rằng trường học không cấm mang điện thoại đi học, nhưng trong lớp học không được phép chơi điện thoại vì sẽ làm ảnh hưởng tới giáo viên và các bạn khác nghe không.”

Lương Gia Hoằng lại vâng một tiếng.

Lương Gia Hoằng đi từ cửa sau vào lớp học, Thi Hữu Hào ngồi ở chỗ của mình, dựa lưng vào tường, dùng ngón tay xoay vòng, hỏi: “Tên ngu ngốc kia tìm cậu làm gì thế? Có phải là lại giảng cho cậu một tiết học về giáo dục đúng không?”

Lương Gia Hoằng còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, tiếng nói có chút khàn khàn, anh cong khóe miệng, nói: “Coi như là một tiết học giáo dục đi.”

Thi Hữu Hào cười hì hì nói: “Dạy cậu không được học theo Trần Tái Bác đánh bài trong phòng học hả?”

Trần Tái Bác nhấc chân đá qua: “Đang yên lành kéo tớ vào làm gì, muốn ăn đòn hả?”

Thi Hữu Hào: “Cứ nhắc tới cậu đấy, cậu dám đánh không?”

“Cút”

Lương Gia Hoằng nở nụ cười, ánh mắt hướng tới Diệp Nhứ bên kia, cô nằm sấp trên bàn viết bài.

Kết thúc mười phút nghỉ giải lao, chuông lớp vang lên.

Lương Giai Hoằng dựa vào ghế ngồi chơi, giáo viên bước vào lớp học, lớp trưởng hô đứng lên, anh lười biếng mà đứng lên theo.

Diệp Nhứ nghiêng đầu liếc mắt về phía sau một cái, lúc một mình anh luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng như ánh trăng đêm khuya, bộ dạng của anh ấy khiến đối phương không thể nhìn ra tâm tình bên trong anh.

Cô không biết thầy chủ nhiệm tìm anh nói gì, trong lòng bắt đầu lo lắng, cô sợ anh không vui.

Diệp Nhứ lén lấy điện thoại ra khỏi bàn học, gửi tin nhắn qua, hỏi thầy chủ nhiệm đã nói gì với anh.

Lương Gia Hoằng nhắn: Gọi điện cho bố tớ.

Diệp Nhứ: Sau đó thì sao?

Lương Gia Hoằng: Bố tớ bảo ông ấy không cần để ý tới tớ.

Diệp Nhứ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô nhìn giáo viên, nhanh chóng lén gõ bàn phím: Vậy được rồi, không nói nữa, tớ học tiếp đây.

Lương Giai Hoằng nhắn: Được.

Luôn có một kiểu giáo viên, rất nhẹ nhàng và rõ ràng, có thể dễ dàng đoán được tâm lý học sinh, nhưng vô hình làm cho chúng cảm thấy áp lực, không dám bày trò, cô Ngữ của bọn họ là kiểu người như vậy.

Diệp Nhứ chưa bao giờ dám làm gì khác trong giờ của cô Ngữ, hay là mất tập trung.

Có lẽ chính cô cũng không phát hiện, thật ra là do cô yêu thích từ tận đáy lòng.

Lương Gia Hoằng không có tiếp tục ngủ, mà ngồi đọc tiểu thuyết trên mạng, mạng trong phòng học không được ổn cho lắm, lúc anh đọc gặp chút khó khăn, nhưng thật sự là không có việc gì khác để làm.

Anh cũng giống như những bạn nam khác, thích đọc một số truyện huyền huyễn tu tiên, nhân vật chính trong truyện có bàn tay vàng, tiền tài, mỹ nhân, ôm trái ôm phải, bỏ qua những thứ này, thì cốt truyện cũng đủ thăng trầm.

Câu truyện đang tiến đến phần cao trào, nhân vật chính cuối cùng cũng đến được với người mình thích, bọn họ hôn môi và vuốt ve nhau, được miêu tả một cách rõ ràng.

Ánh mặt trời nghiêng về phía Tây, tia nắng màu cam từ phía sau cửa sổ hắt vào, làm cho màn hình điện thoại bị che bởi một lớp ánh sáng, làm mấy đoạn miêu tả kia càng thêm rõ ràng.

Anh cụp mắt lại, lặng im cùng với hô hấp nhẹ nhàng.

Những suy nghĩ buổi sáng lại hiện lên.

Đây là lần đầu tiên anh liên tưởng tới những đoạn miêu tả kia đến mình, lúc trước chỉ xem qua, không để ý đến, nhưng nhớ tới ngày hôm qua cùng Diệp Nhứ thân mật, làm anh khó có thể không để ý.

Lương Gia Hoằng đóng trang web, hướng mắt nhìn lên, Diệp Nhứ một tay cầm bút, tay còn lại chống cằm, nhìn bảng đen, cô Ngữ đang giảng làm sao để có thể viết một bài viết hay.

Tai của Diệp Nhứ có hình dáng rất đẹp, làn da cô trắng nõn, tinh tế, hoàn mỹ như đồ sứ cao cấp, dọc theo vành tai đi xuống là chiếc cổ mảnh khảnh, vài sợi tóc cong cong, tăng thêm vài phần mềm mại thanh tú.

Giống như anh chuyện anh không biết, Diệp Nhứ cũng không biết, trong những ngày đó, anh ngồi ở đằng sau, thường xuyên không tự giác mà nhìn về phía cô, đó là những ngày bình thường nhưng với anh những ngày ấy thật tốt đẹp đến lạ. anh cảm thấy tốt đẹp đến lạ.

Anh bắt đầu hồi tưởng lại về cái hôn ngày hôm qua, anh đột nhiên có chút hối hận, ngày hôm qua, anh nên thuận theo tình huống mà hôn cô, chứ không phải cùng cô rời khỏi nhà hàng.

Nhưng nếu thật sự là ngoài ý muốn, anh cứ như vậy hôn thì thật sự quá là bất lịch sự, Diệp Nhứ sẽ nghĩ thế nào về anh.

Nếu được quay trở về thời gian ngày hôm qua, có lẽ anh vẫn sẽ làm thế một lần nữa.

Nhiều năm sau nhớ lại anh cũng rất hoài niệm về khoảng thời gian này, có thể là vì khi đó tính tình trẻ con vẫn còn, nên sẽ có những chuyện anh làm nhanh chóng mà không nghĩ nhiều, cũng sẽ có chuyện làm cho anh thấy khẩn trương.

Lần đầu tiên hôn một cô gái, lần đầu tiên ôm một cô gái, loại cảm giác này cả đời cũng chỉ có một lần.

Lương Gia Hoằng ngồi dậy, dựa về phía sau, đút tay vào trong túi quần, lại nhìn Diệp Nhứ vài lần, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện lên vài suy nghĩ, vừa nghĩ tới liền không dừng lại được.

Hôm nay Diệp Nhữ cũng mong chờ chờ mong được cùng anh đi về sau khi tan học, sau này mỗi buổi tối hai người đều đi lòng vòng trên đường, cảm giác mới mẻ không hề biến mất, khi đó Diệp Nhứ mỗi ngày đều rất mong chờ.

Tiết cuối cùng là môn toán, còn mười phút nữa là hết giờ, dù thầy giáo biết học sinh đã không còn lắng nghe mình giảng, nhưng ông vẫn giữ đúng trách nhiệm và nghĩa vụ của mình mà giảng nốt bài cho học sinh.

Diệp Nhứ cong eo, cúi đầu xuống nghịch điện thoại, cô hỏi Lương Gia Hoằng muốn đi mua thuốc thật sao? Cô không muốn uống thuốc.

Cô cố ý làm như vậy, vì cô thích làm hành động ngược lại với anh, sau đó nhìn anh kiên nhẫn dỗ cô.

Lương Gia Hoằng bảo có bệnh thì phải uống thuốc, anh bảo cô nghe lời.

Hai chữ nghe lời này làm cho cô rất hưởng thụ, Diệp Nhứ khóe miệng cong lên,

nhanh chóng trả lời lại: Vậy được rồi, tớ nghe lời cậu.

Sau này nghĩ lại, Lương Gia Hoằng thật sự lại không biết những mánh khóe nhỏ của cô sao? Cô nghĩ thế nào trong lòng anh đều hiểu được, chẳng qua muốn cùng cô diễn kịch thôi, lời yêu tiếng ngọt trong tình yêu vốn là một vở kịch, hai người cùng phối hợp diễn, mới có thể tạo ra một thế giới riêng thuộc về bọn họ, trong thế giới này, bọn họ đều trở nên khác với trước kia, từ một người lý trí biến thành một người theo cảm tính cảm xúc, từ một người thành thục mà trở thành ngây thơ, nơi mềm mại nhất ở đáy lòng, họ đều nguyện ý lấy ra cho đối phương xem.

Cả hai đều không hề giữ lại cho mình một con đường sống, mặc dù vậy nhưng màn kịch vẫn không đủ chân thật.

Sau một tiếng chuông tan học, nháy mắt lớp học trở nên ồn ào, giáo viên toán học đóng quyển sách vào rồi kẹp vào nách và bước ra ngoài, lắc đầu cười, không biết làm gì để dạy tốt được đám học sinh này, lại bất đắc dĩ vì họ còn trẻ, chưa hiểu được tầm quan trọng của việc học.

Lúc Diệp Nhứ đang cất sách vào trong cặp thì Ô Thiên Tứ lấy một món đồ hình tròn từ trong cặp cô ấy ra, dùng ngón trỏ để lấy ra một chút, rồi lấy gương ra soi bôi lên môi. dùng ngón trỏ lau nó một chút, rồi soi gương bôi son.

Diệp Nhứ chưa từng thấy son dưỡng môi đóng hộp như vậy, cô tò mò cầm lên xem, hỏi: “Cậu mua đâu vậy, thơm quá.”

Ô Thiên Tứ nói: “Bạn trai mua cho tớ, giờ cậu ấy đang ở cổng trường đợi tớ”

“Cậu ấy tới đón cậu hả? Hôm nay cậu ấy không đi học sao?”

“Cậu ấy xin về sớm buổi chiều.”

Ô Thiên Tứ cầm son môi lắc lư: “Cậu muốn xem thử không? Tớ chưa bao giờ dùng nó, hôm nay là lần đầu tiên, bây giờ son môi ngày càng chất lượng, son này độ ẩm cũng không tệ lắm.”

Diệp Nhứ lấy một chút, dùng ngón trỏ bôi trên môi vài lần, sau đó bặm môi một cái, cảm giác mềm ẩm nháy mắt lan ra.

Diệp Nhứ: “Cảm giác dính hơn son môi bình thường, nhưng vẫn rất tốt.”

Ô Thiên Tứ soi trái soi phải, chỉnh sửa lại đầu tóc, nói: “Cậu ấy thích tặng cho tớ những món quà như vậy.”

“Như vậy không tốt sao?”

“Đương nhiên là tốt rồi, ha ha ha.” Ô Thiên Tứ chớp mắt: “Thật ra hôm nay là sinh nhật cậu ấy, tớ mua cho cậu ấy một chiếc khăn quàng cổ, không biết cậu ấy thích không?”

Diệp Nhứ cười rộ lên: “Cậu ấy nhất định sẽ rất thích, đồ bạn gái tặng sao lại không thích, bảo sao hôm nay lại mặc quần áo bên trong đẹp như vậy, rất đẹp.”

Ô Thiên Tứ cười ha ha ha, thuận tay sờ lên mông Diệp Nhữ: “Cậu cũng rất đẹp, mỗi ngày đều muốn thay bạn trai cậu hẹn hò cùng cậu.”

Diệp Nhứ tránh né theo bản năng, hai cô gái lại đùa giỡn nhau.

Trương Tề đeo cặp sách, nhanh chóng đi xuống cửa sau, tiện vỗ vào vai Lương Gia Hoằng, nói: “Vợ cậu sớm hay muộn cũng sẽ bị Ô Thiên Tứ dạy hư thôi, các cô ấy về sau sẽ thành một nhóm hai người khiêu da^ʍ, cả ngày sờ ngực sờ mông.”

Lương Gia Hoằng nhìn hai cô gái, cười cười, không nói gì.

Diệp Nhứ rất sợ nhột, cả người cuộn tròn giữa khe hở của bàn học và ghế ngồi, xin tha: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, không đùa nữa.”

Ô Thiên Tứ cũng thở hổn hển, cô ấy cười khanh khách đỡ Diệp Nhứ lên, hất cằm hướng về phía Lương Gia Hoằng, nói: “Bạn trai cậu đang chờ kìa. Tớ đi trước, mai quay lại tính sổ với cậu.”

Diệp Nhứ bởi vì câu nói kia của Ô Thiên Tứ mà không nhịn được nở nụ cười, ngữ khí của cô ấy giống như tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.

Cô nhìn Lương Gia Hoằng, anh mỉm cười nhìn cô, nụ cười kia như muốn nói hai người ngây thơ như trẻ con, lớn rồi còn đùa giỡn như vậy, lại giống mang theo rất nhiều sủng ái.

Diệp Nhứ nhìn anh cười, nhanh chóng thu dọn cặp sách, đặt cặp sách xuống bàn đầu ở hàng đầu tiên, vị trí cô ngồi ở tiết tự học hôm trước.

Trương Hoàng Kim nói: “Lại không ăn cơm cùng bọn tớ à?”

“Ừm.” Diệp Nhứ khẽ gật đầu, vui vẻ đi xuống hàng cuối, Lương Gia Hoằng hai tay đút vào túi quần đồng phục, đứng ở cửa sau chờ cô.

Hai người đi giữa đám đông vẫn giữ đúng khoảng cách, nhưng Diệp Nhứ không cảm thấy ngại ngùng như mấy lần trước, bọn họ đã từng nắm tay nhau, ôm nhau, bọn họ biết cảm xúc của nhau, bọn cũng giống với những đôi tình nhân khác, trở thành người thân mật nhất của đối phương.

Diệp Nhứ nhẹ nhàng kéo ống tay anh nói: “Đi nhanh lên, tớ muốn nhìn bạn trai của Ô Thiên Tứ.”

Lương Gia Hoằng có thể hiểu được suy nghĩ con gái: “Bạn trai người khác có gì hay?”

Diệp Nhứ: “Tò mò chứ sao, nghĩ xem bạn trai của một mỹ nữ sẽ như thế nào, cậu biết không, Thiên Tứ thích cậu ấy, hai người họ ở bên nhau lâu rồi.”

“Rất lâu sao?” Lương Gia Hoằng nhớ về một ít lời đồn về Ô Thiên Tứ,

“Ừm, đúng vậy.”

Mọi người đều biết, các cô gái xinh đẹp quá mức thường hay có những lời chỉ trỏ, đến từ sự ganh ghét của những cô gái khác, và cả những nam sinh khác.

Những lời đồn đó đều không dễ nghe, Lương Gia Hoằng nghĩ rồi quyết định không nói cho Diệp Nhứ biết, sự thật thế nào không quan trọng, quan trọng là mình nhìn thấy cái gì là được.

Vừa tới gần cổng trường, Diệp Nhứ liền nhìn ngó xung quanh, liếc mắt cái đã thấy Ô Thiên Tứ cùng bạn trai.

Ô Thiên Tứ lớn lên vóc dáng cao gầy, tóc nửa vàng nửa đen, chính cô tự nhuộm cho mình, nhuộm cũng không rõ ràng.