Sau này Diệp Nhứ nhớ lại, mọi thứ tất thảy bắt đầu trở nên không đơn thuần, bắt đầu hướng sang một kết cục khác, đại khái đêm hôm đó cùng Trần Giai Lôi tán chuyện, nhà cậu ta hình như rất có tiền câu nói trí mạng nhất nhưng Diệp Nhứ không để tâm đến.
Về sau tất cả mọi thứ đều chứng minh cho câu nói đó.
Tiết tự học buổi tối đêm đó Diệp Nhứ gửi tin nhắn QQ nói chuyện với Lương Gia Hoằng, Lương Gia Hoằng nói đi ngang qua siêu thị muốn vào mua một ít đồ uống, hỏi Diệp Nhứ nên mua sữa bò bình thường hay là sữa bò Vượng Tử.
Diệp Nhứ hỏi anh muốn uống cái gì.
Cuối cùng Lương Gia Hoằng mua sữa bò Vượng Tử, nói là lâu rồi chưa uống, mua một thùng.
Chỉ là một thùng sữa bò mà thôi, Diệp Nhứ lại đem chuyện nhỏ đó nhớ mãi, đối với cô so với sữa bò bình thường còn mắc hơn nhiều, một hộp gần năm đồng, một thùng là bao nhiêu tiền đây. Cô cảm thấy thật sự anh rất có tiền, chắc giàu cỡ bạn trai của em họ.
Thế nhưng cô quan tâm anh thích uống cái gì hơn.
Hai người đang trò chuyện, tiếng tiền xu leng keng phát ra từ dãy cuối lớp học, lúc đầu Diệp Nhứ không để ý, nhưng âm thanh đó cứ lặp đi lặp lại, giống như có người cố ý tạo ra tiếng động, ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng phải ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
Diệp Nhứ quay lại liếc nhìn.
Nam sinh kia ở lớp mười một, cái đầu tròn vo để tóc húi cua, dáng người lùn còn có một chút mập, không phải loại hiền lành thật thà, mà là loại chuyên đi nịnh hót, là kiểu nam sinh Diệp Nhứ không ưa.
Cậu ta ngồi ở chỗ Lương Gia Hoằng ngồi, đang ở trên bàn nghịch tiền xu của Lương Gia Hoằng.
Diệp Nhứ không tin loại nam sinh này, trên bàn học ít nhất cũng có mười đến hai mươi đồng xu, tương đương hai bữa cơm của một học sinh bình thường, lấy đi mấy đồng tiền cũng chẳng có người phát hiện, nhiêu đó đủ uống vài ly trà sữa ở căng tin.
Hồi cô học cấp hai cũng không phải chưa thấy qua học sinh trộm cắp.
Diệp Nhứ nói với Lương Gia Hoằng, cô bảo anh đừng để tiền xu ở bàn học nữa.
Lương Gia Hoằng nói đôi khi chỉ là tiện tay để đó.
Anh mua nước xong được thối lại, hoặc thỉnh thoảng trong túi có tiền xu, anh cũng tiện tay ném lên bàn, anh cảm thấy mang theo tiền xu bên người quá vướng bận.
Diệp Nhứ hỏi anh nếu như bị người ta lấy thì phải làm sao.
Lương Gia Hoằng thoải mái trả lời nếu vậy thì hết cách rồi.
Diệp Nhứ nhìn câu trả lời này một hồi lâu nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhưng ngay sau đó Lương Gia Hoằng lại gửi tin nhắn mới, anh hỏi cậu ta còn đang chơi hả.
Diệp Nhứ ừ.
Lương Gia Hoằng nói: “Vậy phiền người bạn nhỏ của chúng ta giúp tớ bảo quản một chút nhé.”
Khóe miệng Diệp Nhứ cong lên một chút, phụ nữ giữ tiền giúp đàn ông tượng trưng cho rất nhiều điều, khi đối phương có một thứ giao phó cho bạn lúc đó sẽ xuất hiện sự ràng buộc, Diệp Nhứ rất vui lòng có ràng buộc với anh, ý nghĩa của đống tiền xu này gần giống hàm ý nam nữ tặng quà cho nhau, là sự tượng trưng cho mối quan hệ của bọn họ.
Sau khi tiết một trong buổi tự học tối kết thúc, Diệp Nhứ yên lặng đi đến chỗ ngồi của Lương Gia Hoằng, dưới ánh nhìn chăm chú của nam sinh kia cô lấy đi đống tiền xu trên bàn, cô vẫn luôn cúi đầu, cô không dám nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Những người biết cô với Lương Gia Hoằng yêu đương cũng chỉ có bạn cùng phòng ký túc và một vài bạn tốt của Lương Gia Hoằng, mấy người lớp khác không ai biết cả.
Đám đông chăm chú nhìn cô lấy đống tiền xu đi không thể nghi ngờ đang tuyên bố điều gì.
Cô cúi đầu đồng thời cũng là vì hổ thẹn. Có lẽ hành động của cô sẽ làm nam sinh đó cho rằng cô xem cậu ta như ăn trộm, tuy rằng trong lòng cô có từng hoài nghi cậu ta, nhưng khi biểu hiện ra mặt cô chợt cảm thấy rất sỉ nhục người ta, bởi vì cô không biết cậu ấy là người như thế nào, rốt cuộc có thể trộm đồ hay không.
Sau khi lấy xong Diệp Nhứ nói với Lương Gia Hoằng rằng khi nào cậu cần dùng thì nói với tớ, tớ sẽ đưa nó cho cậu.
Lương Gia Hoằng nói trước mắt cứ để ở chỗ cậu đi.
Hết tiết tự học buổi tối, Diệp Nhứ trở lại phòng ngủ việc đầu tiên chính là đem cất đống tiền xu này, cô lật tung tủ quần áo của mình với bàn học, cũng không tìm thấy chiếc hộp nào thích hợp đựng chúng.
Cuối cùng Diệp Nhứ để tiền xu vào hộp mắt kính của mình, hộp mắt kính hình trứng màu hồng nhạt, vừa vặn nhét đầy hộp.
Cô không có đếm xem tổng cộng bao nhiêu, cô không quan tâm số lượng, cô chỉ là giúp cậu nhóc của cô bảo quản mà thôi.
Lúc khai giảng Diệp Nhứ từng mua một cái khóa, nhưng về sau phát hiện lúc sử dụng quá rắc rối, mọi người trong phòng đều không phải kiểu này kiểu kia, cô cũng chỉ khóa lại ngăn kéo lớn ở chính giữa bàn, bởi vì nó bị khóa cho nên hầu như cô rất ít sử dụng ngăn kéo này, chỉ biết để sinh hoạt phí vào trong đó, cất chìa khóa càng tùy ý, để ở mặt sau gương trang điểm, hầu như toàn phòng ngủ đều biết cô để chìa khóa ở đâu.
Diệp Nhứ đem hộp mắt kính đặt trong ngăn kéo nhỏ bên phải, đó là ngăn tủ cô để trang sức và mỹ phẩm.
Trương Hoàng Kim cười nói: “Cậu thật sự để trong hộp mắt kính hả.”
Diệp Nhứ: “Tớ không tìm thấy chỗ thích hợp khác.”
Trương Hoàng Kim: “Có điều cậu ta có thể có nhiều tiền xu như vậy thật đáng kinh ngạc.”
“Tớ cũng cảm thấy vậy, có ai ngờ tới đâu.” Diệp Nhứ nhẹ nhàng vuốt ve hộp mắt kính màu hồng nhạt, đáy mắt tràn đầy ngọt ngào.
Buổi tối Lương Gia Hoằng dắt chó đi dạo trở về đúng lúc nhận được điện thoại của Vương Thiệu Tuấn, ba thiếu một, hỏi anh có tới hay không, địa chỉ ở khách sạn Thiên Hạc.
Lương Gia Hoằng cười nói: “Các anh chơi mạt chược còn muốn đặc biệt ở Thiên Hạc mướn phòng.”
Vương Thiệu Tuấn nói: “Buổi chiều tiếp khách hộ ở chỗ này ăn cơm rồi ca hát, mất luôn cả giọng rồi, dứt khoát nghĩ tối nay chơi mạt chược luôn, thuận tiện mà thôi.”
Khách sạn Thiên Hạc là khách sạn nhiều sao nhất ở địa phương, nhưng cũng chỉ được ba sao mà thôi, trong mắt bọn họ, nơi này chỉ được như vậy, so với khách sạn bình thường không khác nhau là mấy.
Vương Thiệu Tuấn nói số phòng rồi tắt điện thoại.
Lương Gia Hoằng bắt xe đến đó.
Khi ấy vẫn chưa có đặt xe trên mạng, đón xe toàn dựa vào hên xui, Lương Gia Hoằng không ngừng cảm thấy đoạn đường trên phường Cam Túc hơi hẻo lánh, cũng may gần đây bà Lương dự định chuyển nhà.
Khi Lương Gia Hoằng đến mấy người kia đang lười biếng dựa trên sô pha hút thuốc, trong phòng sương khói lượn lờ, tới người phục vụ phía sau anh bước vào cũng bị sặc ra nước mắt, nhưng vẫn tươi cười mang rượu vang đỏ khách yêu cầu tới.
Lương Gia Hoằng cười nói: “Chỗ này của mọi người so với thời tiết sương mù ở Bắc Kinh giống nhau lắm.”
Vương Thiệu Tuấn phun ra một ngụm khói đặc, cũng chỉ mới đầu hai mươi, lại có bộ dạng giống người tuổi già sức yếu, anh ta nói: “Biết so sánh không đó, ngày sương mù cái gì, toàn bộ nơi này là Bồng Lai tiên cảnh.”
Dương Kỳ khoa trương cười ầm lên, thiếu chút nữa lăn từ trên sô pha xuống dưới.
Bạn gái của Vương Thiệu Tuấn tên Trần Vận Vận, trong nhà làm hậu cần, bằng tuổi Vương Thiệu Tuấn, trông nhỏ nhắn và dễ thương, không thích trang điểm đậm, nhưng cũng không phải là người đơn giản, cái gì cũng sẽ chơi.
Nhìn mà xem trời cao thật không công bằng, cho một số người đời này giàu có và quyền lực, còn cho bọn họ cả khuôn mặt xinh đẹp.
Trần Vận Vận đẩy Vương Thiệu Tuấn về phía bàn mạt chược: “Nhanh lên đi, người tới đủ rồi, bắt đầu bắt đầu.”
Vương Thiệu Tuấn: “Có mình em mê chơi mạt chược đấy.”
Bốn người đánh một vòng, Lương Gia Hoằng thắng hơn một ngàn, kỹ năng đánh mạt chược của anh luôn khá tốt, trong vòng này mọi người gọi anh danh xưng thần bài.
Thực ra thắng thua không quan trọng, đối với bọn họ mà nói cũng chưa tính cái gì, quan trọng là rốt cuộc có chuyện để gϊếŧ thời gian, chỉ là chơi cho vui mà thôi.
Đôi khi Lương Gia Hoằng sẽ cố ý nhường, coi như giúp đỡ bạn bè dỗ bạn gái vui vẻ.
Lúc chờ bài Lương Gia Hoằng sẽ trả lời tin nhắn của Diệp Nhứ, Diệp Nhứ biết anh đang đánh bài, cô kêu anh chuyên tâm đánh không cần nói chuyện với cô, Lương Gia Hoằng nói không có việc gì, đánh chơi thôi.
Trần Vận Vận ném quân bạch* ra ngoài, nhìn Lương Gia Hoằng vài lần, đôi mắt cong thành hình trăng non, nói: “Buổi chiều chị nghe bạn nói nhìn thấy nhóc ở đường Bát Nhất, còn nắm tay một cô bé, là nữ sinh lần trước lúc chơi trò chơi gọi điện thoại cho nhóc hả.”
*Quân bạch: quân bài trong mạt chược.
Lương Gia Hoằng hơi nhíu mày: “Bạn nào thế.”
“Trước kia có một lần đi chơi cùng, Trương Ninh.”
Lương Gia Hoằng nghĩ không ra, nói: “Quên rồi.”
Trần Vận Vận: “Đừng có mà đổi chủ đề, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi lúc trước mau.”
Lương Gia Hoằng biết trốn không thoát, vì thế cười thừa nhận.
Vương Thiệu Tuấn không cần nghĩ ngợi hỏi: “Nhà cô bé ấy làm gì?”
Vòng này bọn họ đã mở rộng rất lớn, chỉ cần một cái tên là có thể biết được tổ tiên ba đời nhà người ta.
Lương Gia Hoằng không hỏi thăm gia cảnh của Diệp Nhứ, anh nói: “Chắc là gia đình bình thường thôi.”
Vương Thiệu Tuấn ngạc nhiên: “Nhóc thật sự có gan đấy.”
Lý do Vương Thiệu Tuấn ngạc nhiên đơn giản bởi vì bọn họ quá chú trọng việc môn đăng hộ đối, trong nhận thức của bọn họ, phụ nữ để kết hôn thường là có gia thế tương đương bọn họ, ngoài mặt là vấn đề về tiền, thực ra cũng không phải, mà là từ quan niệm tiền hình thành ra kinh tế, kinh nghiệm xã hội, thế giới quan, từng đó vấn đề có làm hai người có thể sống hòa thuận với nhau không, có thích hợp ở bên nhau hay không.
Kiểu con nhà đại gia ăn chơi sa đọa mà phim truyền hình hay miêu tả không phải không có, có người trăng hoa cũng có người chung tình, không phải tất cả kẻ có tiền đều lang thang không yên lòng.
Tuy là mấy người bọn họ thường xuyên sẽ nói chuyện đùa giỡn không đâu, sẽ khoác lác một số thứ, nhưng tuyệt đối trung thành về chuyện tình cảm, giống như Vương Thiệu Tuấn và Trần Vận Vận, hai người cái gì đều có thể chơi, nhưng bọn họ yêu nhau thật lòng, cũng khinh thường làm những chuyện gây loạn lung tung, cũng là nghĩ cho sau này kết hôn muốn bên nhau cả đời.
Theo Vương Thiệu Tuấn và Dương Kỳ, Lương Gia Hoằng cũng là người như vậy, anh thậm chí so với bọn họ càng tự hạn chế, ở độ tuổi Lương Gia Hoằng hai người bọn họ cũng từng có hành vi buông thả, mới vào nơi phồn hoa khó tránh khỏi đi sai đường, cũng may bọn họ nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng Lương Gia Hoằng thì khác anh trước sau hiểu rõ hết thảy, thanh niên 17 tuổi đôi khi làm mọi người nghĩ thấy mà sợ.
Đương nhiên Dương Kỳ và Trần Vận Vận cũng giật mình.
Vương Thiệu Tuấn nhịn không được hỏi thêm một câu: “Nhóc nghiêm túc sao?”
Toàn bộ quá trình Lương Gia Hoằng đều chuyên chú xem bài, nhưng anh cực kỳ rõ ràng ừ một tiếng.
Vương Thiệu Tuấn nghĩ trên đời khó tìm được tình yêu đích thực, hết thảy đều nói không chừng, anh lắc đầu bật cười, khôi phục giọng điệu lúc trước, hỏi: “Thế em dâu tên gì khi nào dẫn tới đây bọn anh nhìn xem.”
Lương Gia Hoằng nói: “Cô ấy tên Diệp Nhứ.”
Trần Vận Vận mày đột nhiên nhíu lại, ngẩng đầu hỏi: “Là hai chữ nào?”
“Lá cây diệp, tơ liễu nhứ.”
Sau khi Trần Vận Vận lặp lại kiểm tra đối chiếu tên này, do dự nói: “Có lẽ chị biết cô gái này.”
Lương Gia Hoằng tay ngừng lại, ngước mắt lên, môi mỏng khẽ nhếch: “Vậy sao.”
Trần Vận Vận móng tay bấu vào mặt bàn, dứt khoát nói: “Dù sao đều là người một nhà, chị nói luôn, cô gái này nếu chị nhớ không lầm, chắc là bạn gái cũ của Từ Kiến Hằng, Từ Kiến Hằng nhóc biết chứ.”
Lương Gia Hoằng “Biết.”
Trần Vận Vận nói: “Chị nghe Từ Kiến Hằng nói có một cô bé đặc biệt thích anh ta, vì anh ta cái gì cũng chịu làm, còn thi đậu trường học ở đây, mặc kệ anh ta ở bên ngoài quen bao nhiêu người, cô bé ấy vẫn luôn ỷ lại anh ta, lúc ấy tò mò nên hỏi tên, bởi vì tên Diệp Nhứ này quá đặc biệt, chị nhớ rất rõ.”
Vương Thiệu Tuấn nháy mắt ra hiệu với Trần Vận Vận, giảng hòa nói: “Ai cũng từng có người yêu cũ, hơn nữa ngay từ đầu Từ Kiến Hằng đã không phải người tốt, làm gì có vụ đùa giỡn con gái nhà người ta còn muốn đem trách nhiệm đổ hết cho người ta.”
Lương Gia Hoằng hơi nhướng mắt lên, nói bằng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Quen cũng quen rồi, nếu muốn ép hỏi, tôi cũng không biết giải thích như nào với cô ấy về bạn gái cũ.”
Anh vẫn luôn cảm thấy có bạn gái cũ đâu phải chuyện đáng xấu hổ gì, đó là người mà bọn họ từng thật lòng thích, là một phần của cuộc đời, cũng chẳng có chỗ nào đáng phải mang ra phê phán.
Trần Vận Vận biết có lẽ bản thân dùng sai giọng điệu, cô nói: “Chị không phải nói cô ấy không tốt, chỉ là nhớ tới chuyện như vậy mà thôi.”
Lương Gia Hoằng không nghĩ làm không khí thêm căng thẳng, thân thiện cười, nói: “Tôi biết. Đánh bài thôi.”
Sau đó trò chuyện về rất nhiều thứ, giống như lúc trước, nói nói cười cười, nhưng Trần Vận Vận cảm thấy thực ra chuyện vẫn luôn dừng lại ở chỗ cô gái tên Diệp Nhứ, cô nhìn thấy được, Lương Gia Hoằng suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng suy nghĩ cái gì, thì cô ấy cũng không biết.
Rạng sáng bốn giờ ván bài kết thúc, Lương Gia Hoằng thua vài nghìn, Dương Kỳ nói giỡn nói anh ngựa già cũng có lúc vấp ngã nha.
Lương Gia Hoằng lấy áo khoác, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn tươi cười đáp lại Dương Kỳ, Dương Kỳ kêu anh ở chỗ này ngủ một giấc, Lương Gia Hoằng từ chối, lý do từ chối làm Dương Kỳ ôm bụng cười to, lý do là ngày mai anh phải đi học, phải mặc đồng phục.
Dương Kỳ nói: “Thà không đi cho rồi, nhóc đã bắt đầu tiếp nhận công việc chỗ ba nhóc, đi học có ích lợi gì đâu.”
Dương Kỳ đưa thuốc lá cho Lương Gia Hoằng, Lương Gia Hoằng ngậm điếu thuốc trong miệng mới nhớ tới hứa với Diệp Nhứ, anh lấy điếu thuốc ra, cầm điếu thuốc trong tay thưởng thức.
Anh nói: “Chờ thêm một thời gian nữa.”
Dương Kỳ: “Tùy nhóc thôi, buồn ngủ muốn chết, ông đây đi ngủ.”
Lương Gia Hoằng vứt điếu thuốc, mặc áo khoác vào rồi rời khỏi khách sạn Thiên Hạc.
Anh lựa chọn đi bộ về, đường phố lúc bốn giờ sáng, vừa lạnh lẽo vừa vắng vẻ, đêm tối mơ hồ kỳ lạ, giống như bị cái gì xé toạc.
Anh không tự giác nhớ tới Từ Kiến Hằng, người này anh có gặp một lần, nhưng cũng chẳng tiếp xúc gì.
Tối hôm đó anh với bạn bè đi Khải Ca chơi thì nhìn thấy anh ta, Ca Khải là tên của một tiệm net, bên cạnh tầng một chủ tiệm còn mở một khu trò chơi, chỗ đó toàn máy đánh bạc.
Đêm hôm khuya khoắt còn tụ tập ở chỗ này đa số chia làm ba loại người, một là giống anh, thỉnh thoảng đến, tới nghe nhạc một chút, thắng thua không quan trọng, hai là không có công việc ổn định, mấy ông chú ước muốn phát tài chỉ trong một đêm, ba là giống Từ Kiến Hằng, thanh thiếu trai tráng, không đi học không việc làm, cùng một đám bạn bè sống mơ màng qua ngày.
Loại người này, không cần hỏi bối cảnh gia đình vừa nhìn là biết, một tên lạc vào con đường lưu manh mà thôi.
Anh suy nghĩ cả đêm cũng nghĩ không ra, khi đó Diệp Nhứ thích cái gì của anh ta.