Còn chưa kịp thắc mắc, một lực cực lớn đã nhấc bổng cô lên khỏi không trung có, cái gì đó vô hình kiềm chế gắt gao, khiến cô không thể mảy may cử động dù chỉ một ly. Từng vòng từng vòng ma pháp hiện ra rồi lại tan vỡ với tốc độ chóng mặt, thứ ánh sáng màu tím ma quỷ lập lòe khiến người chói mắt, có cái gì đó trong người như muốn phá tan l*иg ngực chui ra, đè ép cô không thở nổi. Từng sợi xích tím lao đến như thiên ti vạn lũ, siết chặt lấy thân thể cô rướm máu, cái thứ giềng xích này khiến bản năng cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, giãy dụa muốn thoát ra nhưng thân thể ì ạch bất động, không nhúc nhích lấy một ly. Trong cơn hoảng loạn, Cecilia cảm thấy mặt mình ươn ướt, dòng nước đặc sệt từ gò má chảy qua cằm, ướt đẫm vạt áo. Mắt, mắt đau quá, đau quá, chịu không nổi, aaaaaaaaaaaaa...
m thanh gào thét rợn người cũng không khiến Bernie động một xíu lòng thương xót nào. Ông ta lạnh lùng nhìn đám khí đen thoát ra từ người con gái đang gào rú vùng vẫy giữa đám dây xích l*иg lộng. Nó có hình thù kỳ dị, vừa giống người vừa giống thú hoang, vô cùng hung bạo. Những mắt xích bị cào cho đứt gãy lấy tốc độ chóng mặt phục hồi, lại không ngừng lao đến, giằng co một hồi, cuối cùng chúng xuyên toạc qua người con thú, xé nó ra thành từng mảnh, hóa thành bụi đen tan biến trong không gian. Cecilia cùng lúc thét lên một tiếng rồi liệm hẳn, từng vòng ma pháp trói buộc dần lỏng ra, để thân thể cô như con búp bê vải rách nát rơi bộp xuống mặt đất.
- Betty.
- Chủ nhân - người phụ nữ vô thanh vô thức xuất hiện.
- Dọn dẹp sạch sẽ rồi đưa tiểu thư về phòng đi. Nhớ chuẩn bị đầy đủ các thủ tục nhập học cho con bé.- Giọng ông đầy vẻ dịu dàng, giống như lo lắng Betty không cẩn thận, để con gái ông so với bạn bè thiệt thòi. Lau đi màu đỏ bẩn thỉu, con gái nhỏ lại là con gái yêu dấu của ông.
Betty vâng dạ một tiếng, lập tức điều động ma pháp làm sạch. 2 người bao gồm cả Cecilia đã mất đi ý thức đều không nghe được tiếng thở dài của hệ thống, sinh mạng mới lại không phải trò đùa, nếu vẫn còn mang tâm thế là “cường giả” bên ngoài đến dạo chơi, vậy sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt.
"Tao muốn về nhà." cô lặp lại.
Câu nói này từ lúc Cecilia tỉnh lại đến giờ đã được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, ngữ điệu từ ngập ngừng đến kiên quyết, khiến hệ thống thể xem nhẹ theo bản năng. Quay về là chết, đều nói nhân loại tham sống sợ chết, khó khăn lắm mới sống lại, sao ký chủ của nó lại muốn buông bỏ dễ dàng như vậy.
"Tao mặc kệ, còn hơn là phải chịu đựng những chuyện này." Cecilia gần như muốn hét lên.
Việc thị giác đột ngột bị tước đoạt cộng với việc nhận thức được bản thân đang ở một thế giới xa lạ đầy rẫy hiểm nguy đã lập tức đẩy tâm lý con người đến bờ vực của sự hoảng loạn, sợ hãi, giận dữ, tuyệt vọng. Tất cả những cảm xúc tiêu cực không ngừng trào lên, nắm quyền kiểm soát cả thảy khiến Cecilia không có nhiều tâm trí suy xét thiệt hơn. “Có chết cũng vậy.” “Sống cũng có tốt đẹp gì đâu.” “Chết là hết, chả có bị mẹ gì nữa.” những câu nói cứ vang vọng trong đầu ngày một mãnh liệt bức cô làm ra hành động phản kháng. Hệ thống nhìn đôi đồng tử giờ đã bạc màu xám xịt, không khỏi thở dài. Nó lựa chọn thỏa hiệp.
"Tôi có thể đưa cậu trở về, nhưng cậu phải biết đó không phải là lựa chọn duy nhất. Đây là một thế giới ma pháp. Cecilia- hệ thống nhấn mạnh tên cô một cách đầy nghiêm khắc- chúng ta sẽ luôn tìm ra giải pháp cho mọi vấn đề ở đây, miễn là cậu chịu bỏ công tìm kiếm nó."
"Hệ thống, cho tao mấy phương án chọn lựa đi, mày đã nói là sẽ có các gợi ý trong những trường hợp như này mà."
"Cậu có thể sử dụng ma cụ hỗ trợ thị giác, hmmm, đây là lựa chọn duy nhất ở thời điểm này, tôi không cung cấp phương án 2 - “dù sao ký chủ vẫn còn yếu quá” hệ thống lặng lẽ bổ sung - mặc dù nó không thể thay thế hoàn toàn đôi mắt, nhưng cậu có thể tạm dựa vào nó đến khi đủ mạnh để lấy lại thị lực từ ngài Bernie."
Cecilia mím môi, cố giữ bản thân bình tĩnh lại.
"Cái ma cụ đó ở đâu bán?"
"Phố nào cũng có vài tiệm bán mấy thứ như vậy. Người ở thế giới này gặp nhiều vấn đề về cơ thể lắm, nên chuyện sử dụng dụng cụ hỗ trợ cũng bình thường thôi."
"Mà từ đây ra phố cũng gần, chúng ta chỉ cần ngồi xe ngựa đến đó, cậu vào tiệm mua, sau đó lại lên xe ngựa ngồi về, dễ ợt í. Nếu cậu vẫn còn thấy lo, chúng ta lại kiếm thêm một người đi cùng là được."
"Người đi cùng?" Cecilia nhanh chóng bắt được trọng điểm.
"À thì, cậu có thể ra lệnh cho người hầu, hoặc trao thưởng nhiệm vụ, giống chức năng ủy thác trong game ấy, trả tiền để thuê người làm ngắn hạn thôi."
"Mấy cái râu ria này mà cũng có người nhận hả?"
"Phải thử mới biết được, nhưng chắc là có."
"Nguyên chủ còn nhiều tiền hong?"
"Đủ để cậu mua sắm thoải mái á." hệ thống liếc nhanh qua số dư tài khoản, sau đó mắt không nhắm mà tiếp tục lừa gạt, ít nhất thì thân phận này cũng cho phép ký chủ vay thêm mấy khoản, cứ xài trước cũng không saooo. (ㆁωㆁ*)
"Giờ cậu cứ soạn nội dung thông cáo trước đi, muốn yêu cầu cái gì cứ ghi vào đó, không cần phải ngại nha. Giới tính nam, chiều cao trên mét 8, còn gì nữa, mặt mũi màu da màu tóc cũng có thể yêu cầu đóa."
Cecilia bỏ ngoài tai mấy lời lảm nhảm của hệ thống, lần mò theo chỉ dẫn, mở ra một bảng điện tử màu lam nhạt, nó khá giống với chức năng hòm thư của game, khiến cô bớt không ít thời gian nghiên cứu cách thao tác. Cecilia liệt kê ra một số yêu cầu nhỏ, chọn một mức giá cao hơn một chút so với gợi ý của hệ thống, sau đó gửi đến bên trung gian, họ sẽ báo lại khi nhiệm vụ được đăng lên, cùng với danh sách người nhận để cô có thể lựa chọn, dù Cecilia không mấy khả quan về việc sẽ có người nhận chúng hay không.
"Trước tiên cứ luyện tập cách đi đứng cái đã." Cecilia mò mẫm lấy cây gậy chỉ đường được những người hầu gái đặt tựa vào mép giường. Chúng được đưa tới đây sau khi cô tỉnh dậy không lâu, chỉ là lúc đó Cecilia quá sốc để để ý đến những chuyện khác. Cảm giác mất phương hướng vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là khi Cecilia còn chưa quá quen thuộc với cấu trúc của căn phòng, cô chỉ mới được nhìn thoáng qua nó đúng một lần trước khi ánh sáng biến mất. Và giờ Cecilia còn chả nhớ được vị trí đặt giường, đặt gương trang điểm, bàn ghế cũng như có những hình dung cơ bản về khoảng cách giữa chúng. Tất cả điều này khiến việc làm quen trở nên thật là khó khăn, và Cecilia cũng không nghĩ về việc sẽ tìm một người hầu nào đó giúp đỡ dìu cô đi cho đến khi quen. "Cùng lắm thì ngã thôi." Cecilia nghĩ thầm, nhưng cô vẫn sợ đau lắm "Miễn là cẩn thận, có lẽ cũng không ngã quá nhiều." "Đừng để ngã quá nhiều là được."
"Hệ thống, có gì mày nhớ để ý tao nhá. Có chướng ngại vật thì cứ hú lên một tiếng, để tao còn biết đường tránh. À, có chướng ngại vật thì nhớ nói tránh bên nào, qua phải qua trái, đừng hú không, làm tao không biết đường đâu mà lần." Cecilia nói giọng trịnh trọng.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ trở thành con mắt của cậu, bảo bối. Đừng lo quá." hệ thống cam đoan.