Chừng 8 giờ sáng, lúc này bầu trời đã sáng hẳn, người dân ào ra đường đi làm đi học, hàng quán được dựng lên dọc hai bên con đường, cả trong những con hẻm nhỏ, bắt đầu khung cảnh mua bán tấp nập náo nhiệt. Thế mà không khí nhộn nhịp đấy lại chả thể lan tới những khu vực vùng ven lân cận, điển hình là tòa biệt thự nằm khá xa thành phố này. Eirlys cảm thấy đó là thú vui của tầng lớp quý tộc nói riêng và giới nhà giàu nói chung, dù sao thì bọn họ cũng có tiền, bất chấp cả những bất tiện của việc phải sống xa thành phố. Mà cũng thật lạ khi bọn họ lại để một vị tiểu thư ra ngoài một mình, thậm chí còn chả phái người đi theo bảo vệ. Eirlys không biết nhiều về nhà Chevaliar. Người giàu thường thích xây dựng hình ảnh tốt bụng thân thiện, cả hào phóng nữa, ừ thì nói chung là họ cũng quan tâm nhiều đến danh tiếng và tên tuổi của bản thân, nhưng gia tộc Chevaliar lại khá kín tiếng, Eirlys chả mấy khi nghe thấy ai nhắc đến từ khi họ chuyển về. Và phải mất một lúc lâu, Eirlys mới nhận ra được sự liên hệ của Cecilia và gia đình này khi tình cờ lướt qua một loạt cái tên được dán trên bảng ủy thác.
Eirlys không gõ cổng mà đứng chờ bên ngoài khu biệt thự, người ủy thác đã yêu cầu như thế và cô quyết định sẽ làm đúng theo như vậy dù bản thân quả thực rất tò mò khung cảnh bên trong ngôi nhà. Lính gác hai bên cổng thỉnh thoảng lại đưa ánh nhìn về phía này, nhưng không một ai bước đến bắt chuyện, Eirlys cố để mình trông không quá thấp thỏm. Gần đến giờ hẹn, hai cánh cổng sắt đen to nặng từ từ mở ra mà không cần người kéo, một cỗ xe ngựa tiến về phía cô rồi dừng ngay trước mặt. Người đánh xe ngựa cẩn thận xác nhận lại danh tính của Eirlys một lần nữa trước khi từ tốn đỡ cô lên xe. Không gian bên trong rộng rãi và thoải mái hơn nhiều so với các loại xe khách bình thường khác, ghế ngồi được trải thảm nhung và không khí thì thơm mùi hoa nhàn nhạt. Eirlys chọn ngồi xuống phía đối diện Cecilia, người lúc này đang hướng mặt về phía cửa sổ.
- Tiểu thư Cecilia? - Eirlys gọi dò. Cecilia có vẻ vẫn bị giật mình một chút, rồi cô từ từ quay lại, lúc này, Eirlys mới để ý đến đôi mắt màu trắng xám, không chút tiêu cự, vậy là cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
- À vâng, là ta.- Cecilia có vẻ lúng túng.
- Ta bị mất đi thị lực trong một vụ tai nạn gần đây, như ngươi thấy đấy- Cecilia cố nói nhanh- nên lần này chúng ta sẽ vào trong thành phố để mua một vài ma cụ hỗ trợ thị lực. Cảm ơn ngươi đã nhận lời giúp đỡ lần này- Cecilia tiếp tục, lúc này giọng điệu đã có vẻ thoải mái hơn.
- Chắc chắn rồi, tôi cam đoan là cô sẽ lại nhìn thấy nhanh thôi. Người gặp những vấn đề này trong thành phố cũng nhiều lắm.- Eirlys an ủi.
Cecilia chỉ khẽ mỉm cười đồng tình, sau đó không khí trên xe bắt đầu rơi vào im lặng. Eirlys cảm thấy sự yên lặng này thực sự khiến Cecilia cảm thấy thoải mái hơn, nên cô quyết định không tiếp tục bắt chuyện nữa, thay vào đó là cẩn thận quan sát ngoại hình vị tiểu thư nọ. Thực chất, ngoại hình của Cecilia cũng không khác mấy so với hình mẫu tiêu chuẩn của những vị tiểu thư quý tộc trong mắt Eirlys. Cô có một mái tóc vàng óng với phần đuôi tóc xoăn nhẹ uốn lượn, một phần buông xõa, phần còn lại được buộc lên phía sau bởi một dải ruy băng tím. Làn da trắng, không phải là kiểu trắng hồng hào khỏe mạnh, mà nom nó có vẻ hơi thiếu sức sống, điển hình của kiểu người đã lâu không rời khỏi nhà. Cặp má bánh bao phúng phính khiến người nhìn muốn nựng, và… mồ hôi chảy dọc hai bên má. Hmmmm
- Tiểu thư Cecilia không thấy nóng hở? - Eirlys bắt chuyện lần hai. Được rồi, Eirlys biết mình vừa mới quyết định không lên tiếng nữa để giữ cho Cecilia được thoải mái, nhưng việc bắt một người hướng ngoại như cô phải giữ im lặng quả thật là khó quá aaaa. Vị tiểu thư này sẽ không đánh giá kém cô cho bên trung gian đấy chứ (>_