Cuối cùng hệ thống cũng chịu nhượng bộ dưới sự oanh tạc của ký chủ, đề xuất một phương án giải quyết tình huống nghe rất ư là khả thi, chính là, “Đợi chờ và không làm gì cả.”
“Ký chủ ngốc, nhìn kỹ mà xem, căn phòng này đến cả phòng vệ sinh còn không có, sao mà giam cậu lâu được. Người ta chỉ tạm giam thôi, chờ nào giam đủ là thả ra ngay ấy mà.”
“Mà quan trọng hơn là, với tình trạng ký chủ hiện tại, ngoài ngồi im ra thì cũng có làm gì được nữa đâu. Cùng là chờ đợi, đợi trong vui vẻ chẳng phải sẽ tốt hơn chờ trong lo lắng ư ?” hệ thống tỏ vẻ rất bất lực trước sự xỉ vả của ký chủ ngốc, dù sao phương án nó đưa ra cũng là cái khả thi nhất rồi.
Cecilia bất lực, nhưng cũng phải ngầm chấp nhận giải pháp mà hệ thống đưa ra, thân thể này đã sắp đến giới hạn rồi. Cô cố nhớ lại bối cảnh trong game, là một thế giới nơi ma pháp tồn tại, còn lại cụ thể thế nào thì không nhớ rõ. Dù sao cũng không thể trách được cô, nhà phát hành vì muốn hút máu người chơi mà bất chấp phát hành trang phục xuyên không thời gian. Muốn mặc đồ phong cách nào thì có ngay đồ phong cách đấy, đồ cổ trang Trung Quốc này, kimono Nhật Bản này, đồ cơ giáp của thời đại tinh tế này, váy da thú của bộ lạc nguyên thủy này... gì, bạn nói đây là game ma pháp phương Tây á??? Khụ, thì có ảnh hưởng gì sao, miễn NPC vẫn mặc đúng phong cách là được rồi. Không những thế, các loại phụ kiện đi kèm cũng vô cùng đa dạng, thích tai mèo có tai mèo, hồ ly có hồ ly, thích da xanh da đỏ, có tiền là được, cứ thế, ai mà còn nhớ nổi bối cảnh game rốt cục là mẹ nó đa chủng tộc hay đơn chủng tộc chứ. Người chơi hệ skip như Cecilia bày tỏ bản thân hoàn toàn bó tay. Trên thực tế, cô cũng không cần phải chờ lâu lắm, bởi thân thể này rất nhanh vì không chịu nổi mà ngất đi, vô hình chung đã tiến hành đề xuất của hệ thống một cách vô cùng xuất sắc.
Lại một buổi sáng đến, những tia nắng le lói chiếu xuyên vào căn phòng thông qua cái lỗ thông gió nhỏ nằm gần sát trần nhà. Cecilia mơ hồ tỉnh dậy, nhận ra cơn đói cùng sự không thoải mái gần như đã đoàn toàn biến mất khỏi cơ thể này, cảm giác êm ái khỏe mạnh khiến cô cảm thấy yên tâm. “Đúng là một khởi đầu tốt đẹp, giá mà bản thân sống lại vào ngày hôm nay thay vì hôm qua thì tốt quá.” đầu óc cô lung tung nghĩ trước khi sự chú ý một lần nữa bị tiếng bước chân bên ngoài thu hút. Những trải nghiệm hôm qua hiện lên trong phút chốc khiến mày cô khẽ nhăn lại rồi lại nhanh chóng giãn ra. Cửa mở, không phải là những người hầu gái với các khay thức ăn lớn trên tay mà thay vào đó là một cô gái tuổi không lớn lắm, sự lạnh nhạt và nhã nhặn toát ra từ người mới đến làm cô không biết làm sao mở lời. Gượng gạo.
- Tiểu thư Cecilia, ngài Bernie đã cho phép cô rời khỏi đây rồi.
“Tiểu thư?”
- Mời cô đi theo tôi.
Cecilia lúng túng, vội vã rời giường. Chân trần đạp thẳng lên nền đá, cảm giác lành lạnh từ đầu ngón chân lan ra làm cô thoáng rùng mình. Lúc này Cecilia mới nhận ra trang phục trên người mình đã được đổi thành một chiếc váy ngủ trắng kiểu cũ mềm mại, hơn nữa bên trong còn không mặc nội y. Phát hiện này làm cô chợt đỏ mặt xen chút xấu hổ, Cecilia không muốn ra khỏi đây trong tình trạng bản thân… không được nghiêm chỉnh như vậy.
- Tiểu thư? - không phải là một sự thúc giục, chỉ đơn thuần là nghi vấn mà thôi.
- Cô biết đấy, tôi không thể… ra ngoài trong tình trạng… thế này - Cecilia ấp úng.
“Tách”, người nọ búng tay một cái, trên tay đã có thêm một chiếc áo khoác đen, Cecilia vội vàng nhận lấy chiếc áo. Quá rộng, chiếc áo vốn dĩ dành cho nam giới giờ mang trên người cô gái nhỏ đã dài đến trên đầu gối, chất liệu dày nặng làm hai vai cô như trùng xuống, Cecilia khó khăn xắn tay áo lên rồi lại chật vật cài từng chiếc cúc mạ vàng, dần dần che khuất lớp vải trắng bên trong, khiến chiếc áo khoác đen to lớn tưởng chừng như cắn nuốt lấy cô gái nhỏ bé, không chừa lại chút gì.
- Cái đó… có thể đi được rồi.
Betty gật đầu, đoạn ra hiệu cho cô theo sát phía sau. Căn phòng vừa rồi nằm trong một tòa tháp cao chót vót, biệt lập ở một góc vườn trong dinh thự. Cecilia cứ đếm mãi những bậc thang đi xuống xếp liền nhau theo hình vòng xoắn ốc nhưng sau thì nhiều quá, không đếm nổi. Ra bên ngoài rồi, đi qua các khu vực khác nhau của vườn hoa, thỉnh thoảng cũng thấy vài người làm vườn đang cầm kéo cắt tỉa, bọn họ cuối gằm mặt, không một ai tỏ vẻ tò mò khi hai người đi qua. Cecilia nhớ đến phản ứng của những người hầu gái, lại tự nói với bản thân thôi không nhìn ngang dọc nữa. Bọn họ đi không lâu lắm. Betty đưa cô đến trước cửa một căn phòng thì dừng lại.
- Tiểu thư vui lòng chỉnh trang bản thân, ngài Bernie muốn gặp cô vào lúc 9 giờ.
Cecilia gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ ghi nhớ, sau đó dè dặt đẩy cửa vào, đây chắc là phòng riêng của nguyên chủ, bây giờ đã là phòng của cô. Cecilia dùng thời gian ngắn nhất để tắm rửa, thay quần áo, cô không ngừng gọi hệ thống trong đầu xem mình nên mặc đồ gì nhưng hệ thống chậm rãi mãi không thấy xuất hiện. Cecilia nhìn bản thân trong gương sau đó nhanh chóng rà soát lại một lượt các NPC trong đầu, không có NPC nào nhìn tương tự, cũng không có một NPC nào có màu mắt đỏ cả. Game ban đầu cho tùy chỉnh ngoại hình nhân vật rất đa dạng, bảng màu sắc vô số màu, chỉ thiếu độc màu đỏ làm các game thủ muốn build nhân vật theo hướng lạnh lùng cool ngầu kêu trời không thôi. Bọn họ không ngừng viết đánh giá nhưng nhà phát hành từ chối cập nhập bảng màu mới khiến các loại giả thuyết xung quanh chủ đề này nhiều như nấm mọc sau mưa. Dựa trên kinh nghiệm kinh qua 7749 loại anime, tiểu thuyết các kiểu, Cecilia mạnh dạn suy đoán màu mắt này có ý nghĩa tương tự như vận rủi, nguyền rủa hay khắc cha khắc mẹ gì gì đó, đa số tiểu thuyết nó đều viết như vậy. Huống hồ những nhân vật có thiết lập kiểu này, sau này thế nào cũng mở ra thân thế ẩn, không mạnh nhất cũng mạnh nhì cả cái truyện, Cecilia với thân xác mới này cảm thấy vô cùng hài lòng. Chỉ là giai đoạn đầu phải chịu một chút hắt hủi cùng xa lánh một chút thôi, không sao cả, cô tự an ủi bản thân.
Betty quay lại không lâu sau đó, hai người đúng 9 giờ có mặt ở phòng ông Bernie, không chệch đi 1 giây. Cecilia bị bỏ lại một mình trong phòng với quý ngài Bernie bận rộn. Những chồng giấy tờ chất cao như núi khiến Cecilia nhìn không rõ mặt ông ta, cô nhàm chán quan sát xung quanh, chỗ này so ra khá giống với thư phòng, nhìn đâu cũng thấy toàn sách là sách. Sách được đánh số, xếp theo thứ tự tăng tiến, chiều cao các cuốn đều tăm tắp, không một cuốn nào thò đầu lên hay thụt vô trong, không khỏi có chút nghiêm túc thái quá. Cecilia chờ ông ra tròn 1 tiếng đồng hồ, chân đã muốn mỏi nhừ, nhưng không nhận được chỉ thị, cô không dám đi lung lung, với cả trong thư phòng cũng không có ghế ngồi cho khách.
- Suy nghĩ kỹ rồi? - m thanh đột ngột vang lên khiến cô giật mình, thứ âm thanh nặng nề, uy nghiêm mang cảm giác đè ép dữ dội, khiến người ta như không thở nổi
- Dạ… gì cơ ạ? - “Hệ thống, mẹ nó, cứuuuuuu.” “Nghĩ là nghĩ là cái, mẹ nó, có nghe ai nói mẹ gì đâu aaaaaaaaaaa.”
- Ta đang hỏi con về việc nhập học ở học viện ma pháp quốc dân, vẫn không muốn đi học hửm? “Học viện ma pháp quốc dân??? Đm đội ngũ dịch thuật, má nó phèn cả con game!!!”
“Từ từ đã, học viện ma pháp quốc dân, học viện lớn nhất cả con game mà bất kỳ tân thủ nào cũng phải mài mông 20 level ở đấy để lấy full bảng kỹ năng đây ư????
Cả con game này làm gì còn cái học viện ma pháp nào tốt hơn thế (bởi vì nó chỉ có 1 cái duy nhất, 1 cái DUY NHẤT mà thôi đấy)??? Vì sao nguyên chủ lại từ chối một cơ hội tốt như vậy, hay do NPC ở đây không ý thức được sự lợi hại của cái học viện DUY NHẤT này???”
- Con đồng ý, con có thể đi học ạ.- Cecilia không cân nhắc quá lâu, sự hấp dẫn của ma pháp với cô là quá lớn, chưa nói đến việc Cecilia từ hồi tân thủ đã khám phá không sót một cái ngõ ngách nào của học viện, ở đó so ra vẫn mang lại cảm giác quen thuộc và an tâm hơn ở đây nhiều.
- Vậy nghĩa là con cũng đồng ý với yêu cầu của ta rồi?
- Dạ?