Trước sau có hai chiếc xe, phó quan cũng đi theo cô, lúc này chỉ còn thừa lại nàng ở trong xe và tài xế đang đứng ở bên ngoài.
Tài xế hơn bốn mươi tuổi, làm ở Phó gia đã được hai mươi mấy năm, mọi người đều gọi ông một tiếng Vương thúc.
Mục Dư có chút ấn tượng ấn tượng với ông, là một người rất ôn hoà.
Mục Dư hạ cửa sổ của xe xuống, ngữ khí nhẹ nhàng: “Vương thúc, vào trong ngồi đi, đứng nhiều sẽ mệt.”
Vương thúc quay đầu lại cười với nàng, nói: “Cũng không thể làm trái quy định.”
Mục Dư lên tiếng, tạm dừng một lát lại nói thêm một câu: "Nếu thúc mệt, thì vào trong ngồi một lát.”
"A, được.”
Mục Dư không nghĩ tới sẽ chờ lâu như vậy, từ buổi sáng đến giữa trưa, qua giờ ăn cơm, cũng không thấy Mục Nam quay lại.
Vương thúc quay người lại, thấy người trong xe rũ mắt, có chút cô đơn, nhịn không được mềm lòng:
“Nhị tiểu thư, muốn tôi đưa cô đi ăn cơm trước không?”
Mục Dư lắc đầu: “Vẫn là chờ chút đi, nếu lát nữa chị ấy về không thấy xe thì không tốt lắm.”
Sau đó lại có người tới đưa thức ăn cho Vương thúc, ông quay đầu lại nhìn thoáng qua người trong xe, thở dài.
Thức ăn này, sao có thể đưa cho nàng đây…
Mục Nam tựa như đã quên mất nàng.
Mục Dư vẫn luôn chờ đến lúc chạng vạng, bên ngoài đột nhiên đổ mưa to, nàng mở cửa xe hỏi: “Vương thúc, trong xe có dù không?”
“Có.” Ông lấy hai cây dù từ trong xe ra: "Sợ bên trong đó không có sẵn dù, tôi đi đưa dù cho phu nhân.”
“Từ từ.” Mục Dư gọi ông lại, nhận cây dù trong tay ông, hình như có chút vội vàng: "Tôi cũng đi.”
Vườn trái cây rất lớn, là chỗ tiêu khiển của những kẻ có tiền, mưa như trút nước, chờ Mục Dư và Vương thúc đi vào tới bên trong, cũng bị ướt mưa cả nửa người. Sau khi đi qua cửa, quả nhiên nhìn thấy một vài vị thái thái phú quý tránh mưa ở nội đình bên kia hồ.
Mục Dư đột nhiên dừng chân, chạy nhanh đến một mái hiên, đưa dù trong tay trả lại cho Vương thúc.
"Tôi vẫn không nên đi thì hơn, chú giúp mang dù cho chị ấy đi, tôi chờ ở đây.”
Nàng đây là không muốn gây phiền toái cho phu nhân, nếu phu nhân muốn cho nàng ấy đi vào, nàng còn phải chờ ở bên ngoài cả một ngày sao.
Có lẽ là thấy nàng cũng không dễ dàng: “Nhị tiểu thư trốn bên trong một chút đi, đừng dầm mưa.”
Lúc này thời tiết vẫn còn mát lạnh, mưa bụi theo gió thổi đến, Mục Nam giơ tay xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu thì thấy tài xế nhà mình cầm dù chạy tới, chờ dù che chắn cẩn thận cho mình, cô chào hỏi mấy vị thái thái bên cạnh, đi trước.
"Em hai đâu?”
“Nhị tiểu thư đang ở bên kia chờ ngài, cô ấy muốn đưa dù cho phu nhân, tới rồi lại không dám đi qua, bảo tôi mang cho phu nhân.” Vương thúc thay Mục Dư nhiều lời vài câu.
Dáng vẻ hôm nay của nàng, ông đều nhìn thấy ở trong mắt.
Nghe xong, Mục Nam có chút băn khoăn trong lòng, bước chân đi nhanh hơn, chờ khi tới nơi Mục Dư tránh mưa, trên người nàng đã không còn chỗ nào không bị ướt.
Mục Nam chạy nhanh tới kéo nàng vào trong dù: "Có ngốc không chứ.”
Mục Dư và cô nhìn nhau cười, nhận lấy cây dù trong tay Vương thúc, đi chung với cô ra ngoài
……