Xốc chăn lên, toàn thân nàng đều là mồ hôi, hơn nữa hạ thân còn dính nhớt ướŧ áŧ ……
Mục Dư nhíu mày, đứng dậy đi tắm rửa.
Nàng hôm nay dậy muộn, cộng với thời gian tắm rửa, khi xuống lầu Phó Đình Sâm đã ăn sáng xong và đi rồi.
Mục Nam nghiêng người ngồi trên ghế thái phi, bên cạnh là một người đang quỳ gối trên đệm sơn móng tay màu xanh đậm cho cô, tầm mắt nhìn thấy Mục Dư vừa mới xuống lầu nói:
“Hôm nay em dậy trễ vậy?”
“Ngủ muộn.” Mục Dư đứng ở nơi đó nhịn không được đánh giá cô, có thể là đêm qua rất dễ chịu, nên hôm nay nét mặt cô đặc biệt toả sáng.
Đuôi mắt Mục Nam đánh giá, duỗi tay thưởng thức màu sơn mới trên tay, nói:
"Có để lại đồ ăn sáng cho em rồi đấy, ăn xong đi ra ngoài với chị một chuyến.”
Mục Dư lên tiếng, hỏi: “Đi đâu vậy ạ?”
“Đi dạo phố, mua mấy bộ quần áo cho em.”
Nàng nhìn lại mình, là bộ sườn xám có kiểu dáng đơn giản và bình thường nhất, nếu không phải vì dáng người và tư thế của nàng, cộng thêm sự sạch sẽ thì thậm chí còn không thể so được với bộ đồ dì nấu ăn trong nhà.
Mục Dư ăn sáng qua loa, không để Mục Nam chờ lâu.
Phủ soái nằm ở chân núi, nơi đây thanh tịnh, đoạn đường đi cũng không xa lắm, không gần không xa, khoảng chừng hai mươi phút.
Trên đường, Mục Nam không nói lời nào với Mục Dư, chị em hai người đã hơn hai năm không gặp mặt, có chút xa lạ, cuộc sống chênh lệch quá lớn, cũng không có đề tài chung.
Khi đi ngang qua một rừng cây ăn quả, Mục Nam đột nhiên kêu ngừng xe, nhìn chung quanh:
"Đó hình như là xe của Vương thái thái, hình như Hứa thái thái cũng ở……” Chạm phải một vài chị em tốt ngày thường, Mục Nam muốn đi tham gia náo nhiệt, trong nhóm các vị phu nhân của mình, mà lại có một hoạt động cô không biết, không được, cô phải đi xem một chút.
Nhưng, nghĩ đến thân phận của Mục Dư, nếu mang nàng qua đó, mấy vị thái thái nhàn rỗi kia chắc chắn sẽ hỏi chuyện của nàng, em ruột là quả phụ, không tránh được sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của cô……
Mục Dư nhìn ra chút tâm tư này của cô, chủ động mở miệng: "Chị đi đi, em ở trong xe chờ chị.”
Mục Nam vui vẻ cười, nhớ tới em gái từ nhỏ đã hiểu chuyện: "Vậy được, em chờ chị một chít, chị qua xem một cái sẽ quay lại ngay.”
Mục Dư gật đầu, nhìn cô xuống xe, vừa đi tới vườn cây ăn quả lập tức có người dẫn cô đi tìm đám người thái thái sang trọng kia.
Mục Dư dựa lưng vào ghế, thoáng thả lỏng một chút.
Hiện tại đang là mùa của dâu tây và anh đào, là lúc thưởng thức trà thơm và trái cây tươi, nhóm người các cô nếu muốn trò chuyện, trong chốc lác sẽ không giải tán được, nàng hẳn là phải chờ một lúc lâu.