Nàng đã từng cũng cho rằng bản thân sẽ có được một đoạn nhân duyên tốt đẹp, nhưng nàng người có mạng phúc mỏng, không xứng có được thứ hạnh phúc hão huyền kia.
Hiện giờ, người bên nhà mẹ đẻ không đếm xỉa tới nàng, người bên nhà chồng không xem nàng là người, nơi này là nhà người khác, đã có chuẩn bị sẽ tống cổ cô đi, ngốc không được bao lâu nữa.
Nàng không có cách nào, nàng phải vì mình mà suy tính một chút.
Nhưng nàng muốn gì?
Cảm xúc Mục Dư dần dần lắng xuống, nàng lau nước mắt, đôi mắt tròn suốt trong bóng tối.
Nàng không nhớ rõ bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào, tóm lại là cũng không sớm.
Màn đêm buông xuống Mục Dư mơ một giấc mộng kỳ quái.
Trong mộng, hơi thở dốc trầm thấp lại vang lên bên tai.
Tay hắn mơn trớn từng tấc da thịt trên người nàng, cảm giác tê dại quét qua toàn thân, hơi thở nàng run rẩy.
Đan chéo, triền miên, cơ thể bị tách ra, Mục Dư mở miệng muốn nói chuyện, cũng muốn nhìn mặt hắn một chút.
Mặt của Phó Đình Sâm, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ trầm mê, còn cơ thể thì sao?
Dáng người hắn cao gầy, ngày thường ăn mặc quần áo nhìn gầy nhưng thật ra lại là rắn chắc, Mục Dư nhớ tới lần vô tình nhìn thấy hắn mặc áo sơ mi, lộ ra chút cơ bắp.
Nàng nâng tay lên vuốt ve, lại không thể cảm nhận gì cả.
Hơi thở dốc trầm thấp kia vẫn như cũ tuần hoàn bên tai nàng, cứu mạng, nàng sắp tan ra luôn rồi.
Hắn trầm mặc tiến vào cơ thể nàng.
Trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, Mục Dư nín thở, thấy hắn không có động tĩnh, lúc này mới thở ra một hơi.
Nàng cảm thấy bản thân rất ướŧ áŧ, hoàn toàn ướt, cả người như được bao phủ một tầng hơi nước dày đặc, khiến nàng dần dần thả lỏng.
Nước và sữa hoà vào nhau, người phía trên đột nhiên ghé vào người nàng không nhúc nhích, mặt chôn ở cần cổ nàng, nhưng không cảm nhận được hơi thở, nàng nghiêng đầu, rốt cuộc nhìn rõ mặt người đàn ông...
Trương Diễm.
Mục Dư bừng tỉnh.
Ngồi ở trên giường bình tĩnh lại, lúc này mới phản ứng được đây chỉ là mộng.
Giấc mơ này không được đứng đắn, ý da^ʍ anh rể, nhưng lại mơ thấy vong phu, thật sự không thể nói đây là mộng xuân hay ác mộng.
Từ rất lâu trước kia Mục Dư đã bắt đầu thích Phó Đình Sâm, chắc là bắt đầu từ lần đầu tiên hắn đi theo Mục Nam về quê.
Hắn đẹp trai, ăn mặc sang trọng, bình thường rất ít nói cười, cố ý thu liễm sự sắc sảo của bản thân, người đàn ông như vậy sao có thể không si mê.
Mục Dư chưa từng nhìn thấy người thứ hai giống hắn.
Nhưng khi hắn xuất hiện trước mặt nàng lại là với thân phận anh rể, Mục Dư không có cách nào khác.
Lúc trước gả cho Trương Diễm, cảm thấy nếu đời này không tìm thấy Phó Đình Sâm thứ hai, không bằng tìm một người điều kiện tốt, đối xử tốt với nàng là được rồi.
Đáng tiếc, ông trời không cho nàng thứ gì cả ngay cả người tạm chấp nhận được cũng không có.