Thèm Khát Tỷ Phu

Chương 6

Ngoài cửa, đầu ngón tay của Mục Dư cọ mạnh vào đáy khay.

“Đừng như vậy, em ấy cũng rất đáng thương.”

Mục Nam mở chăn nằm xuống: "Đêm tân hôn đêm chồng lại chết trên giường, nhà chồng đều cho rằng em ấy không may mắn, lời đồn đãi vừa truyền ra, trong nhà cũng không muốn quản em ấy nữa, lại nói dù sao cũng đã gả ra ngoài.”

Nàng khe khẽ thở dài: “Ở nhà chồng hai năm, không ai xem em ấy là đương chủ, sau đó, nói là muốn đưa em ấy làm ấm phòng cho chú em, nên lúc này em ấy mới bỏ trốn.”

Mục Nam nằm ở trong ngực Phó Đình Sâm: "Để em ấy ở đây không tốt sao? Tìm một gia đình tốt cho em ấy, dù sao cũng là em gái của em.”

Phó Đình Sâm không nói chuyện.

“Hoặc là cho em ấy một số tiền, tìm một chỗ sắp xếp cho em ấy……”

“Tùy em, em quyết định.”

Đối với Phó Đình Sâm mà nói, cùng lắm trong nhà nhiều thêm đôi đũa, hắn không để trong lòng.

Lối đi nhỏ có chút u ám, cô gái đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm góc tường, không biết suy nghĩ cái gì.

Đầu ngón tay, cơ hồ muốn cọ nát đáy khay.

Qua một lúc lâu, nàng thở ra một hơi.

Trong phòng ánh đèn tối sầm một nửa, nàng si ngốc dường như không nhấc nổi bước chân, không bao lâu, nàng nghe thấy bên trong vang lên âm thanh rất nhỏ ...

Mục Dư đối với chuyện tình yêu nam nữ có chút sợ hãi, dựa theo lời đồn bên ngoài, đêm tân hôn, chồng đột ngột chết trên người nàng, nàng hoàn toàn cảm nhận được cơ thể mình thay đổi, một chút cũng không đau đớn thống khổ, lại không trải qua lần ân ái trọn vẹn nào, chứ đừng nói đến cảm thụ kɧoáı ©ảʍ thú vị mà nó mang lại.

Mà hiện giờ, trong phòng ái muội, trầm thấp, tiếng thở hỗn tạp của nam nữ, tràn ngập du͙© vọиɠ……

Bọn họ rất vui sướиɠ sao, làm loại chuyện này……

Tim Mục Dư đập cực loạn, nàng không biết chính mình bị làm sao nữa.

Phó Đình Sâm, người như hắn, lúc làm chuyện này sẽ có dáng vẻ gì.

Đầu óc mông lung, nàng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, Mục Dư lập tức rối loạn, suýt nữa làm đổ cáy khay trong tay, hoang mang rối loạn chạy xuống lâu.

Phó Đình Sâm đột nhiên dừng lại, mắt nhìn ra cửa

“Làm sao vậy?” Mục Nam ở dưới thân hắn trầm mê.

Hắn thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”

Mục Dư vội vàng chạy về phòng mình.

lúc nàng đặt lại cái khay lên bàn, bởi vì động tác của cô có chút gấp gáp, canh giải rượu trong chén tràn ra ngoài một ít.

Nàng cũng không quan tâm, cởi giày, chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại nửa ngày nhưng vẫn không có một chút tia buồn ngủ, lúc này mới nhớ tới bản thân quên tắt đèn.

Chờ đến lúc cả phòng tối đen, cảm xúc cuồn cuộn, đầu óc có chút hỗn loạn.

Mục Dư nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, chua xót khó chịu.