Mục Dư còn có một đệ đệ, tên là Mục Thiên, cả ngày không học vấn không nghề nghiệp.
Lúc trước cuộc sống trong nhà tiêu điều, chống đỡ không được học phí của cả ba đứa trẻ.
Vốn dĩ họ chỉ tính toán cho Mục Thiên đi học, nhưng Mục Thiên ham chơi, sợ là dù có học hành cũng không làm ra được chút tiền đồ gì, trong nhà liền chọn một hai đứa còn lại cho đi học.
Sáng sớm ngày hôm đó, Mục Nam nhờ nàng đi mua táo đỏ giúp mẹ, khi nàng cầm theo một túi táo đỏ trở về liền thấy chị gái đang đấm bóp vai cho mẹ.
Sau hôm đó, chị gái và em trai đi học, nàng chỉ có thể ở nhà đánh len sợi với bà ngoại, kiếm chút tiền học phí cho bọn họ.
Nàng chán ghét mỗi một người trong nhà.
Mục Dư nhịn không được nghĩ, nếu lúc ấy trong nhà không bất công, hoặc là ngày đó chị gái không nhờ nàng giúp đỡ, đi học có phải là nàng hay không, nàng có phải cũng có cơ hội gặp gỡ Phó Đình Sâm hay không.
Có lẽ còm sớm hơn chị gái một ít…… Chắc chắn sẽ không giống như bây giờ, khi nói chuyện với chị ấy, trong lời nói đều là kiêu ngạo không chút giấu giếm.
Hơn nữa, một người quả phụ, một người là thiếu soái phu nhân, có thể so sánh sao.
Hiện giờ hai người đều đã gả ra ngoài, chị gái còn có thể niệm chút tình nghĩa thu lưu nàng, nàng rất cảm kích.
Đông tưởng tây tưởng, nước trong bình đã lạnh, Mục Dư muốn kêu người tới đổi, lại nghĩ tới ánh mắt của hạ nhân mấy hôm nay nhìn nàng, vẫn nên tự mình bưng nước xuống lầu thì hơn.
Đã vào đêm, lầu một còn giữ đèn.
Nghe được tiếng xe, tim Mục Dư khẽ động, nhìn thoáng ra bên ngoài, là Phó Đình Sâm về.
Mục Dư đổ nước trong bình ra, một lần nữa pha trà.
Nhìn về phía cửa, Phó Đình Sâm bước đi có chút loạng choạng, quản gia muốn tiến lên dỡ, bị hắn phất tay ra.
Mục Dư buông đồ trong tay xuống, chạy đến phía sau Phó Đình Sâm, nhìn hắn đi lên cầu thang, lung lay sắp ngã, nàng nhanh chân chạy tới đã hắn.
Phó Đình Sâm quay đầu nhìn nàng ...
"Cẩn thận cầu thang, em đỡ ngài lên.”
Phó Đình Sâm hư hư mắt, Mục Dư bị hắn nhìn không hiểu sao có chút chột dạ.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Mục Nam bọc áo choàng xuống lầu nhìn thấy bọn họ, sửng sốt một chút:
“Lại uống nhiều quá?”
Phó Đình Sâm không trả lời, chỉ tiến tới hai bước, đặt tay lên vai Mục Nam, nửa thân trên ỷ lại người cô.
Mục Nam quay đầu lại nhìn Mục Dư: “Em hai, về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Mục Dư ừm một tiếng, xoay người trở lại phòng bếp.
Nghĩ một hồi, nàng mở bếp, nấu một chén canh giải rượu. Nàng ăn nhờ ở đậu, nhiều chút chuyện cũng không có gì là không tốt.
Nhà chính ở lầu 3, từ kẹt cửa hắt ra chút ánh đèn.
Vừa định gõ cửa, Mục Dư liền nghe thấy tên của mình ...
“Anh chạm phải Mục Dư ở dưới lầu sao?”
"Ừ.” Giọng nói của Phó Đình Sâm có chút trầm.
“Em thấy ngày thường, hình như anh không quá thích em ấy.” Mục Dư ở lại đã nhiều ngày, Phó Đình Sâm cũng không nói chuyện với nàng.
Phó Đình Sâm mới vừa tắm xong nằm xuống, xoa xoa giữa mày:
“Trong mắt cô ấy có quá nhiều thứ, anh không thích người nặng tâm tư.”