Mục Dư nói với chị gái chuyện của mình.
Sau khi Mục Nam nghe xong, ôm nàng khóc một trận, cảm thán cuộc sống thật nhiều chông gai, bảo người ở dọn dẹp một phòng trống trên lầu hai, giữ nàng lại.
Mục Dư ở lại đa viên đã được mấy ngày, gặp mặt Phó Đình Sâm được vài lần, Mục Nam nói hắn rất bận, là con trai nhỏ của tư lệnh Bắc Dương Tổng, trở thành thiếu soái trẻ tuổi nhất, hắn có rất nhiều công việc và xã giao.
Mục Dư ngồi ăn chung một bàn với hắn, hình như hắn không thích nói chuyện, đều là chị gái nàng nói một ít chuyện trong nhà cho hắn nghe ...
Ví dụ như sáng sớm hôm nay chị ấy cho người đi đến cửa tiệm Vĩnh An xếp hàng, nhưng không mua được đậu ngũ vị của nhà bọn họ;
Buổi chiều chơi mạt chược với Vương thái thái, thắng được không ít, Vương thái thái còn cùng tức giận với chị ấy;
Trong hậu viện có hoa đã nở rộ, lão quản gia trong nhà thu hoạch giúp chị ấy, kết quả lại dị ứng phấn hoa.
Mục Dư ngẩng đầu nhìn trộm Phó Đình Sâm, hắn trưởng thành là một người đàn ông anh tuấn, mặc quân trang vào thì chính là khí chất tiêu sái, liếc mắt một cái tức định càn khôn; cởi quân trang ra, tinh xảo nhã mị, càng phóng đại cảm giác khoảng cách, khó có thể tiếp cận.
Lúc này hắn nghiêm túc ăn cơm, trầm mặc như núi, cũng không biết có hay nghe lọt hay không, Mục Nam vẫn còn ở bên cạnh nói một mình, thỉnh thoảng sẽ gắp vào chén hắn một ít thức ăn, hắn cũng ăn.
Ngày hôm sau, Phó Đình Sâm sai người đưa tới đậu ngũ vị, mời thái y cho lão quản gia, Vương thái thái cũng gọi điện thoại tới, hẹn Mục Nam chơi mạt chược.
Mục Dư lúc này mới minh bạch, chị gái cũng không phải tự nói tự quyết định, Phó Đình Sâm để từng câu nói của chị ấy ở trong lòng, đây là phương thức ở chung của bọn họ.
Ngực lại có chút đau âm ỉ.
Nàng không muốn thừa nhận, nàng có chút ghen ghét với cô.
Mục gia dù sao cũng chỉ là một gia đình tiểu thương ở huyện Quảng Đông, tuyệt đối không tính là giàu có, nhưng cũng không coi như túng quẫn.
Người ở địa phương nhỏ như vậy, tầm nhìn đương nhiên cũng sẽ nhỏ.
Sau khi cha mẹ Mục kết hôn, một lòng muốn một đứa con trai, nhưng rơi xuống đứa bé đầu tiên lại là con gái, mặc dù không như kỳ vọng, nhưng Mục Nam dù sao cũng là đứa con đầu lòng của bọn họ, nên vẫn luôn yêu thương.
Đặt tên là Mục Nam, hy vọng đứa tiếp theo sẽ là một bé trai.
Vào lúc hoài thai lần hai, mẹ Mục dùng rất nhiều thời giờ để tìm hiểu phương pháp điều dưỡng cơ thể nghe nói sẽ sinh được con trai. Sau khi hạ sinh, một nhà họ Mục đều buông xuống lòng chờ mong đứa bé là con trai.
Cái gọi là kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Này hình như cũng là cơ sở cho cái tên Mục Dư.
Mục Dư, Mục Dư, nàng bất quá chỉ là một kẻ dư thừa.