Mục Nam từ nhỏ thân thể đã không được tốt, hôm nay bị dính gió dính mưa, suốt đường đi luôn ho nhẹ, về đến nhà càng mê mê màng màng, bắt đầu sốt nhẹ.
Quản gia mời bác sĩ tới, tin tức cũng truyền tới tai Phó Đình Sâm.
Nghe nói phu nhân sinh bệnh, hắn trở về sớm hơn ngày thường một chút, đúng lúc thuộc hạ đang cho cô uống canh gừng, hắn nhận lấy, ngồi ở mép giường đút cho cô.
Mục Nam nhớ tới Mục Dư, trong lòng cảm thấy có chút có lỗi với nàng, dù sao cũng là em gái ruột, hôm nay Mục Dư đợi cô cả một ngày, lại còn lo lắng cô bị mắc mưa, cô uống lên hai muỗng rồi nói với Phó Đình Sâm:
"Một lát nữa cũng đưa một phần canh gừng qua cho Mục Dư đi, hôm nay em ấy vì chờ em, quần áo đều ướt cả, cũng không biết bác sĩ có qua xem em ấy hay không nữa.”
Phó Đình Sâm Ừ một tiếng: "Lo em trước đã.”
“Anh giúp em đi xem một cái đi, người hầu sẽ không quan tâm tới em ấy.” Hai ngày này sao cô có thể không nhìn không ra thái độ của đám người hầu đối với nàng được chứ, lúc trước bất quá chỉ là lười quản mà thôi.
Phó Đình Sâm không nói gì, chờ cô uống xong một chén canh gừng mới nói: “Chờ em uống thuốc xong thì anh đi.”
*
Mục Dư ở trong phòng, không vội vàng thay quần áo, bọc quần áo ướt ở trên người một lúc lâu, chờ đến khi lạnh đến môi cũng run rẩy, mới thay một bộ quần áo hơi cũ một chút.
Sau đó,, nàng ngồi ở mép giường kiên nhẫn chờ, rót trà cũng không uống, môi trắng nhợt, nếu thấy nàng tiều tụy, gánh nặng trong lòng Mục Nam sẽ càng nặng hơn
Nghe được tiếng bước chân, tiết tấu trầm ổn, Mục Dư sửng sốt, nhìn về phía cửa, thế mà lại là Phó Đình Sâm.
Hắn bưng chén đi vào, sau đó để đồ trong tay xuống bàn.
Tim nàng đập có chút nhanh, nhìn vào mắt hắn rồi lại lập tức cụp xuống, gọi một tiếng anh rễ.
"Chị em lo lắng em, bảo tôi đưa chén canh gừng này tới.”
Mục Dư đứng dậy, ngồi vào bàn bên cạnh nói câu một cảm ơn.
“Bị cảm lạnh?”
“Không có.”
Phó Đình Sâm đứng ở một bên cũng không ngồi xuống, hiển nhiên không tính toán ở lâu, lại nhịn không được đánh giá người con gái trước mắt này ...
Sắc mặt có chút trắng, rõ ràng là bị đông lạnh, nàng vốn dĩ đã trắng nõn, lúc này lại càng trong suốt, da mỏng đến mức tựa như chỉ cần một cái chọc cũng phá vỡ nó. Ngón tay cầm thìa, múc một muỗng đưa đến bên miệng, hình như bị bỏng, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi, sắc hơi hơi hồng một chút, phiếm nước lấp lánh.
Phó Đình Sâm cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ quái, ngoại trừ lúc hắn vừa vào cửa, sau đó hình như nàng không ngẩng đầu nhìn hắn một lần nào nữa.
Nhớ tới động tĩnh ngoài cửa vào đêm qua, trong nhà mọi người đều biết quy định của hắn, không có việc gì hoặc là không được hắn phân phó, sẽ không được lên lầu 3.
Hay là ...
“Vì sao không dám nhìn tôi?”