Đề phòng anh nhận ra mình, Hứa Miên Hoan cố ý nói thật nhỏ, thật ra cô không cần phải làm như vậy, dù sao thì Tống Nịch Ngôn cũng sẽ không để ý đến giọng nói của cô.
Hứa Miên Hoan kéo rèm, trên gò má trắng nõn của chàng trai xuất hiện một vệt xấu hổ, nhưng so với sự xấu hổ, nghiêm trọng hơn là tức giận cùng oán hận, Hứa Miên Hoan nhìn chằm chằm anh một lúc, cô nhướng mày nghĩ tới điều điều gì đó, ngón tay cạy môi của anh ra, đưa đầu ngón tay đi vào quấy loạn, khi rút ngón tay ra còn kéo theo một sợi chỉ trong suốt.
Tống Nịch Ngôn kinh hãi mở miệng, lần này Hứa Miên Hoan không cho anh cơ hội nói những lời độc ác đó, cô lùi lại, trọng lượng đặt lên hông của anh, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của chàng trai. Cô lấy một chiếc bαo ©αo sυ từ trong túi ra, khi đeo bαo ©αo sυ, ngón tay non mịn lướt qua từng đường gân xanh, từ qυყ đầυ đến hai trái trứng dái, Tống Nịch Ngôn nhắm mắt lại, dùng hết lý trí vào du͙© vọиɠ cháy bỏng để bình tĩnh lại.
Một kế hoạch dần hiện ra trong đầu anh. Lúc này, Hứa Miên Hoan cau mày di chuyển hai chân, tìm một tư thế thích hợp nhất, cô cắn răng, nhắm ngay nơi nóng rực của Tống Nịch Ngôn mà ngồi xuống.
Đầu tiên côn ŧᏂịŧ bị hai cánh môi âʍ ɦộ kẹp chặt, kích cỡ của anh quá lớn, Hứa Miên Hoan không dám dùng lực quá mạnh, chỉ dám đâm từ từ vào trong tiểu huyệt của mình, mái tóc dài nhẹ nhàng quét qua cơ thể trần trụi của anh, giống như một chiếc lông vũ, trong bóng tối, các giác quan trở nên nhạy cảm hơn, ví dụ như trái tim tê dại, hay kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ dươиɠ ѵậŧ.
Ngay khi qυყ đầυ của Tống Nịch Ngôn gần như lọt vào tiểu huyệt, chàng trai cuối cùng cũng nói, anh đột nhiên nhẹ ngàng, giọng nói trong trẻo chứa đầy sự mềm mại mà Hứa Miên Hoan chưa từng nghe qua: “Cậu có đau không?”
Lần đầu tiên Hứa Miên Hoan không nghe thấy sự chán ghét trong giọng nói của anh, không khỏi giật mình, động tác cũng dừng lại, cô ngước mắt ngây người nhìn khuôn mặt anh, khóe môi của chàng trai cong lên, nở một nụ cười dịu dàng, anh cố tình đem sự chán ghét và chậm chọc giấu dưới nụ cười, đột nhiên, cô cảm giác dường như quay trở lại lần đầu tiên gặp anh.
Là con bướm trong mùa đông sao?
Thấy cô dừng lại, tiếp tục dịu dàng nói: “Nếu tôi có thể nhìn thấy cậu thì tốt biết mấy, tôi nghĩ cậu chắc chắn là một cô gái nhiệt huyết, tôi rất vui vì có thể ôm được sự nhiệt huyết này, nhưng bạn học à, tôi không có lý do gì để chiếm lấy lần đầu cùng với sự nhiệt tình này của cậu đâu.”
Hứa Miên Hoan cắn môi, cô không tiếp tục di chuyển, Tống Nịch Ngôn mỉm cười, dùng giọng nói giả dối dịu dàng nói với cô: “Bạn học, sẽ có người trân trọng cơ thể của cậu, sẽ có người ôm lấy linh hồn của cậu, sẽ có người yêu cậu say đắm.”
Hứa Miên Hoan cũng cười thành tiếng: “Cảm ơn cậu.”
Giây tiếp theo, cô đột nhiên dùng sức, côn ŧᏂịŧ của chàng trai đâm thủng lớp màиɠ ŧяiиɧ tiết của cô gái, cô đau đớn kêu lên, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười sảng khoái, cô thở thật mạnh, đôi mắt nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của chàng trai, cười nói: “Lớp trưởng Tống, mục đích của tớ chính là hủy hoại cậu.”
Sau khi Hứa Miên Hoan kiên trì nói hết những lời cay nghiệt, những giọt nước mắt đau đớn tràn ra khỏi khóe mắt của cô, cô giơ tay lên, cắn thật mạnh để ngăn bản thân khóc thành tiếng.
Đau, rất đau, kích cỡ của bọn họ không khớp một chút nào, cho dù đã đủ ẩm ướt nhưng khi côn ŧᏂịŧ đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ cũng đủ để cô đau một lúc lâu.
Tiểu huyệt chặt hẹp mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, từng giọt máu xử nữ thấm xuống ga giường, Hứa Miên Hoan dừng một lúc lâu, mới miễn cưỡng thích nghi với côn ŧᏂịŧ của anh, cô cắn môi, nắm lấy cánh tay anh, tiếp tục ngồi xuống.
Cự vật khổng lồ kéo căng từng nếp gấp trong tiểu huyệt, Hứa Miên Hoan nức nở, cô cảm nhận sâu sắc mình bị đẩy đến tận cùng, cô cụp mắt xuống, thứ nóng rực của Tống Nịch Ngôn vẫn còn một chút ở bên ngoài, cô bực bội nhíu mày, quyết tâm mặc kệ, trong lòng hổi tưởng lại động tác trong phim khiêu da^ʍ, cô căng hông, rút một chút ra khỏi âʍ ɦộ ẩm ướt rồi cố gắng đâm trở lại.