Chó Hoang

Chương 9: Không tiếng động

Năm nay Hứa Miên Hoan mười sáu tuổi, cô hiến trinh tiết của mình cho người cô ghét nhất.

Cô nhấp nhô trên người anh, côn ŧᏂịŧ cực đại lần lượt bị nuốt chửng, Tống Nịch Ngôn mím môi run rẩy, cuối cùng Hứa Miên Hoan không còn tâm trạng quan sát anh nữa, kɧoáı ©ảʍ ngập trời ập đến, mọi lý trí của cô gần như bị nhấn chìm trong hố sâu du͙© vọиɠ.

Đôi mắt cô mơ hồ, những lời quyến rũ thốt ra khỏi miệng không chút do dự nào: “A…Tống Nịch Ngôn…Ưm…Sướиɠ quá…Sâu thêm chút nữa…Ô…”

Cự vật bị môi âʍ ɦộ ép chặt, chất lỏng da^ʍ mĩ chảy ra từ nơi hai người kết hợp, cô di chuyển tùy ý, tốc độ chậm chạp này thực sự khiến Tống Nịch Ngôn khó chịu, tiếng thở dốc, rêи ɾỉ da^ʍ mĩ của cô gái giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©, chủ động dồn dập về phía anh, nhưng sự kiêu ngạo của Tống Nịch Ngôn không cho phép anh làm như vậy, anh chỉ có thể dùng tất cả lý trí của mình để kháng cự thói hư tật xấu này của đàn ông.

Anh mở miệng châm chọc: “Sướиɠ? Đồ lẳиɠ ɭơ, nhanh như vậy đã thích bị đàn ông chơi rồi sao? Một dươиɠ ѵậŧ có thể thỏa mãn được tiểu bức dâʍ đãиɠ của cậu không? Tìm mười mấy người tới cắm cậu, liệu tiểu bức có thỏa mãn hơn không?”

Hứa Miên Hoan leo lêи đỉиɦ của du͙© vọиɠ, từng lời xấu xa lọt vào tai cô, thành công nghiền nát ý loạn tình mê. Cô theo bản năng dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn anh.

Chàng trai mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ: “Cậu có chịu không?”

Hứa Miên Hoan thấy anh cười như vậy, trong đầu hiện lên một dòng chữ “mặt người dạ thú”. Cũng may vừa rồi không bị sự dịu dàng của anh mê hoặc, bây giờ anh như đang bất chấp tất cả, có lẽ bởi vì thân xử nam bị cô phá hỏng, vì thế mới dứt khoát bày sự uy hϊếp ra ánh sáng.

Nói không sợ, đến chính Hứa Miên Hoan còn không tin. Tống Nịch Ngôn đủ độc ác để tìm người cưỡиɠ ɧϊếp tập thể cô, loại chuyện này anh có thể làm được. Hứa Miên Hoan bình tĩnh lại, dưới đáy lòng báo cho bản thân biết phải xử lý dấu vết sạch sẽ. Cô dịch mông, để côn ŧᏂịŧ của chàng trai chạm vào nhiều hơn, cùng lúc đó, cô rêи ɾỉ trả lời anh: “Ư…Đừng, tiểu bức chỉ muốn dươиɠ ѵậŧ của Tống Nịch Ngôn cắm vào thôi…”

Hứa Miên Hoan không thể nói tiếp, lời nói quá tạo bạo khiến cô xấu hổ vô cùng, vốn dĩ cô không phải người hướng ngoại, cô kêu như vậy ban đầu là muốn sỉ nhục anh, kết quả lại là người đầu tiên bại trận.

Tiếng nước da^ʍ mĩ vang vọng khắp phòng, Hứa Miên Hoan lấy điên thoại, trong lúc run rẩy, cô mở khóa điện thoại, bật camera bắt đầu ghi hình.

Tiểu huyệt nối liền với dươиɠ ѵậŧ, cơ thể trần trụi đan vào nhau, những đường nét trên khuôn mặt trắng trẻo của Tống Nịch Ngôn dừng ở màn ảnh.

Sau khi Hứa Miên Hoan hài lòng ấn nút tạm dừng, cô vứt điện thoại sang một bên, tập trung vào việc làʍ t̠ìиɦ với anh. Cô quyết định không nói những lời dâʍ đãиɠ đó nữa, chỉ thở hổn hển, tiếng kêu của cô gái lần lượt cào xé trái tim anh, hơi thở của chàng trai ngày càng nặng nề hơn trong từng tiếng rêи ɾỉ của cô gái, lúc này qυყ đầυ của Tống Nịch Ngôn lướt qua điểm G của Hứa Miên Hoan, người Hứa Miên Hoan run rẩy, hạ thể đột nhiên tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, cách một lớp bαo ©αo sυ mỏng bao bọc lấy anh.

“Ưm…” Chàng trai động tình thở dốc, thanh âm trong trẻo chứa đầy du͙© vọиɠ, suýt chút nữa khiến Hứa Miên Hoan cao trào một lần nữa, một dòng chất lỏng trong suốt tràn ra từ vùиɠ ҡíи của cô, cô xấu hổ cắn môi, đáy lòng không chịu thừa nhận bản thân thực sự thích tiếng kêu trên giường của anh.

Đúng lúc này, chàng trai kêu thêm một tiếng nữa, Hứa Miên Hoan theo bản năng cụp mắt nhìn anh, vừa lúc nhìn thấy gò mã trắng nõn hơi ửng hồng, sự va chạm nơi riêng tư chiếm hết toàn bộ sự chú ý của cô.

Sau khi bị mật dịch của cô bao bọc, Tống Nịch Ngôn dường như không thể chịu được nữa, mã mắt mở ra, phun ra chất lỏng đặc sệt màu trắng đυ.c, tiếp xúc với hoa huyệt của Hứa Miên Hoan cách một lớp bαo ©αo sυ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến tiểu huyệt của cô tiết dâʍ ŧᏂủy̠ một lần nữa. Hứa Miên hoan suy đoán một cách hợp lý rằng Tống Nịch Ngôn không thích thủ da^ʍ, bởi vì anh bắn rất lâu, cũng cực kỳ nhiều, nhưng cô không có kinh nghiệm nên cái này cũng chỉ là phán đoán mà thôi.

Chờ anh bắn xong, Hứa Miên Hoan đỡ cánh tay của anh, nâng tay lên, khi rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt của mình, khe hở hơi lạnh, dường như luyến tiếc cự vật rời đi. Hứa Miên Hoan leo xuống người anh, đồng thời lấy giấy ở đầu giường, ánh mắt vô tình rơi xuống vết máu trên ga giường, ga giường vốn không sạch sẽ nhưng không biết vì sao vết máu kia lại đặc biệt chói mắt.

Cô buồn bã giật khóe môi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Tống Nịch Ngôn một lúc, cô cúi mặt xuống, không tính toán làm lần thứ hai, đầu ngón tay rút giấy ra, đầu tiên kéo bαo ©αo sυ xuống, sau đó dùng giấy lau khăn trải giường ướŧ áŧ.

Sau khi làm xong, cô lấy thuốc hòa vào nước rồi bóp cằm ép Tống Nịch Ngôn uống, thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, gần như sau khi anh nuốt xuống liền chìm vào hôn mê. Hứa Miên Hoan đợi một lúc để chắc chắn Tống Nịch Ngôn đã hoàn toàn bất tỉnh, sau đó cô tháo bịt mắt, cởi bỏ dây thừng quanh cổ tay của anh.

Hứa Miên Hoan kiểm tra căn phòng lần cuối, cô đứng ở cuối giường, một lần nữa che khuôn mặt kín mít. Khi đi ra khỏi khách sạn, bầu trời tối đen như mực, để tránh bị theo dõi, Hứa Miên Hoan cố ý chọn một con ngõ vắng vẻ, ít người đi lại để động thủ, cô lặng lẽ dẫm lên cái bóng của mình, đi về phía đầu ngõ từng chút một.

Cô không ngờ mình sẽ gặp lại bà lão tóc bạc đáng thương một lần nữa.

Khi cô theo dõi Tống Nịch Ngôn, Hứa Miên Hoan chú ý đến bà lão ăn xin ở đầu con ngõ, khi đó cô vừa mới lấy mấy đồng tiền nhăn nhúm trong túi ra, còn chưa kịp ném vào chiếc cái chén sứt mẻ của bà thì Tống Nịch Ngôn đã ngất xỉu, cô chỉ có thể từ bỏ lòng tốt của mình, lao lên đỡ lấy anh.

Gió xuân lạnh lẽo, trên người bà lão chỉ quấn một cái vải bao bố mỏng, sợi chỉ bung ra đang khóc thầm trong gió lạnh. Hứa Miên Hoan cúi người, đặt tờ giấy vào trong chiếc bát vỡ, bà lão ngước mắt lên, nở một nụ cười cứng đờ: “Cô gái, cảm ơn cháu.”

Hứa Miên Hoan cười lắc đầu, cô do dự một lúc, lấy ra một chiếc khẩu trang đưa cho bà.

“Bà, bà đeo cái này vào để tránh gió đi ạ.”

Bà liên tục nói lời cảm ơn, lắc đôi bàn tay chai sần, cầm lấy chiếc khẩu trang mới tinh kia, đôi mắt dưới chiếc kính râm của Hứa Miên Hoan cụp xuống, kéo khóa chiếc áo khoác đến cằm bà cụ, cơ thể gầy guộc hòa vào trong bóng đêm.