Chó Hoang

Chương 7

Hứa Miên Hoan nằm sấp, cánh môi nhắm ngay côn ŧᏂịŧ to lớn của chàng trai, hai má lộ ra vẻ xấu hổ, cô hé môi, tiến lại gần rồi đột ngột khép lại.

Trong lúc cô do dự, hơi thở nhẹ nhàng của cô phả vào dươиɠ ѵậŧ của chàng trai, Tống Nịch Ngôn khó chịu mà cử động cơ thể, động tác nhỏ này khiến Hứa Miên Hoan giật mình, cô bực bội thở ra, nửa quỳ, thẳng sống lưng, cô quyết định không khẩu giao cho anh, dù sao có rất nhiều cách khiến nó cương cứng.

Hứa Miên Hoan ngồi trên đùi anh, vặn cánh tay anh lần nữa, một tay khác chuẩn xác đặt vào giữa hai chân của anh, cô tò mò chọc vào côn ŧᏂịŧ phía trước, xúc giác như gần như xa khiến người ta khó chịu, Hứa Miên Hoan nhận ra hơi thở của Tống Nịch Ngôn có chút dồn dập, ngay sau đó anh khẽ “ưm” một tiếng, ý thức quay về, hôn mê được thay bằng tỉnh táo.

Ngay lúc anh tỉnh, Hứa Miên Hoan nắm dươиɠ ѵậŧ của anh, phát hiện thứ phía dưới của mình đang bị một bàn tay ấm áp bao bọc, Tống Nịch Ngôn vốn luôn bình tĩnh cũng giật mình không có phản ứng, trong lúc anh ngơ ngác, Hứa Miên Hoan cắn môi, bắt đầu di chuyển các ngón tay.

Xem phim không cảm nhận được gì, nhưng thực tế khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Dươиɠ ѵậŧ của chàng trai ở trong tay cô, gân xanh cọ xát bàn tay non mịn của cô, cô mơn trớn từ qυყ đầυ đến trứng dái, thứ nóng như lửa đốt kia ngày càng cứng hơn.

Khi móng tay của cô cạ vào qυყ đầυ của anh, nơi mẫn cảm đó tiết ra hai giọt chất lỏng màu trắng đυ.c, cô nghe thấy chàng trai dùng giọng điệu lạnh lùng, nặng nề nói: “Cút ngay.”

Giọng nói của anh trần đầy oán hận, nhưng bởi vì bị đánh thuốc mê, giọng nói căn bản không có chút uy lực nào, ngược lại tràn đầy mềm mại mà Hứa Miên Hoan chưa từng nghe qua.

Đây là lần đầu tiên Hứa Miên Hoan bị mắng “cút” lại không hề xấu hổ, thậm chí cô bắt đầu cảm thấy phấn khích, vui vẻ, tiểu huyệt trào ra mật dịch ướŧ áŧ, bởi vì lúc này cô đang ngồi trên đùi của anh, cho nên những chất lỏng da^ʍ mỹ đó thấm vào đùi anh, tạo thành một vết ố.

Tống Nịch Ngôn cố gắng di chuyển, động tác giãy giụa của anh khiến đùi khẽ run, vô tình cọ xát vào hoa huyệt của Hứa Miên Hoan, người cô mềm xuống, tiểu huyệt tiết ra nhiều mật dịch hơn, Hứa Miên Hoan rêи ɾỉ, theo bản năng vặn vẹo mông, tự làm cho hoa huyệt của mình áp sát chân của anh hơn.

Hứa Miên Hoan dù không được dạy những cũng bắt đầu nhấp nhô trên người anh, vì để thuận tiện, cô giữ đầu gối của anh, buộc nó cong lên, ngay sau đó cô tách môi âʍ ɦộ của mình ra, gấp gáp ngồi lên, khi đầu gối của anh chạm vào âʍ ɦộ, kɧoáı ©ảʍ trong hoa huyệt khiến người cô run lên.

Cô bắt đầu vuốt ve đầu gối của anh, một lúc sau, đầu gối của chàng trai dính đầy nước, ánh mắt của Hứa Miên Hoan mê ly, mơ hồ nghe thấy tiếng anh châm chọc bên tai mình: “Hóa ra là một con đĩ, sao nước lại nhiều như vậy hả? Ga trải giường sắp bị nước của cô làm ướt sũng rồi đúng không?”

Lúc này đầu gối của anh cọ thật mạnh vào tiểu huyệt của cô, Hứa Miên Hoan nức nở, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, cơ thể run rẩy đạt cao trào, từng dòng nước tiết ra, vết nước da^ʍ mĩ lưu lại trên đầu gối của anh, ga trải giường dính hình dạng của nước.

Đây là cơn cao trào đầu tiên trong cuộc đời của Hứa Miên Hoan, kɧoáı ©ảʍ xa lạ lấn át lý trí của cô, cô ngồi trên đầu gối anh của anh ngẩn người thật lâu, mơ màng, hồ đồ theo bản năng nhìn về phía côn ŧᏂịŧ ở giữa hai chân của chàng trai.

Tống Nịch Ngôn bị bịt mắt dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh lạnh lùng nói: “Thật ghê tởm.”

Hứa Miên Hoan xoa trán, ánh mắt rời khỏi cự vật cứng ngắc, bình tĩnh nhìn từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú của anh.

Anh hé môi, rõ ràng còn muốn tiếp tục thốt ra những lời độc ác kia, nhưng lúc này Hứa Miên Hoan bắt đầu động, chân cô dang ra một lần nữa, tiến vài bước đến bên tai anh, nhẹ nhàng cắn tai của anh.

Đầu lưỡi mềm mại của cô gái liếʍ vài tai của anh, du͙© vọиɠ tựa như xúc tua leo lên cơ thể anh, muốn nhấn chìm sự kiêu ngạo của chàng trai trong vực sâu của du͙© vọиɠ.

Cô khẽ thì thầm vào tai anh: “Ghê tởm? Nhưng mà lớp trưởng Tống à, dươиɠ ѵậŧ của cậu cứng rồi.”