Tối Cường Nghịch Tập Đại Thần

Chương 4: Vật hy sinh mạt thế (4)

Cảm ơn bạn A Q U A đã đề cử truyện nhiều nha~💖💖

————————————————

Chương 4:

Lời nói không nhanh không chậm của Mạc Nhập đã thành công đánh sâu vào tâm trí của mọi người, nội tâm của bọn họ cảm thấy vô cùng rung động. Dù là trong mạt thế nhưng tính cách đơn thuần, lương thiện của thiếu niên vẫn không hề thay đổi.

Ánh mắt loé lên, Tần Trọng Thần thuận tay sờ cái đầu nhỏ, “Cầm đi, cậu có thể dùng viên tinh hạch này để đổi đồ ăn. Bất quá gọi cả họ lẫn tên có chút kỳ quái, gọi Tần đại ca thôi là được rồi.”

Đội viên phía sau y trong lòng gào thét, đội trưởng à, không nên vừa trưng bản mặt than vừa làm chuyện đáng khinh như vậy! Mau thả tay xuống để bọn họ tới!

((Chuyện đáng khinh chắc là lựa cơ hội để xoa đầu bé thụ ó))

Tần đại ca… Mạc Nhập âm thầm cười nhạo, Tuổi của Tần Trọng Thần này ngay cả số lẻ còn không bằng hắn mà lại muốn hắn gọi ‘đại ca’? Chẳng qua cân nhắc đến việc vừa nãy hắn nhắc nhở mình lúc gặp nguy hiểm, hơn nữa còn tốt bụng gợi ý cho hắn biết có thể dùng để đổi đồ ăn, tâm tình Mạc Nhập rất tốt liền mỉm cười kêu, “Tần đại ca.”

“Ăn cơm ăn cơm” Một giọng nói từ trong bếp vọng ra, đồng tử Mạc Nhập nháy mắt tỏa sáng tựa như một bầu trời đêm đầy ánh sao, trong suốt sáng lấp loé.

Dù là người trong đội ngũ đi về chung nhóm hay là những người chỉ vừa nghe được lời nói của Mạc Nhập, bọn họ đều cảm thấy yêu thích chàng trai này. Thấy hắn trừng lớn đôi mắt mèo, cái cổ vươn dài ra một bộ chờ mong đầy đáng yêu, mọi người không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.

Mùi thịt thơm nồng tràn ngập trong khoang mũi, nước bọt từ miệng theo bản năng trào ra, hắn không tự giác được nuốt một ngụm nước miếng. Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về hướng chiếc nồi lớn đang được bưng ra, trong ánh mắt không chứa bất cứ thứ gì khác ngoài nó.

Phân đồ ăn xong, Mạc Nhập không nhịn được gấp gáp vơ hết đồ ăn vào miệng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng vì nóng, nhưng lại không nhẫn tâm phun ra, hai má phồng lên rất nhanh đã ăn xong.

Đôi mắt long lanh đầy nước, hai gò má căng phồng nhìn không khác gì một con sóc nhỏ đáng yêu khiến cho đám đại thúc vô cùng yêu thích.

Tần Trọng Thần xoa đầu Mạc Nhập, ánh mắt luôn lạnh như băng giờ phút này lại vô cùng ôn nhu, đường cong lãnh ngạnh như đao gọt rìu đυ.c cũng trở nên nhu hoà không ít, thanh âm nói ra rất nhẹ như chỉ sợ doạ phải chú sóc đang nhai đồ ăn này, “Ăn từ từ thôi, đồ ăn vẫn còn.”

Hít hít mũi, Mạc Nhập cảm thấy làm người cũng rất tốt, hương vị của thứ này còn ngon hơn nhiều so với thứ được gọi là xúc xích mà trước đó hắn đã ăn! Không thể tưởng tượng được phàm nhân vậy mà có thể chế tạo ra được nhiều thứ tốt như vậy, nếu không lúc quay trở về xách theo một người biết nấu ăn đi?

Mạc Nhập vừa nghĩ, tầm mắt không tự giác hướng về phía chiếc nồi kia, bộ dáng ăn bát này trông nồi nọ* thành công chọc cười đám đội hữu.

*nguyên là ‘ăn trong bát trông trong nồi’ mình cố chỉnh để mọi người dễ đọc hơn. Nếu ai muốn để như nguyên văn thì để lại bình luận nhé ;)

“Cho cậu. Phần này nguội rồi, ăn đi.” Tần Trọng Thần lấy chiếc bát đặt bên người đưa cho Mạc Nhập, thập phần tự nhiên lấy chiếc bát rỗng của Mạc Nhập đi, yên lặng múc một bát canh vào trong rồi một hơi uống hết.

Lão Tam trộm dò xét Lão Đại đang dùng chiếc bát mà cậu nhóc kia từng dùng để uống canh, trong lòng vô cùng rung động. Tuy rằng gã ngốc nhưng chưa tới mức không trị được, lão đại nhà gã có tính khiết phích vậy mà…có phải hay không là coi trọng thiếu niên? Lão Tam cảm thấy lão đại muộn tao nhà mình không xứng với cậu ấy!

Một màn này vừa vặn bị Lục Minh vừa dỗ em gái xong đang đi xuống tầng nhìn thấy, sắc mặt cậu ta thoáng trở nên tái nhợt, không tự giác lui về sau vài bước. Thân là người sống lại, cậu ta càng hiểu rõ độ khiết phích nghiêm trọng của Tần Trọng Thần hơn ai hết. Đời trước vào thời điểm y đã thích cậu rồi, y cũng chưa từng đυ.ng vào bát mà cậu ta dùng qua. Chẳng lẽ vì cậu ta tự tiện cải biến thế giới này nên khiến cho người luôn một mực khăng khăng vì mình rời xa?

Không, sẽ không đâu. Người kia nguy hiểm như vậy, Trọng Thần chắc chỉ đang thử hắn thôi. Buổi tối vẫn là nên cùng y nói ra suy đoán của mình.

Ăn xong hai bát, Mạc Nhập vẫn còn thòn thèm, hắn lấy ra một phần tinh hạch có được, “Tôi còn…”

“Cho cậu.” Tần Trọng Thần hợp thời đưa bát cơm mới tới, ngăn cản hành động ‘dùng tinh hạch để đổi cơm’ của hắn. Mạc Nhập trừng mắt nhìn, lần đầu tiên nở một cười chân thành với Tần tiểu công, “Cảm ơn.”

Mặc dù đang ăn cơm nhưng hắn vẫn ngầm quan sát Lục Minh, tự nhiên cũng phát giác được hơi thở hỗn loạn của Lục Minh. Trong nháy mắt hắn vùi đầu vào trong bát cơm, che đi nụ cười lạnh lùng trên môi.

Tiết tục bất an đi, đây chỉ mới là bắt đầu thôi!

Vừa suy nghĩ xong, Mạc Nhập liền bị đồ ăn hấp dẫn, ăn liên tục tám bát cơm xong mới bị Tần Trọng Thần ngăn lại. Nhíu mày, Mạc Nhập có chút không vui hỏi, “Sao thế?”

“Cậu đã ăn quá nhiều rồi, cứ đà này dạ dày sẽ khó chịu.” Nhìn dáng vẻ trừng lớn mắt mèo, hai má tức giận, y kiên nhẫn nói.

Ăn quá nhiều… Mạc Nhập nhớ lại cảm giác khó chịu như khoét khoang bụng ra kia, tâm trí giãy giụa một hồi mới buông tha cho suy nghĩ muốn ăn thêm bát nữ, nhưng cảm xúc không hiện ra ngoài càng khiến cho hai đôi mắt hắn thêm long lanh, dịu dàng.

“Tốt lắm, nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.” Tần Trọng Thần trong lòng thầm rú lên, thiếu niên quá đáng yêu khiến hắn không bình tĩnh được, nhưng ngoài mặt biểu tình của hắn vẫn như cũ, “Nhân số của chúng tôi khá nhiều nên không đủ phòng, cậu cùng Lưu Lượng chỉ có thể ở chung phòng với người khác. Lưu Lượng qua ở chung với Lão Tam, cậu ở cùng tôi, có vấn đề gì không?”

“Trọng Thần, không cần làm khổ anh, vẫn nên để Mạc Nhập chung phòng với tôi đi.” Lục Minh đi xuống, cậu ta giữ chặt cánh tay của Tần Trọng Thần, “Hơn nữa sau nửa đêm anh không phải sẽ gác đêm sao, Mạc Nhập đệ đệ bị gây sức ép sẽ tỉnh lại, ngày mai dậy đi không có tinh thần.”

Tần Trọng Thần lo lắng, vừa muốn gật đầu lại bị thiếu niên ngăn cản. Mạc Nhập tuỳ ý cười, “Không sao, sau nửa đêm tôi có thể cùng Tần đại ca gác đêm. Tôi không muốn được tiếp đãi đặc biệt.”

Đôi mắt Tần Trọng Thần sáng ngời, môi hơi nhếch lên, mấp máy nói, “Được, vậy tối nay cậu cùng tôi gác đêm. Hiện tại chúng ta về nghỉ ngơi trước một chút.”

Sắc mặt Lục Minh đột nhiên biến đổi, trải qua một đời tiếp xúc, cậu tự nhiên hiểu rõ Tần Trọng Thần. Mặc dù rất nhạt nhưng cậu vẫn phát hiện sự dung túng dưới đáy mắt nam nhân. Cố áp chế nội tâm bối rối của mình, câu ngẩng đầu lên nhìn Tần Trọng Thần, thanh âm hơi khô khốc vang lên, “Trọng Thần, để Mạc Nhập đệ đệ lên trước đi. Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”

Tần Trọng Thần nắm lấy bả vai của Mạc Nhập, y nghiêng đều nhìn chăm chú Lục Minh vài giây rồi mới nói, “Mạc Nhập còn chưa biết phòng ở đâu, để tôi dẫn cậu ấy lên rồi nói sau.”

Đem Mạc Nhập về xong, Tần Trọng Thần đi tới giũ giũ chăn để nó thêm mềm mại, “Cậu nghỉ ngơi trước đi, muốn rửa mặt thì vào trong này, tôi…”

“Như này?” Mạc Nhập tựa vào cửa tủm tỉm cười, trên đầu ngón tay của hắn xuất hiện một dòng nước lưu động.

Tần Trọng Thần kinh ngạc nói, “Cậu còn là dị năng giả hệ thuỷ à!” Nói xong, mặt y vẫn cứng đờ nhưng ngữ khí lại tràn ngập vui sướиɠ nói, “Không nghĩ tới tôi lại tìm được một bảo vật.”

Trong mạt thế, nguồn nước vô cùng trân quý, có dị năng giả hệ thuỷ trong đội đồng nghĩa với việc có tỷ lệ sống sót cao hơn, nên bọn họ rất được hoan nghênh.

Vỗ vỗ cái đầu nhỏ đầy đắc ý của cậu nhóc, Tần Trọng Thần lo lắng dặn dò, “Tôi đi xuống trước, chút nữa sẽ trở lại. Nếu cần gì cứ gọi tôi một tiếng.”

Mạc Nhập chà xát cằm, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi đầy khôi ngô của Tần Trọng Thần. Tần Trọng Tần có chút không giống với thiết lập trong sách, thôi kệ đi.

Thả thần thức ra, vài giây sau Mạc Nhập liền phát hiện ra vị trí của hai người ngay góc khuất của bãi đất trống tiểu lâu.

“Có chuyện gì vậy, Lục Minh?”

“Trọng Thần, anh phải cảnh giác với cậu ta. Tuy rằng tôi không muốn nghị luận sau lưng người khác nhưng tôi vẫn cảm thấy Mạc Nhập vô cùng nguy hiểm.” Khuôn mặt Lục Minh nghiêm túc, trên gương mặt thanh tú còn có chút cương nghị.

Yên lặng nhìn nhau vài giây, Tần Trọng Thần hơi hơi vuốt cằm, “Tôi biết rồi. Cậu quá đa nghi rồi, Lục Minh, kỳ thực Mạc Nhập là một đứa nhỏ thuần, lương thiện, năng lực cũng rất mạnh, cậu đây là đang có thành kiến với cậu nhóc kia vì em gái mình. Còn nữa, cậu nên quản lý em ấy một chút. Bây giờ đang là mạt thế, em ấy cứ như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Hơn nữa, Tần Trọng Thần rất tự tin với năng lực nhìn người của mình, tự nhiên có thể nhìn ra được cậu nhóc kia không có ý uy hϊếp.

Nghe y nói, Lục Minh không thể tin nổi trừng lớn mắt, cậu ta bắt lấy bả vai của Tần Trọng Thần, không ngừng chất vấn y, “Trước kia không phải anh rất thích Tiểu Linh hay sao! Vì cái gì!”

Lục Minh là loại người bao che khuyết điểm, hơn nữa cậu ta đã coi nam nhân này như vật trong túi mình nên vô cùng khϊếp sợ khi nghe lời y nói. Y vậy mà yêu cầu mình quản lý em gái? Làm sao có thể? Đời trước, người đàn ông này yêu ai yêu cả đường đi, nguyện ý bao dung cho em gái mình! Tương phản lớn khiến cho Lục Minh khó có thể chấp nhận được, suýt chút nữa đã không khống chế được bản thân.

Nhìn Lục Minh, Tần Trọng Thần cố nghĩ lại xem bản thân đã nói sai lời nào mới khiến cho Lục Minh phản ứng kịch liệt đến vậy. Ánh mắt của y thâm trầm. Trước kia, y rất có hảo cảm với người hợp tác này nhưng xem ra người này cùng với em gái mình đều là cùng một loại người, thập phần không ổn trọng. Là bởi vì em gái của cậu ta nổi lên xung đột với cậu nhóc kia hay sao? Như vậy, cậu ta là đang cố châm ngòi ly gián?

Suy nghĩ về việc này, đáy mắt Tần Trọng Thần càng thêm thâm trầm. Khuôn mặt than hoàn mỹ che đi cảm xúc thật, trấn an Lục Minh đang sắp khóc, “Tôi đây là vì muốn tốt cho em ấy. Cậu bình tĩnh lại một chút đi, Lục Minh. Đừng hành động theo cảm tính, sớm đi nghỉ ngơi để mai còn phải lên đường.”

Mạc Nhập khoanh chân ngồi trên giường, lắc lắc mái tóc ướt của mình rồi nở một nụ cười lạnh lùng. Xem đi, tình yêu là cái gì? Hắn còn chưa làm gì mà tự bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn. Bất quá không hổ là nhân vật chính của cuốn sách, vậy mà không bị nụ cười của hắn mê hoặc.

Được rồi, như vậy mới càng thú vị. Mạc Nhập cầm khăn bông vừa lòng nở nụ cười.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tần Trọng Thần vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy cậu nhóc kia như đang suy nghĩ gì đó. Trong nháy mắt, chút cảm xúc không vui liền bị đánh tan, y đi tới trước cầm lấy khăn bông giúp thiếu niên lau khô mái tóc mềm mại, “Lau khô xong mới được nghỉ ngơi, nếu không sẽ rất dễ sinh bệnh.”

Thân thể Mạc Nhập bỗng cứng lại, vội kéo khăn bông chui vào, đưa lưng về phía người đàn ông. Trong lòng hắn đang rất hỗn loạn, cũng đã từng có người nói với hắn như vậy!!

Tần Trọng Thần vô cùng ngạc nhiên, nhìn tấm chăn cuộn lại gồ lên hình cái đầu, thật lâu sau y mới phản ứng lại, có chút không biết nói gì. Cậu nhóc này là đang thẹn thùng a! Trong lòng có chút buồn cười, sau kéo chăn không ra được mới thở dài một tiếng.

“Coi chừng nghẹn chết đấy, được rồi, ít nhất cậu cũng phải lau khô tóc đã rồi mới được nằm ngủ.”

“Dùng dị năng! Đã khô rồi.” Trong chăn truyền ra hai tiếng rầu rĩ xen lẫn trong trẻo thuộc về thiếu niên, đôi môi cứng đờ của Tần Trọng Thần cong lên một độ cung vô cùng khó thấy, y nhìn cái đầu nhỏ trong chăn không ngừng nhúc nhích, đôi mắt hơi nhu hoà, “Ngủ ngon.”

Tần Trọng Thần nằm xuống bên cạnh thanh niên, mặt hướng về phía cậu nhóc, hô hấp dần dần trở nên ổn định. Một lúc sau, Mạc Nhập mới kéo chăn lại quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông, hy vọng từ trên gương mặt kia có thể tìm thấy điểm tương tự với người kia. Mặc dù biết hắn là giả nhưng vẫn hy vọng…

Quan sát một hồi lâu, Mạc Nhập mới sâu kín thở dài, mất mát nhắm lại hai mắt, chìm sâu vào giấc ngủ. Thân thể này đã bị gây sức ép cả ngày rồi, cứ để KK gác đêm cho hắn, thiếu niên yên tâm ngủ say.

Ngay lúc thanh niên đã ngủ say, người đàn ông bên cạnh liền mở mắt ra, ánh mắt tỉ mỉ miêu tả hình dáng của thiếu niên, mùi thơm hương ngát trên người cậu nhóc tràn vào trong cánh mũi, Tần Trọng Thần chỉ biết rằng đây là hương thơm khiến cho y yêu thích nhất suốt ba mươi năm qua.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Nhập đột nhiên thành tỉnh, hắn ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh, hoảng hốt chốc lát mới nhớ lại mình đang ở đâu. Sờ bên giường còn lại đã sớm lạnh lẽo, hắn cau mày lại, hắn vậy mà ngủ say bên cạnh một, hơn nữa lúc người kia rời đi hắn cũng không biết!!

Quả thực không thể tin nỗi! Đáy mắt hắn xuất hiện một tia lạnh băng, một tồn tại nguy hiểm như vậy phải bóp chết từ trong trứng nước.

“Chủ nhân. Ngài không được gϊếŧ hắn a, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta sẽ không thể rời khỏi thế giới này!” KK bay trước mặt Mạc Nhập, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Mạc Nhập híp mắt, cười nhạo, “Tên kia hạ cấm chế cho ta?”

“Đúng vậy, chủ nhân.” Giọng nói mềm mại của KK mang theo chút nức nở, nó thực sự sợ chủ nhân nổi bão sẽ hủy diệt nơi này a!

Xuỳ, nghĩ cũng biết được tên thần minh đó chắc chắn sẽ không cho hắn làm vậy, Mạc Nhập mím môi lại, cảm thấy không vui chút nào!

“Đã dậy chưa? Nếu rồi thì xuống lầu ăn cơm đi.” Tần Trọng Thần đi vào phòng, liền nhìn thấy vẻ mặt vô cùng tức giận của thiếu niên, đáy mắt y tràn ngập ý cười. Xem ra thiếu niên đang âm thầm ảo não vì không thể thức dậy cùng y gác đêm. Đúng là một đứa nhỏ đáng yêu, nhưng mà y cũng không thể nhẫn tâm đánh thức chàng trai đang ngủ say như vậy tỉnh lại.

Cơm?

Chỉ một từ liền hấp dẫn được toàn bộ tâm trí của Tàn sát chi Thần, nháy mắt đồng tử hắn liền loé sáng lấp lánh như hắc diệu thạch.

Ăn hết ba bát cháo, sáu cái bánh bao, Mạc Nhập mới khó khăn dừng lại. Đôi mắt mờ mịt nhìn đồ ăn trong bát của những người khác, trầm tư suy nghĩ xem có nên cướp hay không.

Nhìn đôi mắt thiếu niên vô cùng trông mong, thương nhớ đến cơm của những người khác, khoé miệng Lưu Lượng co rút, hắn rất muốn che mặt lại. Bộ dạng thèm nhỏ dãi này của đại nhân thực sự vô cùng dọa người.

Sờ sờ mái tóc mềm mượt của thanh niên, trong lòng Tần Trọng Thần vô cùng buồn cười, đem chiếc bánh bao lớn nhất trong bát của mình qua, “Được rồi, cái này cho cậu, sau đó phải chờ tới bữa cơm tiếp theo đấy.”

Tầm mắt mọi người nhìn về hướng Mạc Nhập thập phần hữu hảo, chỉ duy nhất đôi mắt không ngừng quan sát em gái cùng với sắc mặt dị thường tái nhợt của Lục Minh là có chút không hợp.