Chiếc xe quân dụng việt dã chạy nhanh trên đường, thỉnh thoảng còn có thể thấy được vài con tang thi lắc lư đi ngang qua, Tần Trọng Thần ghé mắt nhìn thiếu niên đang hạ mi mắt đùa nghịch súng lục, cảm thấy thập phần thú vị, “Chơi vui không?”
Chàng trai ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn y, “Trước kia chưa từng thấy qua.” Vũ khí này của nhân loại cũng có chút ý tứ, đáng tiếc uy lực không đủ, chỉ được cái mã ngoài.
“Nếu cậu thích thì chút nữa tới chỗ của Lão Tam chọn…”
Ầm!
Bỗng nhiên, mặt đất kịch liệt rung chuyển dẫn tới xe cũng không yên ổn, gấp gáp dừng xe lại một bên, đáy mắt Tần Trọng Thần tràn ra sương mù màu đen, “Sao lại như thế này?”
“Lão Đại! Phía trước cầu bị sụp!”
“Đệt mẹ! Nếu chúng ta tới nhanh một chút thôi thì có lẽ chúng ta đã chôn cùng cây cầu!” Lão Tam cảm thấy may mắn vỗ ngực, lúc này tầm mắt nhìn về hướng Mạc Nhập càng thêm nóng bỏng. Buổi sáng, lúc thiếu niên rời nhà còn bị em gái âm dương quái khí khinh bỉ rằng tốc độ quá chậm, cướp đoạt tỷ lệ sinh tồn của mọi người. Nhưng trên thực tế, may mắn lúc ấy thiếu niên xuống chậm một chút, nếu không hiện tại bọn họ đều biến thành đội ngũ quỷ!
Lão Tam nghĩ tới thì những người khác tự nhiên cũng nghĩ tới. Lúc sáng sớm, chẳng qua họ chỉ thấy không vui khi nhìn bộ dáng bén nhọn kia của em gái, nhưng giờ lại có thêm chút bất mãn với cô ta. Em gái kia là muốn hại chết bọn họ a!
Mạc Nhập âm thầm nhún vai, hắn tỏ vẻ bản thân cái gì cũng chưa có làm. Em gái kia đã phỉ báng thần minh nên bị thế giới ghét bỏ, chỉ vậy mà thôi.
Lục Minh nhìn cây cầu đã sụp kia, tầm mắt đen trắng luân phiên đổi sắc. Một đời trước, vì đoạn cầu sụp này nên cậu mới gặp được Tần Trọng Thần. Sau khi cầu bị sụp, cậu liền đi bên trái hướng quốc lộ, lại gặp phải đàn tang thi, trong lúc hoảng loạn liền chọn phải một con đường, cuối cùng gặp được Tần Trọng Thần vừa mới tiếp nhận một phần cơ duyên. Nghe Tần Trọng Thần kể lại, cơ duyên của y hẳn là ở chỗ huyệt động nơi đó.
“Nơi này không thể đi được nữa, chúng ta đi đường vòng để qua vậy. Hay là đi tới sườn tây đi, cách đó không xa hẳn là còn có một cây cầu khác.” Lục Minh châm chước nói.
Đường ở sườn tây khá nhỏ, cũng không dễ đi, nhất là thời điểm gặp phải tang thi, đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì họa vô đơn chí. Lão Tam đột nhiên chuyển tay lái, “Cái đệt con mẹ nó! Không có đường thoát ra!!”
“Bên phải!” Lục Minh vẫn nghiêm túc quan sát tình huống ở phụ cận, cố nhớ lại kí ức kiếp trước.
“Không được, phía trước cũng không có đường ra!” Lão Tam khẩn cấp chuyển đường, sau lại đột ngột dừng xe khiến bánh xe ma sát với mặt đường truyền tới tiếng thanh âm chói tai.
Khuôn mặt Lục Minh âm trầm như nước, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cậu sợ bản thân mình nhớ lầm sẽ hại phải mọi người. Nội tâm không yên, sau đó đôi mắt của cậu sáng ngời, chỉ vào một căn nhà gỗ nhỏ cách đó không xa nói, “Bên kia có một con đường, chúng ta xuống xe đi qua.” Đúng rồi, chính là nơi này! Tuyệt đối không sai được!
Đoàn người vội vã bỏ xe đi xuống, chạy trốn theo con đường nhỏ, bất quá vài phút sau hai má của Mạc Nhập đã đỏ bừng, hắn thở hổn hển, nhiệt khí không ngừng tỏa ra.
Tần Trọng Thần nhìn thấy bộ dáng suy yếu của hắn, không biết vì sao trong lòng có chút không thoải mái. Y vươn tay kéo lấy thiếu niên, kéo hắn chạy theo.
Không biết qua bao lâu, Mạc Nhập chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, thời điểm cổ họng khát khô, một tiếng ầm ầm không ngừng vang lên. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Minh chạy ở phía trước liền rơi vào trong một chiếc hố tối thui đột nhiên xuất hiện.
Tần Trọng Thần bị Lục Minh theo bản năng kéo lấy suýt nữa đã vấp chân, quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của thiếu niên, mắt y trầm xuống. Buông bàn tay đang kéo Mạc Nhập ra, y cố ném Lục Minh ra khỏi miệng hố, cuối cùng bản thân lại rơi xuống.
“Mọi người mau đi đi!” Nam nhân rên một tiếng, rống lớn nói.
Lời vừa nói ra, ba cành đằng điều liền bay lượn vọt ra. Đôi mắt Lục Minh tối sầm lại, vận chuyển dị năng đốt cháy đằng điều, lại kinh hãi phát hiện thứ này không sợ lửa!! Cậu kinh sợ quát, “Rời đi trước đã!”
Cậu biết Tần Trọng Thần nhất định sẽ không có việc gì vì nơi đây vốn là cơ duyên của y, mà bản thân hiện tại lại không đối phó được đằng điều, ở lại chỗ này chỉ tăng thêm chướng ngại!
Ánh mắt Lão Tam lóe lên, trước mắt đỏ như máu, cố tránh né đằng điều, hắn gào thét trong lòng, lão đại!! Nhìn thấy từ xa Lục Minh sắp sửa chạy đi, trong mắt của gã tràn ngập lo lắng. Vừa muốn bùng nổ dị năng thì một nhánh đằng điều đột ngột dừng lại, từ trong không trung ‘ba’ một tiếng rơi xuống rồi vặn vẹo trên mặt đất muốn đứng lên.
Biến hoá thình lình xảy ra làm cho lão Tam giật mình sửng sốt, gã chậm rãi di chuyển tầm mắt, lúc này mới phát hiện ra ở chỗ miệng hố, đôi mắt thiếu niên tàn nhẫn, hơi thở gấp gáp đang chiến đấu.
Mạc Nhập duy trì tư thế công kích, băng kiếm hóa thành bột mịn phiêu tán trên không trung. Thiếu niên bỗng nhiên há miệng thở hổn hển, quay đầu lại nhanh chóng xem xét lão Tam, thấy gã hoàn hảo mới nói, “Tốt lắm. Trông chừng chỗ này giúp tôi, tôi đi tìm anh ta.”
Nói xong, không đợi lão Tam kịp phản ứng thì hắn đã nhảy xuống hố. Nháy mắt nhảy xuống, hắn bí hiểm quét mắt nhìn Lục Minh đã chạy xa, lạnh lùng cười.
Mạc Nhập nhảy xuống, cảm nhận được làn gió xẹt qua khiến cho hai má hắn đau rát, đôi mắt hắn âm trầm, thân thể này không ổn! Đằng điều thứ thực vật kia dám kiêu ngạo như thế!
Nhảy vào trong hố, Mạc Nhập nheo mắt lại nhìn xung quanh một vòng liền nhìn ra được phương hướng, không chút do dự đi về phía hành lang. Quẹo vài vòng, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy mục tiêu, lúc này người đàn ông kia đang bị bao vây, không ngừng ra sức giãy dụa, tia chớp màu tím đang không ngừng lóe sáng, ở trong huyệt động tối đen trống rỗng vô cùng nổi bật.
Mạc Nhập nghiêng đầu, cười nhạo một tiếng, “Giống như một chiếc đèn chớp.”
Nghe được giọng nói trong trẻo mang theo ý cười của thiếu niên, toàn thân Tần Trọng Thần cứng ngắc. Cùng lúc đó trong nháy mắt, cây đằng điều kia vừa vặn chọc thủng bả vai của nam nhân. Máu từ cơ thể của Tần Trọng Thần bắn ra, vừa lúc rơi trúng vào đôi mắt của Mạc Nhập.
Khoé miệng Mạc Nhập cong lên, cười đến vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lùng nhìn chằm chằm thực vật kia phán định tử vong cho nó. Đây là đồ vật của hắn, vậy mà có kẻ lại dám từ trong tay hắn cướp nó.
Hắn vận chuyển năng lượng trong tay, hơn hai mươi băng trùy xuất hiện nhằm về phía nụ hoa thực vật kia. Đằng điều loạn vũ, nam nhân bị đằng điều trói chặt cũng lay động theo nó mà đυ.ng phải đá trên vách núi, theo bản năng rên một tiếng đau đớn. Y phẫn nộ gầm rú, “Đi đi! Đừng quản tôi!”
Thiếu niên ngoảnh mặt làm lơ với lời nói của người đàn ông, hắn nhếch môi vọt qua, cây kiếm múa trên không trung một cách hoa lệ. Nam nhân sau khi nhìn thấy cảnh này, vậy mà có thể cảm nhận được thế công dày đặc lạnh như băng kia lại nhẹ nhàng như điệu múa, thập phần xinh đẹp, liếc mắt một cái liền đánh rơi trái tim. Tần Trọng Thần không thể khống chế được nhịp tim đập nhanh của bản thân.
Nhưng mà thế công của đằng điều cũng rất sắc bén, dây đằng hóa thành từng đạo phong đao xanh biếc hướng về phía Mạc Nhập. Như muốn đem chàng trai băm vằm thành từng mảnh.
Nam nhân hoảng sợ hét lớn một tiếng, liều mạng vận chuyển năng lượng phá hủy đằng điều đang cuốn lấy mình. Y vội chạy qua, trực tiếp ôm lấy thiếu niên đang ở trên không trung, xoay người một cái hứng chịu cho hắn trùng kích do đằng điều đánh tới.
Vốn dĩ hắn định thoát khỏi đằng điều, nhưng bỗng nhiên bị ôm lấy. Thiếu niên ngẩn người, cũng quên mất công kích, thất thần nhìn khóe miệng người đàn ông tràn ra máu, nghe thấy y nói, “Cậu không có việc gì là tốt rồi.”
Hai người cũng không nhớ đến việc công kích, nên liền bị thực vật biến dị bắt lấy trong khoảng không. Đằng điều đem hai người vây lại với nhau, nâng lên giữa không trung, còn có chút đắc ý quơ quơ, rồi đưa cả hai vào trong nụ hoa hơi mở ra, bên trong lộ rõ những gai răng sắc bén.
Tần Trọng Thần liếc mắt nhìn nụ hoa, trong đáy mắt chật vật xuất hiện tuyệt vọng , cố nhịn cơn đau dị thường trên cơ thể, y quay đầu nói với thiếu niên, “Chút nữa để tôi phá đằng điều, cậu dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn đi.”
Mạc Nhập nhíu mày, cũng không tấn công, lúc này hắn cảm thấy khá hứng thú với người đàn ông. Nam nhân này quên hồi nãy mình vừa cứu hắn sao? “Hử? Vậy còn anh thì sao? Đồng quy vu tận cùng thực vật kia?”
Tần Trọng Thần nhìn đôi mắt trong trẻo hút hồn người của thiếu niên, kề sát vào, lúc hơi thở của hai người cuốn lấy nhau, y dừng lại dời mắt, không muốn để thiếu niên nhìn thấy đôi mắt thoáng bi thương của mình, “Tôi cũng sẽ trốn.”
“Nói dối.” Thiếu niên thản nhiên vạch trần lời nói của người đàn ông, kỳ thực trong lòng hắn lại vô cùng vui sướиɠ. Mới vừa rồi, có phải hay không nam nhân đã yêu Lâm Thanh Quyết? Loại tình huống sinh tử hoạn nạn như vậy dễ dàng sinh ra tình yêu nhất. Hắn phóng túng nhếch khóe môi, “Đừng nhúc nhích, tôi có biện pháp.”
Tần Trọng Thần nhìn chằm chằm thiếu niên đang vô cùng tự tin, tâm không thể khống chế được mà sôi sục, không tự giác được liền đồng ý với thiếu niên. Chờ tới khi cả hai đều bị nụ hoa nuốt vào, mới bỗng nhiên kinh sợ phát hiện ra, vô cùng sợ hãi hỏi, “Đây là biện pháp của cậu?”
“Đúng a. Vận chuyển lực lượng toàn thân từ trong phá ra!” Mạc Nhập tiến vào vì trong truyện vốn có viết, người đàn ông cũng bị nuốt vào trong nụ hoa, cuối cùng phá ra từ bên trong, hơn nữa còn lấy được hạt sen trong nụ hoa. Toàn bộ tinh hoa của thực vật biến dị cấp 5 đều đang ở trong đó, nam nhân ăn vào liền thay da đổi thịt, nháy mắt trở thành người mạnh nhất đại lục.
“Không được! Cậu…” Tần Trọng Thần bỗng nhiên trừng lớn mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, môi truyền tới một cảm xúc mềm mại khiến cho y ngốc lăng. Y đây là…đang bị hôn…
“Được chưa? Nhanh lên. Nếu kéo dài thêm thì cả hai chúng ta đều sẽ chết!”
Tần Trọng Thần hít sâu một hơi, miễn cưỡng không để ý tới trái tim đang đập rộn ràng của mình, dựa theo lời thiếu niên nói mà hành động. Vẻ mặt tự tin của thiếu niên khiến cho y có động lực rất lớn!
Lão Tam dẫn người nhảy xuống hố , cố gắng tìm kiếm bóng dáng hai người, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh nụ hoa nổ mạnh. Hai người từ bên trong vội vàng lao ra, tiếng sấm chớp thùng thùng xẹt xẹt vang lên làm lòng người khϊếp hãi.
Lục Minh sợ sệt nhìn về đc phía nam nhân ngồi đó ôm chặt một người, ánh mắt chậm rãi di chuyển, vừa lúc thấy được đài sen trong lòng ngực Mạc Nhập. Đồng tử co rút lại, đó là cơ duyên của Trọng Thần!
“Thật tốt quá! Cả hai người đều không có việc gì.” Lão Tam khóc vì quá vui sướиɠ, bất chấp lơ luôn việc nam nhân đổ máu không đổ lệ, khóc vô cùng thương tâm.
Khoang miệng Lục Minh khô khốc, đi tới hỏi, “Anh bị thương à? Hay là để tôi băng bó cho anh một chút?”
Tần Trọng Thần hơi lắc đầu nói, “Tôi không sao, tình huống của Mạc Nhập hiện tại có chút không tốt.”
“Cậu ta làm sao vậy?” Lục Minh nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Nhập nói, “Mạc Nhập đệ đệ chắc là bị kiệt sức. Anh bị thương nặng hơn cậu ta, vết thương của anh đang chảy máu kìa.”
Lục Minh vươn tay giúp Tần Trọng Thần băng bó vết thương, lại lơ đãng nhìn về phía đài sen nằm trong ngực của Mạc Nhập, biểu tình ngạc nhiên nói, “Trời ơi! Đây là đài sen của cây sen hút máu cấp 5! Hạt sen của nó đồng giá với một viên tinh hạch cấp 6, thứ đồ này giúp người ta thay gân đổi cốt, ít nhất còn có thể giúp tăng lên ba cấp. Đài sen này cũng chính là bảo vật giải bách độc.”
Lục Minh cẩn thận châm chước nói, cậu ta hi vọng Tần Trọng Thần hiểu được tầm quan trọng của hạt sen này, không cần tuỳ tiện đưa cho người ngoài. Đây là cơ duyên thuộc về mỗi Tần Trọng Thần.
Mà mọi người nghe lời cậu ta nói xong, trong lòng lại không nghĩ như vậy. Đây là có ý tứ gì? Cậu ta muốn mọi người tranh đoạt nó sao? Không phát hiện ra Lão Đại vẫn còn đang chảy máu à!
Cậu đang giúp người ta băng bó vết thương, mà lại bị bảo vật hấp dẫn lực chú ý? Đây chẳng khác gì là đang mơ ước bảo vật của người ta! Hơn nữa, cái giọng điệu hời hợt qua loa khi nói về việc Mạc Nhập đệ đệ đang kiệt sức, chưa thể phục hồi sức lực của cậu là sao! Căn bản không thèm để ý tới người khác thì có!
Đại bộ phận những người nhảy xuống hố tìm đều là những người luôn đi theo Tần Trọng Thần, bọn họ đối với việc khi lão đại gặp nguy hiểm mà Lục Minh còn bỏ chạy vô cùng bất mãn. Hơn nữa, lão đại rơi xuống hoàn toàn là lỗi của Lục Minh. Lão Đại vì cứu cậu ta mà rơi xuống, cậu ta lại bất nhân bất nghĩa, vô tâm.
Nhất là khi có ví dụ đối lập rõ ràng, Mạc Nhập đệ đệ không chút do dự nhảy xuống cứu lão đại, dáng người nhỏ gầy kia như trở nên cao lớn trong mắt mọi người, thậm chí còn hơn những người trung thành đi theo lão đại là bọn họ. Bọn họ sao lại không thích một người có tình có nghĩa, không suy xét sinh tử như vậy được.
“Để tôi xuống.” Sắc mặt Mạc Nhập có chút đen, nội tâm lửa giận hừng hực. Thân thể rách nát này vậy mà chịu không nỗi! Phàm nhân quả thực là quá yếu ớt.
Tần Trọng Thần nghe giọng nói khàn khàn của thiếu niên, liền hạ tầm mắt xuống thấy được chàng trai đang tức giận, cảm thấy cậu ấy vô cùng đáng yêu, “Có thể đi được không?”
Lần này khuôn mặt của Mạc Nhập liền đen như đít nồi, hắn không kìm lòng được khẽ quát một tiếng, “Tôi là đàn ông!”
Sau khi nguy cơ được giải trừ, đám người nghe được đối thoại giữa hai người đều nhịn không được bật cười ha ha.
Mạc Nhập được thả xuống, dưới chân có chút mềm nhũn, lảo đảo một cái suýt nữa ngã trên mặt đất. Một cánh tay cứng rắn như thép của đàn ông ôm lấy, mới may mắn giúp hắn thoát khỏi cảnh phải hôn đất.
Ý cười của Tần Trọng Thần nhạt đi một chút, đôi mắt sâu thẳm, thâm thúy kiêu ngạo, liếc nhìn lão Tam, ngữ khí lạnh như băng hỏi, “Các người cũng nhàn rỗi ghê nhỉ? Đứng đây làm trò cười? Đi ngay! Tất cả đều đi ra ngoài tra xét tình huống cho tôi!”
Lão Tam trừng mắt nhìn, sau đó lập tức vỗ vỗ gáy, trong lòng oán thầm không thôi. Gã sao lại quên mất lão đại đối xử khác biệt với Mạc Nhập đệ đệ chứ! Vừa nãy chẳng khác gì gã đang muốn đào góc tường, lấy tính cách của lão đại, không nổi bão xem như đã tốt rồi.
Lục Minh há miệng thở dốc, muốn nói gì đó lại thôi, muốn đi về phía trước hai bước lại bị lão Tam ngăn cản. Lão Tam cười ha ha nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước.”
Trong huyệt động chỉ còn lại Tần Trọng Thần đang thong thả giúp thiếu niên bước đi. Mạc Nhập cúi đầu khiến cho người ta nhìn không rõ biểu cảm, chờ tới lúc gần đến khúc cuối ngã rẽ ra khỏi huyệt động, thiếu niên nhu thuận mới bỗng nhiên nhào tới, đem nam nhân đẩy tới một bên sơn động, áp môi lên.
————————————————————————
Aoi: Tâm sự với mọi người xíu, thật ra mình định đổi xưng Mạc Nhập thành “cậu” còn Lục Minh mới là “hắn”. Nhưng không hiểu sao dùng ngược lại vầy khiến cho Mạc Nhập trông yếu đuối, nhỏ nhẹ ấy😓
Nên có gì mọi người có vấn đề vì nhân xưng này thì cứ cmt góp ý nha