Tối Cường Nghịch Tập Đại Thần

Chương 3: Vật hy sinh mạt thế (3)

Chương 3:

“Cảm ơn cậu, bên cậu có hai người à?” Tần Trọng Thần nhìn chằm chằm thiếu niên vài giây rồi mới dời tầm mắt. Mặt y tuy có chút cứng ngắc nhưng miệng thì vẫn như cũ.

Mọi người sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra cách thiếu niên không xa còn có một nam nhân đi theo, tập thể bọn họ vậy mà lại bỏ qua sự tồn tại của một người khác. Là bởi vì cảm giác tồn tại của đối phương quá thấp hay là do thiếu niên kia quá mức hấp dẫn?

Mạc Nhập nhún vai, cười mê hoặc, liếc xéo Tần Trọng Thần, “Đúng. Vậy thì sao?”

Con ngươi của Tần Trọng Thần ngẩn ngơ, lập tức khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, cố khắc chế nhịp tim đang đập cực nhanh trong l*иg ngực, có chút không được tự nhiên ho khẽ một tiếng.

Vốn biểu tình trên khuôn mặt y vô cùng ít ỏi giờ lại có thêm chút cương ngạnh , “Mạt thế chỉ có hai người đi với nhau sẽ rất nguy hiểm, hay là gia nhập với chúng tôi đi? Nhiều người thì tỉ lệ sinh tồn sẽ càng cao hơn. Chúng tôi là một đội ngũ, tôi tên Tần Trọng Thần, là đội trưởng của đội ngũ này, hiện tại chừng này cũng không phải là toàn bộ đội viên của đội ngũ.”

Nghĩ tới việc bản thân bởi vì sắc đẹp của thiếu niên mà nhìn tới ngây ngốc, trong câu nói mang theo một chút chộn rộn. Nhưng mà lại không nhận ra rằng Mạc Nhập đã âm thầm hạ ám chỉ trong nụ cười nghiêng đảo nghiêng thành kia. Dù sao trong quy tắc của Sáng Thế chi Thần cũng không cho dùng bạo lực để giải quyết vấn đề thì hắn vẫn còn có thể sử dụng cách khác.

Nghe được lời nói của Tần Trọng Thần, mấy người phía sau thần sắc khác nhau. Tính cách của lão Tam thẳng thắn, ân oán rõ ràng, gã quệt miệng nở một nụ cười, ân nhân cứu mạng có thể ở chung một đội với gã khiến gã rất vui.

Sắc mặt Lục Minh thay đổi, cuối cùng đành trầm mặc. Cậu biết mạt thế có được một người cường hãn như vậy đi cùng thì tỷ lệ sinh tồn sẽ cao hơn, thế công như chẻ tre mới vừa rồi ai cũng đều thấy được thiếu niên này ít nhất cũng đã cấp 5! Dù là mạt thế ba năm sau thì dị năng giả cấp 5 cũng là lông phượng sừng lân!

Nhưng mà, vì sao lại cảm thấy có chút bất an? Nhíu mày nhìn về phía Tần Trọng Thần vẫn còn đang chăm chú nhìn thiếu niên.

Cười bí hiểm, Mạc Nhập khẽ gật đầu, “Có thể, bất quá sức ăn của tôi rất lớn.”

Tần Trọng Thần đánh giá thân thể nhỏ nhắn của Mạc Nhập, vuốt cằm nói, “Không sao, ăn không no thì tôi có thể đem một phần của mình cho cậu.”

Người đàn ông đi theo Mạc Nhập tên là Lưu Lượng. Sau khi nghe được lời của Tần Trọng Thần thì bắn ánh mắt thương hại về phía y, trong lòng lại oán thầm, vị tiên sinh này, cho dù anh có đem đồ ăn cả một ngày của mình đưa cho đại nhân, đại nhân cũng ăn không đủ đâu.

“Thành giao.” Mạc Nhập cong môi, cũng cảm thấy vừa lòng với vị mục tiêu công lược này. Nghe lời như vậy thì hắn cũng có thể suy xét đến việc đối tốt với y một chút, ít nhất vào thời điểm hắn rời khỏi thế giới này thì nam nhân này có thể được tiếp tục sống.

Quét mắt nhìn qua tình huống của Lục Minh một cái, lại tà tà liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn bên người một cái, Mạc Nhập bật cười. Lựa thời cơ không tồi, ít nhất vì tiểu thụ sống lại mà không ít chuyện đã thay đổi, lúc này CP vẫn chưa đồng cam cộng khổ, tiểu công còn chưa có yêu tiểu thụ đâu.

“Ha ha.” Như vậy cũng tốt.

Tiếng cười thuần khiết vang lên khiến cho nội tâm u ám của mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẵn. Tần Trọng Thần tự nhiên cũng cảm giác được gánh nặng trên người nhẹ hơn một ít, tựa như sống trong mạt thế cũng không trầm trọng, gian nguy như tưởng tượng.

Lục Minh đã trải qua mạt thế một lần, tự nhiên cũng cảnh giác hơn nhiều, cậu thấy thiếu niên đối diện chỉ cần cười một tiếng đã có lực ảnh hưởng như vậy, nội tâm càng thêm không yên, chẳng lẽ là dị năng hệ tinh thần?

Đời trước, hắn thấy qua rất nhiều người mang dị năng hệ tinh thần đều cường thủ hào đoạt, chi phối thần trí của người khác, càng nghĩ kĩ sắc mặt của Lục Minh càng khó coi, đây có tính là dẫn sói vào nhà không?

Về phần vì sao thanh âm của Mạc Nhập ảnh hưởng tới mọi người, thì tuy thân thể của hắn là nhân loại, linh hồn cũng đang bị phong ấn tám chín phần nhưng hắn vẫn có hào quang của thần nên nhân loại không thể chống cự được. Đương nhiên nhân vật chính có hào quang nhân vật chính, tự nhiên có thể thoát được.

“Khụ, chúng ta mau rời khỏi nơi này.” Tần Trọng Thần ho khan một tiếng, y vừa rồi vậy mà đắm chìm trong tiếng cười sung sướиɠ kia, cảm thấy có chút mất mặt. Đảo mắt dò xét Mạc Nhập hồn nhiên nhã nhặn lại lịch sự, nội tâm suy đoán thiếu niên này hẳn sẽ không phát hiện ra đi…

Đang suy nghĩ thì vừa vặn chạm phải tầm mắt của thiếu niên, ánh mắt thấu hiểu của hắn đánh tan ý niệm tự lừa mình dối người của Tần Trọng Thần. Được rồi, nhìn thấy thì cứ nhìn đi. Khuôn mặt vốn đã cứng đờ của Tần tiểu công nay càng thêm cương cứng.

Một đội mười người nhanh chóng đi về phía chiếc xe việt dã, tang thi gặp trên đường đi đều bị bọn họ chém đứt đầu. Lục Minh thuần thục dùng đao đâm vào trong đầu tang thi, vừa đào bới vừa tìm kiếm, lấy ra được một viên tinh hạch sáng bóng màu đỏ nhàn nhạt.

Mạc Nhập nhướng mi, cảm thấy có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng được diện mạo của tinh hạch cùng với bề ngoài của tang thi lại hoàn toàn tương phản như vậy. Cho dù trong truyện cũng có nói qua nhưng tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy loại tương phản này quả thực xinh đẹp.

Tần Trọng Thần vẫn luôn chú ý không dời mắt khỏi thiếu niên, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn liền đoán được có lẽ thiếu niên chưa từng thấy qua tinh hạch, liền cẩn thận giải thích, “Đây là tinh hạch của tang thi, là đồ tốt đối với dị năng giả như chúng ta. Hấp thu năng lượng bên trong có thể giúp gia tăng cấp bậc dị năng, tôi thấy trước đó cậu sử dụng băng, hẳn cậu là dị năng giả hệ băng, thứ cậu cần chính là loại tinh hạch này.”

Nói xong, Tần Trọng Thần lấy ra một viên tinh hạch màu lam nhạt trong suốt từ túi nhỏ rồi đưa vào tay của Mạc Nhập. Không biết có phải cố ý hay không mà móng tay lơ đãng cào vào lòng bàn tay của đối phương.

Mạc Nhập cầm tinh hạch lên, híp mắt đánh giá viên tinh hạch này, đáy mắt hiện lên một chút vui sướиɠ, hoàn toàn không để ý tới động tác như đùa giỡn không rõ ràng của Tần Trọng Thần.

Màu lam- thật xinh đẹp a. Vô cùng trong suốt giống như đôi mắt của người kia vậy. Mạc Nhập cười tinh xảo, màu lam trong tay của hắn có chút nhạt đi, năng lượng của tinh hạch cũng theo đó mà tiêu tán thành bột mịn bay theo gió.

Loại năng lượng này đối với Mạc Nhập mà nói còn chưa bằng một sợi tóc, nhưng mà hắn không muốn trở nên quá mức đặc thù trong thế giới này, hấp thu ít cũng coi như thêm chút thịt đi.

“Thực có lỗi, đem tinh hạch của anh phá hủy rồi.” Mạc Nhập chuyển mắt, đối với nam nhân đang ngốc lăng mỉm cười nói, “Anh là dị năng hệ lôi, tôi còn…”

Tần Trọng Thần bừng tỉnh, xua tay dùng ngôn từ chính nghĩa nói: “Không cần, vốn cái kia là đưa cho cậu dùng.” Dừng một chút, trong mắt của y hiện lên một tia kinh ngạc, “Chỉ là không nghĩ tới cậu không cần giảng giải qua cũng có thể tự mình hấp thu.”

Đôi môi của Mạc Nhập vẫn mỉm cười, tầm mắt dời về phía bầu trời cao, “Tôi cũng không nghĩ tới.” Không nghĩ tới tia u lam trong trẻo như nước lại yếu ớt như vậy.

“Cẩn thận!” Bên tai truyền tới thanh âm lo lắng của nam nhân, Đầu Mạc Nhập nghiêng qua một bên, một kiếm kết lại gϊếŧ chết tang thi vừa nhào tới. Đôi mắt chăm chú nhìn Tần Trọng Thần hai giây loé lên, nở nụ cười lộ ra hàm răng đều đặn nói, “Cảm ơn.”

Nói xong, hắn xoay người nhảy về phía trước, dựa vào năng lực của bản thân gϊếŧ con tang thi khiến cho hắn phiền chán. Kiếm thuật hoa lệ càng thêm hung ác, xung quanh không có tang thi nào đứng thẳng được, hai mươi giây sau, Mạc Nhập chém ra một kiếm, tang thi hướng về phía này đều bị hắn giải quyết sạch.

Tần Trọng Thần khϊếp sợ vô cùng, y ngốc lăng nhìn hai gò má ửng hồng của thiếu niên xinh đẹp, thẳng tới khi lão Tam vỗ vỗ bờ vai của mình, “Lão Đại! Mau lấy tinh hạch! Lát nữa sẽ có tang thi chạy tới đấy!”

Nhìn chằm chằm khối ấn ký màu đen mới xuất hiện trên người, Mạc Nhập thở gấp, khẽ nhíu mày, đối với thân thể này thập phần bất mãn, vậy mà ngay cả tang thi tới gần cũng không tránh thoát được.

Mọi người nhìn thiếu niên hơi chu chu miệng túm chặt góc áo, khoảng cách xa vời với vị thiếu niên cao thượng vừa mới chiến đấu liền biến mất, bọn họ không tự giác nở nụ cười. Vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhìn bộ dạng hờn dỗi vừa rồi của hắn, mọi người đều cảm thấy bị manh tới nghiêng mình.

*manh: đáng yêu, dễ thương.

Lục Minh áp chế rung động trong lòng, quá mạnh! Không biết vì sao, cậu ta cảm giác được thiếu niên này rất nguy hiểm. Muốn nhắc nhở mấy người ở bên cạnh thì lại hoảng sợ phát hiện ra ánh mắt của mọi người tràn đầy dung túng, vì cái gì lại như vậy? Tính cảnh giác của mọi người đâu rồi?

Cũng không biết đang nghĩ tới cái gì, Lục Minh bắt đầu kiêng kị thiếu niên này, nghĩ tới việc buổi tối sẽ nhắc nhở đội hữu chú ý, cậu ta mới yên lặng không nói gì, dư quang mang theo phòng bị nhìn nhất cử nhất động của thiếu niên.

Nhanh chóng thu hồi tinh hạch, mười người phi nhanh về phía xe việt dã, ở trên đường đi trái trái phải phải mất nửa giờ mới chạy về được chỗ tụ tập lâm thời.

“Anh trai!” Một cô gái chạy vọt ra từ tầng hai của tòa tiểu lâu nhào vào l*иg ngực của Lục Minh, “Thật tốt quá, các anh rốt cuộc đã trở lại! Em lo lắng cho anh lắm!”

“Anh không sao, đừng lo lắng.” Lục Minh sủng nịch sờ sờ đầu cô gái mười bảy mười tám tuổi, “Đi vào trước đã rồi nói.”

“A? Cậu ta là ai vậy?” Trong phút chốc, cô gái kia kinh ngạc trừng lớn mắt, hai giây sau, khuôn mặt lộ ra vẻ không vui. Cô ta cảm thấy địa vị dung mạo của mình ở đội ngũ bị uy hϊếp,cảm giác được nguy cơ bị hạ thấp bởi dáng vẻ của đối phương, “Bộ dạng nhìn thật giống nữ nhân.”

Mạc Nhập bước xuống xe, ánh mắt sáng rọi trùng hợp đối diện với đôi mắt của cô gái, đáy mắt mang theo một tia đỏ tươi xẹt qua. Đây chính là em gái của tiểu thụ đã gián tiếp hại chết nguyên chủ.

“Ừm. Cô ghen tị với dung mạo của tôi?” Mạc Nhập đi tới phía trước tùy ý nói, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô gái này, “Cô đúng là nên ghen tị.”

Người bình thường nhìn qua cũng chỉ nghĩ việc này như mấy đứa nhỏ đang cãi nhau mà thôi, chỉ là cảm thấy bộ dáng hoạt bát của thiếu niên thực đáng yêu. Nhưng mà khí thế mang theo chút ác ý của Mạc Nhập lại quấn quanh cô gái. Mặc dù nguyên chủ không nói gì nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được oán hận của nguyên chủ đã tử vong đối với cô em gái này.

“Cậu! Cậu nói cái gì! Cái tên hỗn đản này!” Em gái kia đã sớm bị anh trai nhà mình giáo dục thập phần mãnh liệt hơn nữa cũng cảm nhận được hơi thở hung ác từ Mạc Nhập truyền tới. Nói trắng thứ cô ta để ý tới nhất vẫn chính là dung mạo của hắn, giờ phút này ánh mắt nhìn Mạc Nhập còn mang theo chút sát khí.

“Tiểu Linh.” Thanh âm trầm thấp của Tần Trọng Thần vang lên, mang theo một chút cảnh cáo, ”Đừng nói lung tung, đây là Mạc Nhập, là thành viên sau này của chúng ta.” Y sao mà không nhìn ra được ánh mắt đằng đằng sát khí của cô ta.

“Thành viên?!” Em gái sợ hãi kêu lên.

“Tiểu Linh, chúng ta đi vào thôi. Mạc Nhập rất mạnh, em đừng tùy hứng nữa.” Lục Minh trấn an nói, lời nói này kỳ thực chính là sợ em gái mình bị hại, đồng thời âm thầm cảnh báo những người xung quanh nên cẩn thận với người xa lạ nhưng rơi vào lỗ tai của em gái lại biến thành bao che trắng trợn.

Cô không thể tin trừng lớn mắt, một lúc sau mới chảy nước mắt chạy vào tòa nhà. Cô cảm thấy tất cả mọi người đều bỏ rơi mình, ngay cả anh trai cũng theo phe thiếu niên kia, càng nghĩ nội tâm em gái càng hỗn loạn, vốn đã vô cùng chán ghét thiếu niên xinh đẹp hơn so với nữ nhân kia càng thêm oán hận.

((Chủ yếu là do mày không đẹp bằng ngta))

“Tiểu Linh được anh trai của em ấy chiều hư, rất tùy hứng.” Tần Trọng Thần nhìn về phía thiếu niên đang trầm tư cúi đầu không biết nghĩ gì đứng cạnh mình, tưởng rằng hắn đang thương tâm. Nhìn mái tóc hơi xù kia, tay không khống chế được vươn ra, xoa xoa, ngữ khí dịu lại, “Cậu đừng để ý, cậu như vậy tốt lắm.”

Mạc Nhập bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, hắn nghi hoặc nhíu mày. Hắn vừa rồi chỉ đang suy nghĩ xem nên đối đãi với những người tổn thương nguyên chủ trong cuốn sách này như thế nào mà thôi, Tần Trọng Thần lại não bổ ra cái gì vậy? Nghĩ rằng hắn không hài lòng với bộ dạng của chính mình sao?

Đôi đồng tử trong suốt lưu chuyển, hàng mi nho nhỏ nhíu lại, nhìn biểu cảm ngây thơ của thiếu niên Tần Trọng Thần hốt hoảng liên tưởng tới dáng vẻ của một con mèo nhỏ vừa ngây thơ, nhu thuận lại mang theo một chút đề phòng. Xoa xoa mái tóc rối loạn kia, xúc cảm mềm mại truyền tới lòng bàn tay.

“Tốt lắm, chúng ta cũng đi vào thôi.” Nháy mắt Tần Trọng Thần buông tay ra, ngón tay như vô tình chà sát hai gò má trắng nõn, mịn màng của thiếu niên.

Đi vào trong tiểu lâu, Tần Trọng Thần giới thiệu thiếu niên với mọi người, sau đó phân nấu cơm rồi chia phần.

“Của cậu.” Tần Trọng Thần lấy ra một túi lớn có hơn 10 viên tinh hạch đặt trước bàn của Mạc Nhập. Đồng thời lúc vòng về còn đem vài túi tương tự đặt ở trước mặt hắn, không tới hai phút, trên bàn của Mạc Nhập liền có hơn 40 viên tinh hạch.

Mạc Nhập còn chưa kịp mở miệng, em gái ở một bên đã khóc thút thít không cam lòng nói, “Vì sao lại cho cậu ta nhiều như vậy?”

Thiếu niên kia nhìn như nào cũng thấy rất yếu, làm sao có thể gϊếŧ được nhiều tang thi như vậy chứ! Những người này quả thực quá bất công! Đó là chiến lợi phẩm của mọi người! Bây giờ lại bởi vì tên tiểu tử này lớn lên có khuôn mặt đẹp liền bị dụ dỗ sao? Dựa vào cái gì! Là anh trai trợ giúp bọn họ vượt qua cửa ải mạt thế khó khăn, đám người này đúng là vong ân phụ nghĩa!

“Tiểu Linh! Câm miệng!” Lục Minh cúi đầu quát, “Đống này tất cả đều là của Mạc Nhập tiên sinh.” Nói xong liền đảo mắt nhìn thần sắc của Mạc Nhập, trong lòng cậu ta có chút bất an, chỉ mong rằng em gái của mình trước hết đừng đắc tội với vị cường giả này.

“Cậu ta lợi hại như vậy? Em không tin!” Em gái mở to hai mắt nhìn, giận không nói nên lời, trừng mắt nhìn dáng người gầy yếu của Mạc Nhập, “Mau nói đi, có phải cậu cho mọi người uống thuốc mê rồi không? Cậu ta yếu như vậy sao có thể có được nhiều như thế chứ…”

“Tiểu Linh.” Tần Trọng Thần mặt không cảm xúc từ trên cao tà nghễ nhìn xuống em gái, đồng tử sâu thẳm lóe lên một tia cảm xúc, cảm giác áp bách mười phần.

Em gái nhìn thấy Tần Trọng Thần như vậy cả người đều run lên bần bật, cô cảm nhận được tầm mắt của Tần Trọng Thần vô cùng khủng khϊếp! Đúng vậy, đều tại thiếu niên kia, nếu không Tần đại ca vẫn luôn đối xử tốt với cô sẽ không nghiêm khắc như bây giờ! Lúc này, cô càng thêm chán ghét thiếu niên kia.

Mạc Nhập hạ mi che đi ý cười lạnh sắp hiện ra, nhưng ở trong mắt của mọi người lại thành đau khổ bởi vì bị phỉ báng. Lão Tam sờ sờ đầu, “Mạc Nhập, cậu đừng thương tâm, em gái không thích cậu nhưng tôi thích cậu.”

Mạc Nhập cố kiềm nén khoé miệng đang run rẩy, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười với lão Tam, “Tôi không sao.” Quét mắt nhìn tinh hạch ở trên bàn, “Nhiều như vậy tôi cũng không dùng hết được, các người cầm mà dùng đi, gia tăng một phần thực lực thì tỷ lệ sinh tồn cũng cao hơn một chút.”

Trên thực tế, Mạc Nhập cũng không phải đang giả vờ tốt bụng bởi vì chút tinh hạch này đối với hắn mà nói thực sự không có bao nhiêu tác dụng, chẳng thà dùng để giúp “Lâm Thanh Quyết” gia tăng hảo cảm đối với mọi người.

Lời vừa nói ra cả phòng đều yên lặng. Trong mạt thế, trên cơ bản bọn họ đều tự chiếu cố bản thân, dù là tinh hạch thuộc tính khác bọn họ cũng sẽ không tùy ý cho người khác, bởi vì có thể dùng nó cùng những người khác giao dịch.

Nhìn khuôn mặt tràn ngập chân thành của thiếu niên, mọi người trong đội ngũ càng yêu thích hơn. Một thiếu niên tốt đẹp như vậy lẽ ra nên có được một phần thuộc về hắn, không nên bị phỉ báng.

Nghĩ như vậy khiến mọi người đối với tính cách tùy hứng của em gái kia càng không chấp nhận nổi. Trước kia bọn họ còn cảm thấy em gái này không tồi nhưng nhìn thiếu niên mới biết được tính cách tốt đẹp là như thế nào.

“Bất quá tôi chỉ muốn chứng minh với nữ sinh này rằng mọi người không hề bất công. Cả nhóm bọn họ bị hiểu lầm cũng không tốt. Là một đội ngũ thì nên tín nhiệm lẫn nhau.

Mạc Nhập cầm một viên tinh hạch so với kim cương còn cứng hơn lên để trong lòng bàn tay dùng lực bóp một cái để vận chuyển năng lượng. Thời điểm mở tay ra tinh hạch chỉ còn lại một ít bột phấn.

“Thấy không?” Mạc Nhập cong môi cười nhìn về phía em gái, giương tay lên, bột mịn liền bay ra bốn phía, giờ phút này toàn thân hắn tản ra sự tự tin chỉ thuộc về cường giả, “Cô gái à, Tần Trọng Thần là đội trưởng của cô, làm một đội viên mà lại nghi ngờ quyết định của đội trưởng cũng không hợp cách lắm đâu.”

Aoi: Chương này tận hơn 3k6 chữ😭😭