Tối Cường Nghịch Tập Đại Thần

Chương 2: Vật hy sinh mạt thế (2)

Chương 2

“Chủ nhân, ngài đây là đang đói bụng.” Con mèo nhỏ KK yếu ớt nhắc nhở.

Đói bụng? Mạc Nhập làm thần minh cũng không cần ăn uống, đột nhiên cảm giác không khỏe khiến cho hắn cảm thấy khá mới lạ, ngón tay đặt ở trên vị trí của dạ dày xoa xoa ấn hai cái, xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh tùy ý mặc vào một bộ quần áo sạch sẽ.

Tìm chiếc túi tràn ngập rác rưởi ở mép giường, lục lọi vài cái lại không tìm ra được đồ ăn nào để lấp bụng. Mạc Nhập bỗng nhiên nhếch môi cười, rõ ràng là muốn hắn đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn đây mà.

Dựa theo cốt truyện tiểu thuyết, thời điểm “hắn” đi ra tìm kiếm đồ ăn liền gặp được tiểu công.

Con ngươi lạnh lùng híp lại, Mạc Nhập nhìn bầu trời âm trầm bên ngoài cửa sổ chậm rãi kéo lên một nụ cười, “Mỏi mắt chờ mong.”

Tiểu thụ ở trong tiểu thuyết có dị năng hệ hỏa cùng không gian, trải qua hai lần mạt thế cùng với bị người khác hãm hại tính cách càng lúc càng cay nghiệt lại hay bao che khuyết điểm.

Khóe miệng Mạc Nhập nhếch lên, tiểu công thích loại người như vậy? Đối với cay nghiệt, quả thực không ai so với hắn hiểu rõ hơn hết. Hắn chưa bao giờ muốn che lấp tính tình của mình, mặc dù đây là một trò chơi không tồi nhưng hắn cũng không muốn thay đổi thành một kẻ khác.

Mặc chiếc áo khoác màu đen vào, Mạc Nhập phất tay một cái, cửa chính đóng chặt mười ngày liền mở ra.

Bị hương máu tươi mới hấp dẫn, tang thi du đãng cách đó không xa liều lĩnh chạy về phía Mạc Nhập. Móng vuốt sắc nhọn màu đen của tang thi ngay thời khắc sắp sửa chọc thủng bả vai của thiếu niên thì có thứ gì đó nháy mắt đột nhiên bay ra ngoài, áp đảo một con tang thi đang cứng ngắc chậm chạp di chuyển.

Mạc Nhập thu hồi chân, tiếp xúc gần với tang thi hư thối khiến hắn có chút khó chịu. Tay trái của hắn vừa di chuyển, một thanh trường kiếm được tạo ra từ băng xuất hiện ở tay, cổ tay tùy ý hua hua vài đường kiếm, một đạo hào quang màu bạc theo mũi kiếm hoa lệ thoáng hiện ra.

Mạc Nhập căn bản không để ý tới đám tang thi đang gian nan bò lên cố chấp chạy về hướng hắn. Trong phạm vi ngoài ba mét, trường kiếm trong tay của hắn hua thành một đường ngang, thân thể của vài con tang thi kia liền bang bang vỡ thành từng mảnh, thi thể mục nát tứ phương biến thành từng khối thịt rơi xuống đầy đất.

Nếu cẩn thận quan sát còn có thể phát hiện ra những khối thịt nhỏ nát vụn kia vậy mà đều có hình thái cùng thể tích giống nhau.

Đi nhanh ra khỏi nhà trọ, lúc này Mạc Nhập mới đưa mắt nhìn về phía nhà trọ cao ốc mà trước đó mình từng ở, hai má đỏ ửng, thân thể này cũng đủ yếu ớt, chỉ đi xuống hơn mười tầng lầu mà đã thở hồng hộc. Mạc Nhập chưa bao giờ cảm nhận qua loại cảm giác vô lực như vậy có chút mới lạ xoa cằm.

Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, Mạc Nhập phát hiện ra ở cách đó không xa có một siêu thị nhỏ treo bảng hiệu rực rỡ, có lẽ trong đó sẽ có đồ ăn. Bên kia có vài con tang thi đang du đãng, hắn cũng không thèm để ý trực tiếp đi về phía siêu thị. Mấy con tang thi nhào về đây liền bị trường kiếm vạn đường của hắn cắt thành từng khối thịt.

Giải quyết tang thi ở cửa xong, Mạc Nhập phá vỡ cửa chính của siêu thị nhỏ, từ bên trong liền truyền tới một tiếng kêu kỳ quái cùng với hoảng sợ. Cước bộ của hắn dừng lại một chút, xem ra nhân loại ít nhất cũng có lực công kích trên khả năng sóng âm.

Đá văng cửa chính ra, Mạc Nhập tự nhiên đi vào bên trong. Đánh giá siêu thị nhỏ này xong thì hàng lông mày dần dần nhíu lại, đồ ăn thì có hình dạng gì nhỉ? Làm một vị thần không cần tới ăn cơm, hắn không bao giờ để ý tới đồ ăn ở nhân gian, cho nên vào giờ phút này hắn quả thực ngay cả hình dáng của đồ ăn trông như nào cũng không biết.

Nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ truyền tới, Mạc Nhập liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi chồm hỗm lạnh run trong góc kho hàng, hắn khẽ nhíu mày một cái.

Nam nhân kinh hách không biết phải làm sao, hai tay giơ đoản đao lên, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, ánh mắt trừng lớn cố kìm nén để nước mắt không chảy ra, “Không… không…”

Đoản đao run rẩy di chuyển loạn xạ, Mạc Nhập nheo mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía đoản đao của đối phương, đây xem như là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ?

“A! Là người! … Thật tốt quá!” Leng keng một tiếng, đao rơi xuống mặt đất.

Đang lúc Mạc Nhập tính toán muốn tiếp nhận khiêu chiến của đối phương, nam nhân kia tựa như phát hiện ra được chuyện gì đó kinh hỉ, cả người đều thả lỏng ngồi phịch xuống trên mặt đất, há to mồm thở phì phò, mồ hôi lạnh tí tách rơi xuống tạo thành một vũng nước.

Hử? Chẳng lẽ nghĩ mình là tang thi sao? Mạc Nhập nghiêng đầu suy nghĩ, đang định nói chuyện thì trong bụng liền lại dâng lên một trận co rút. Đau đớn nhè nhẹ truyền tới, lời muốn hỏi lại biến thành: “Đồ ăn ở nơi nào?”

Dưới tầm mắt sâu thẳm của Mạc Nhập, nam nhân kia trố mắt một lúc rồi mới nơm nớp lo sợ dâng lên một đống đồ ăn nhẹ linh tinh.

Mạc Nhập nâng cằm từ trên cao nhìn xuống đánh giá đồ ăn được đưa tới.

Này có thể ăn sao? Không phải là đang lừa hắn chứ? Tàn sát chi Thần hoàn toàn không biết thứ đóng gói trong túi là gì, thập phần tự nhiên nói, “Anh ăn trước đi.”

Dưới tầm mắt bí hiểm của Mạc Nhập, nam nhân sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng, đồng thời nhân lúc Mạc Nhập đang quan sát đồ ăn, anh ta cũng ngắm nhìn con người cường đại này.

Anh ta phát hiện ra hắn cũng chỉ nhìn chăm chú mì ăn liền mà không hề có ý định nếm thử. Trái tim của nam nhân như muốn nhảy vọt ra chỉ sợ lỡ chọc đối phương không vui thì bản thân sẽ phải nhận một kiếm.

Nghe được lời của Mạc Nhập, nam nhân cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẵn, hóa ra là sợ mình hạ độc hắn? Gật đầu, nam nhân cẩn thận xé một miếng xúc xích, một cỗ hương vị nồng đậm bay ra.

Anh ta không tự chủ được nuốt nước miếng, cắn một miếng nho nhỏ nhấm nháp trong miệng từng chút một, dư quang dò xét thấy cường giả không có ý tứ ngăn cản liền vội đem toàn bộ nuốt xuống bụng.

Mạc Nhập kìm lại kinh ngạc ở đáy lòng, ra là thứ này còn có thể ăn như vậy? Thử thăm dò cầm lấy một miếng xúc xích, học theo động tác xé mở của nam nhân tao nhã nếm thử một miếng, đáy mắt hắn xuất hiện một tia sáng kỳ dị, thứ đồ này, ăn không tồi.

Thân là thần minh, hắn thế mà bỏ lỡ lâu như vậy! Híp mắt hưởng thụ mỹ vị ở trong miệng, trong lòng Mạc Nhập âm thầm tăng thêm cho bản thân một nhiệm vụ nhất định phải hưởng thụ mỹ thực!

Bỗng nhiên, Mạc Nhập cau mày cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bụng của mình. Cảm nhận được sự căng trướng khiến cho hắn sinh ra một loại ảo giác muốn nôn mửa, đây là trúng độc sao?

Đảo tầm mắt âm trầm qua nam nhân đang trợn mắt há mồm, Mạc Nhập vươn tay sắp vung trường kiếm lên thì lại bị một câu của KK cản trở , “Chủ nhân, ngài đây là ăn quá nhiều, rất nhanh thôi sẽ vượt qua phạm vi chịu đựng của thân thể này.”

Ăn… quá nhiều?! Mạc Nhập trừng to mắt, còn có cả chuyện này nữa sao? Dư quang có chút tiếc nuối quét mắt nhìn qua một đống đồ ăn chất chồng còn lại, được rồi lưu trữ lại để lần sau ăn cũng tốt.

Phất tay áo, những đồ ăn còn lại liền biến mất, Mạc Nhập không chút do dự xoay người rời đi. Đúng lúc này một thân ảnh chạy tới, hắn theo bản năng nghiêng người tránh thoát, chuẩn bị xuất ra trường kiếm, trong nháy mắt trước khi sắp sửa đâm tới đối phương thì dừng lại ngữ khí không tốt hỏi, “Như thế nào?”

Trong sự kiện vừa rồi nam nhân vẫn còn cảm thấy kinh sợ, anh ta vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm mũi kiếm sắp đâm tới da thịt của bản thân. Mũi kiếm truyền tới cảm giác lạnh lẽo khiến cho anh ta suýt chút nữa đã đánh tan tất cả dũng khí anh ta thu được, nước mắt tuôn trào, “Đại… đại nhân, tôi, cầu ngài thu nhận tôi!”

Thu nhận? Là muốn làm thần phó của hắn? Mạc Nhập đảo mắt đánh giá nam nhân.

Tầm mắt của đại nhân quá mức khủng bố khiến cho toàn thân của nam nhân run rẩy. Anh ta nhìn thấy biểu tình ghét bỏ của đối phương, liền vội nói, “Đại nhân, tôi có thể trợ giúp ngài tìm đồ ăn! Giúp ngài cầm hành lý! Giúp ngài gác đêm! Tôi còn có thể giúp ngài gϊếŧ tang thi! Tôi… tôi… thân thể của tôi sạch sẽ! Tôi còn biết nấu cơm!” Lời nói cuối cùng cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực anh ta có được thốt lên.

Kể ra một đống ưu điểm của bản thân, Mạc Nhập chỉ động lòng với một thứ duy nhất, nấu cơm… Suy xét tới mùi vị vừa rồi, Mạc Nhập khá do dự, nghĩ tới việc bản thân không quen thuộc với thế giới này, có thêm một cư dân bản địa đi theo cũng tốt, “Ừ, anh lưu lại đi.”

Nói xong, Mạc Nhập xoay người bước đi, đi được vài bước thì lặng lẽ dừng lại, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú về phía tòa nhà cao tầng cách đó không xa. Lấy năng lực nguyên bản của nguyên chủ, chắc chắn không có khả năng đi được xa cho nên gặp được tiểu công hẳn là cũng ở gần nơi này đi.

Tai của Mạc Nhập vô cùng thính, hắn đã sớm nghe được động tĩnh trong phạm vi năm dặm. Động tĩnh kia có khả năng xuất phát từ đội ngũ của tiểu công. Đối với phỏng đoán của bản thân, Mạc Nhập có chút sung sướиɠ, hoàn thành nguyện vọng nhanh chóng khiến hắn cũng có chút cảm giác thành tựu.

“Thủ lĩnh! Anh mau chạy đi! Đó là tang thi cấp hai! Chúng ta không đối phó được! Tôi ngăn cản nó, anh chạy mau đi!” Một tiếng rống giận vang lên từ rất xa, trong thanh âm xen lẫn tàn nhẫn cùng tuyệt vọng.

“Lão Tam!” Đây là một tiếng gầm rú xen lẫn phẫn nộ cùng lo lắng.

Mạc Nhập nhướng mày, bước nhanh tới. Nam nhân đi theo phía sau hắn sợ hãi nện bước đuổi theo sát đại nhân, muốn ngăn cản hắn nhưng ngay cả một câu cũng không dám nói ra. Anh ta chỉ âm thầm cầu nguyện đại nhân sẽ ra sức đem tất cả tang thi xử lý đi, không cần ảnh hưởng tới người vô tội!

Ánh mắt của Tần Trọng Thần đau đớn kịch liệt, nhìn thấy đầu của lão Tam sẽ bị móng vuốt đâm tới ngay tức khắc, khuôn mặt lạnh như băng giờ phút này trở nên dữ tợn. Y thống khổ rống, “Không…”

Lão Tam là một nam nhân có thân hình cao lớn, giờ phút này sắc mặt của gã điên cuồng, không chút né tránh ma trảo của tang thi, ngược lại còn tiến về phía trước liều lĩnh vận chuyển tinh hạch ở trong não, ý đồ muốn tự bạo để cùng tang thi đồng quy vu tận.

Phập phập phập…

Có thứ gì đó xé rách không khí lao tới, một tiếng gầm rú sắc bén thuộc về dã thú cùng với một tiếng kêu rên nổ vang thuộc về nhân loại.

Ngay lúc tang thi cấp hai sắp đâm thủng đầu cùng tứ chi của lão Tam thì nổ tung thành từng mảnh, mà quần áo của lão Tam cũng bị mấy mảnh băng trùy bắn trúng cắm sâu cố định tại trên mặt đất. Lão Tam té ngã trên mặt đất thốt ra thanh âm khó chịu.

Tình cảnh bỗng nhiên thay đổi khiến cho đám người vốn đã khôi phục lại tinh thần từ trong nguy hiểm lại một lần nữa kinh hoàng, bọn họ ngốc lăng quay đầu lại, thấy một vị thiếu niên xinh đẹp từ trong mờ mờ ảo ảo chậm rãi đi tới.

Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm thiếu niên yêu dã lại tao nhã kia, không tiếng động thật lâu. Ở trong nháy mắt, bọn họ vậy mà có cảm giác bản thân đã gặp được thần minh.

Mạc Nhập thu hồi tay nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên một nam nhân đang tạo ra quả cầu năng lượng hệ lôi.

Ánh mắt thâm ý nhìn quả cầu năng lượng trong tay đối phương, nâng cằm, khoé miệng hơi nâng lên, “Không thu hồi lại sao?”

Động tác chuẩn bị ném ra quả cầu năng lượng của Tần Trọng Thần ngưng lại. Mắt nhìn quả cầu năng lượng ở trong tay, khuôn mặt cương cứng nghiêm nghị hơi nghiêng, y đem năng lượng chậm rãi trở lại trong thân thể.

Môi mím thành một đường thẳng tắp, khí thế áp bách trên người lại trở nên mãnh liệt như ban đầu, y chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như vậy, vừa rồi trông y rất ngốc.

Đội ngũ này bao gồm tám người cầm đầu là nam nhân mặt than ban nãy muốn ném ra quả cầu năng lượng. Nhớ lại trong tiểu thuyết có nói tiểu công là dị năng giả hệ lôi, Mạc Nhập đã xác định được thân phận của Tần Trọng Thần, nháy mắt liền đánh giá người khiến cho nguyên chủ yêu thương này.

Không thể không nói bộ dạng của y cũng không tệ lắm, gương mặt lãnh ngạnh tựa như được đao tước rìu đυ.c, thậm chí còn anh tuấn khí phách hơn một số thần minh, chiều cao ước chừng 1m85, dáng người khôi ngô cường tráng.

Mạc Nhập âm thầm tặc lưỡi, khó trách có thể đạt được sự yêu thích của nguyên chủ, bất quá người như vậy mà lại không ‘cương’ được sao?

Liếc qua tiểu công, Mạc Nhập lại đem tầm mắt hướng về phía lão Tam đang ngồi trên mặt đất. Tác giả từng viết một câu, tiểu công có một thuộc hạ trung thành đi theo đã chết ở sơ kỳ mạt thế. Chắc hẳn người bị mất mạng kia chính là người này.

Trừ bỏ Tần Trọng Thần đem năng lượng thu hồi về cơ thể ra, những người khác sau khi khôi phục lại tinh thần liền vội vã tiến tới giải cứu lão Tam bị người ta đóng đinh cố định trên mặt đất. Trong đó có một vị thanh niên thanh tú rất nhanh mở miệng hỏi: “Lão Tam, anh không sao chứ! Có bị thương không?”

Nói xong còn cố ý hướng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía thiếu niên phong thái yêu kiều kia, trong đôi mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu cùng đề phòng. Mặc dù hắn cứu đội ngũ bọn họ, nhưng họ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, dù sao đây vẫn đang là mạt thế.

“Tiểu Minh, không sao, tôi không sao.” Lão Tam được cứu thoát rồi, nâng người bật dậy. Sắc mặt có chút tái nhợt thở hổn hển, một bên trấn an đối phương một bên hướng đôi mắt cảm kích nhìn Mạc Nhập, gã há miệng thở dốc khô khốc phun ra hai chữ, “Cảm ơn…”

Tiểu Minh? Người có thân hình, diện mạo bình thường này chính là tiểu thụ? xoa xoa cằm, Mạc Nhập lãnh đạm chậm rãi nói, “Thuận tay, anh tên gì?”

Lão Tam sửng sốt, dưới cái nhìn chăm chú cùng con ngươi sáng ngời lưu chuyển của thiếu niên, nháy mắt đỏ mặt, toàn thân căng chặt, “Tôi, tôi tên là Vương Điền, gọi tôi lão Tam là được.”

Ánh mắt Lục Minh lóe lên một tia sáng, cậu nhớ lại ký ức của đời trước nhưng mà tìm kiếm mãi cũng không nhớ ra được bất cứ tin tức gì liên quan tới vị thiếu niên có dung mạo khuynh thành này.

Là chết trước khi nổi danh hay là sau khi cậu chết rồi mới nổi danh? Hoặc là cũng giống cậu, là người trọng sinh?

Mạc Nhập gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện liền thấy Tần Trọng Thần đi tới, ánh mắt lóe lên một tia thưởng thức.