Tối Cường Nghịch Tập Đại Thần

Thế giới 1 - Chương 1: Vật hy sinh mạt thế

Chương 1:

Lạnh lùng nhìn vị Sáng thế chi Thần đang ngồi trên thần toạ, Mạc Nhập nở một nụ cười mê người, “Ngài tìm ta? Hửm?” Giọng nói tinh khiết thoáng qua như mất tiếng, thể hiện đầy đủ tính cách của hắn.

“Ai, hài tử của ta, người tới rồi” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mất đi dáng vẻ uy nghiêm vang lên.

Mạc Nhập không đáp lại, đảo mắt nhìn vị thần minh đang ngồi trên thần toạ. Kim quang từ phía xa vọng lại có chút chói mắt, hắn tuỳ ý liếc mắt một cái, rồi yên lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của Sáng thế chi Thần.

“Hài tử của ta, ta đã được nghe về các cuộc sát phạt của người trước kia, ta hi vọng người có thể thương xót vạn vật, không nên tiếp tục tuỳ hứng”

Đôi mắt u lam tràn ngập từ ái nhìn thiếu niên trước mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ khuyên nhủ tựa như một tiền bối đang dung túng trẻ nhỏ.

“A ta cũng không nhớ rõ nữa, ngài đã cứu nhân loại nào nhỉ?” Mạc Nhập cười khẽ.

Thần, dối trá mà tự đại. Nếu đúng là cao cả như vậy, người kia đã không phải chịu cảnh hồn phi phách tán.

Sáng thế chi Thần coi như đã sớm dự liệu ra hắn sẽ trả lời như vậy, yên lặng nhìn chăm chú Mạc Nhập thật lâu, chung quy vẫn phải bất đắc dĩ phất tay, lộ ra biểu tình mệt mỏi “Thôi được rồi, người liền tự mình thử nghiệm đi”.

Hào Quang màu vàng nhu hoà hiện lên, thiếu niên tóc đen tuấn mỹ biến mất trong thần điện. Sáng thế chi Thần quơ quơ tay áo, đôi đồng tử u lam hiện ra chút dung túng, ngữ khí có chút ảo não mang theo tình cảm phức tạp “Hi vọng ngươi…”

Câu nói tiếp theo vang lên một cách trầm thấp, Mạc Nhập căn bản chưa nghe thấy gì thì đã bị Thần Sáng thế tiễn bước, ném vào một thế giới nào đó trong hàng vạn thế giới.

Mạc Nhập bồng bềnh trong không trung, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sáng quắc. Đôi mắt của hắn hiện lên một tia nghi hoặc, lẳng lặng nhìn đồ vật trông giống như một con mèo ở đối diện

“Người là thứ gì?”

“Xin…chào ngài. Tôi là KK, được cử đi theo ngài đến các thế giới để học tập, cũng là người dẫn đường cho ngài.”

Đôi đồng tử u ám dần trở nên thâm thuý, biểu tình đạm mạc của Mạc Nhập biến đổi, hắn nhíu mày cười nhạt “Hoá ra là giám thị sao.”

Xoay người, tươi cười bên khóe miệng của Mạc Nhập càng thêm sâu, con ngươi híp lại nhìn trời.

Hắn chưa bao giờ giống những vị thần khác, sợ hãi Sáng Thế chi Thần. Mặc dù ông ta là cha của tất cả các vị thần, nhưng hắn vẫn có một cỗ xúc động muốn gϊếŧ chết ông.

Sáng Thế chi Thần có lẽ kiêng kị sức phá hoại kinh khủng của hắn - Tàn sát chi Thần, mới khuyên dụ hắn, nhưng lại không thành công nên cuối cùng đành phải đày hắn đi.

Những vị thần khác hoặc là phỉ báng hoặc là cô lập hắn, hắn cũng chẳng quan tâm, bởi vì thứ hắn hận nhất chính là những vị thần cao cao tại thượng đó, những kẻ khẩu phật tâm xà.

Nghĩ tới danh hiệu của bản thân, Mạc Nhập cười khẽ ra tiếng, Tàn Sát a. Hắn ở trong mắt của tất cả các vị thần, là tồn tại hung ác nhất.

Cả một đám trên người tràn ngập kim quang kia, trừ bỏ ở sau lưng xúi giục nghị luận, căn bản là không dám trực tiếp cùng hắn giằng co.

Thần giới mục nát như thế này, rời đi cũng tốt. Hắn đã sớm chán ngấy nơi này, từ khi người kia biến mất.

“Híc híc, chủ nhân, tôi không phải là tới để giám thị ngài, chỉ là trợ giúp ngài học tập… híc híc híc híc.”

Lời nói mềm mại của con mèo nhỏ bỗng nhiên im bặt, nó ra sức giãy dụa muốn trốn thoát khỏi vị thần khủng bố đang siết cổ mình. Thế nhưng nó lại bị uy áp điên cuồng làm cho thở không nổi.

“Nhớ kỹ, đi theo ta thì ta chính là chủ nhân duy nhất của người, thuần phục hoặc chết? Hử?” Mạc Nhập hời hợt bóp lấy cổ con mèo.

Thứ đồ chơi này nhìn thì vô cùng yếu ớt, nhưng mà hắn biết có thể được phái để giám sát hắn thì nhất định sẽ có cách bảo vệ sinh mệnh. Mục đích của hắn cũng không phải thực sự là bóp chết thứ đồ chơi này.

“Chủ nhân! Chủ nhân! Tôi…”

Mạc Nhập vốn biểu tình tà tứ lại nhiều hơn một ít hung hãn, hắn cười một cách phóng túng,

“Nếu không nói thì chết đi.”

Hắn không thích những thứ đồ chơi không nghe lời. Nếu hắn không đạt được sự trung thành của con mèo nhỏ này, giây tiếp theo hắn sẽ ngay lập tức vặn gãy cổ của nó.

“Thuần phục! Tôi thuần phục!” Con mèo nhỏ kinh hoảng không ngừng run rẩy, thân thể nhỏ bé lui lại thành một hình tròn nhỏ nhìn vô cùng đáng thương.

Mạc Nhập rất vừa lòng với sự thức thời của thứ đồ chơi này, dịu dàng vuốt ve đầu nó, con mắt cong cong, mỉm cười nói, “Ngoan, về sau phải nghe lời, không cần lén truyền tin về. Nhớ kỹ rằng chết không phải là thống khổ nhất.”

“Dạ! Chủ nhân!” Ác ý trên người của chủ nhân khiến cho mèo nhỏ không dám lộn xộn, tứ chi của nó run rẩy vì áp lực, trông vô cùng nhu nhuận.

Đưa mắt nhìn nơi dưới đất đai cằn cỗi tràn ngập vết nứt, không trung mờ mịt u trầm, Mạc Nhập lúc này mới nói, “Vậy hiện tại nói cho ta biết nơi này là nơi nào?”

“Dạ! Chủ nhân!” Con mèo nhỏ lập tức hành động, vội vàng đem tin tức về thế giới này truyền cho Mạc Nhập. Tàn Sát chi Thần vẫn luôn bình tĩnh giờ lại bị kinh ngạc khiến cho nhíu mày. Hắn thực không nghĩ tới Sáng Thế chi Thần lại lo lắng hao tâm tốn sức như vậy, thế mà lại đem hắn ném vào trong một thế giới tiểu thuyết.

Tiểu thuyết này có tên , trong truyện tang thi ăn thịt người, thi thể người chết đói rải ở khắp nơi trên mặt đất, dã thú cùng thực vật biến dị lại sinh trưởng vô cùng tốt. Nhân loại từng huy hoàng thống trị địa cầu bây giờ lại trở thành tầng chót trong chuỗi thức ăn, phải chạy trốn khắp nơi, một mảnh thê lương.

Nhân vật chính trong truyện là Lục Minh, chật vật lăn lộn tại mạt thế ba năm, cuối cùng bị đồng bạn phản bội vứt bỏ chết trong tang thi triều. Do vậy nhân vật chính liền sống lại trước thời điểm mạt thế diễn ra, một mặt vừa chuẩn bị vật tư đồng thời một mặt khác đi tìm tiểu công ở một đời trước vì yêu mình mà chết, chỉ dẫn đối phương sử dụng hết gia sản để tích trữ vật tư. Dựa vào vật tư cùng dị năng, lôi kéo một nhóm người mới, trải qua một loạt chạy trốn đầy hiểm nguy, thành lập nên một căn cứ mạt thế thuộc về chính mình.

Bộ tiểu thuyết này coi như là một bộ tiểu thuyết vui vẻ, thoải mái. Tiểu công cùng tiểu thụ dọc theo đường đi chém gϊếŧ tang thi để thăng cấp, khiến cho toàn bộ truyện vẫn giữ được chút kích động lên xuống. Bút lực của tác giả không tồi, nhưng đối với Tàn Sát chi Thần hàng năm tắm máu mà nói, quá trình khó khăn nguy hiểm, kích động, ly kỳ trong truyện diễn ra quá ngây thơ.

Đàn tang thi thối rữa, hôi tanh khiến cho Mạc Nhập rất không vui. Làm cái xác không hồn còn sống chẳng bằng chết một cách lẫy lừng đi. Vì thế, hắn đối với loại nhân vật chính có bối cảnh lớn kia không có chút nào yêu thích, thản nhiên liếc mắt, “Sau đó thì sao, thần minh dối trá kia tính toán muốn ta làm gì?”

“Chủ nhân, ngài ở trong thế giới này là bộ phận ngoại lai xâm lấn vào thế giới, nên ngài cần dung nhập vào thế giới đồng thời cũng phong ấn năng lực trong phạm vi mà thế giới này có thể thừa nhận được.”

Khóe miệng Mạc Nhập gợi lên một tia ý cười kỳ dị, Sáng Thế chi Thần là sợ hắn không vui nên liền đem thế giới này hủy diệt đi? A, nghĩ cũng thực chu đáo, bất quá dung nhập? “Dung nhập như thế nào? Giả làm người thường?”

“Linh hồn của ngài sẽ tiến vào cơ thể của một người nào đó sống trong thế giới này, sau khi tiến vào ngài cần phải hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ.” Con mèo nhỏ châm chước mở miệng nói, cẩn thận giải thích.

Hoàn thành nguyện vọng? A, cũng có chút mới mẻ. Vậy thì được thôi, hắn cũng có chút mong chờ với trò chơi mà Sáng Thế chi Thần đã chuẩn bị.

“Cơ thể của ta thì sao? Phong ấn lại à?” Mạc Nhập mỉm cười tràn ngập hàm xúc.

Thân mình con mèo nhỏ run lên, vội nói “Chủ nhân, thân thể của ngài đang được đặt tại thế giới phụ của thế giới này. Sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, thì ngài có thể quay trở về thế giới phụ để nghỉ ngơi, hoặc thậm chí là cải tạo.”

Thế giới phụ à? Mạc Nhập như cười như không cười âm tà liếc mắt nhìn con mèo nhỏ, đây được xem như là phần thưởng sao?

Một thế giới được chia làm hai bộ phận, một bộ phận là mặt dương gọi là thế giới chủ; một bộ phận là mặt âm gọi là thế giới phụ. Hai thế giới này quan hệ giống như quang cùng ám, không thể phân cách mà phải dựa vào nhau để sống, một bộ phận thay đổi thì một bộ phận khác không thể không bị ảnh hưởng.

Để cho hắn cải tạo thế giới phụ đồng nghĩa với việc hắn có thể gián tiếp thay đổi được thế giới chủ. Mạc Nhập xoa xoa cằm, sung sướиɠ nheo mắt, không thể tưởng tượng được vì để hắn lơ là Sáng Thế chi Thần liền liều mạng tới như vậy.

“Vậy bắt đầu đi.” Mạc Nhập khua khua ngón tay thon dài tinh tế.

Tỉnh lại, cảnh sắc xung quanh đã biến hóa, đây là một căn phòng nhỏ không tới 15 mét vuông, trong phòng bừa bãi hỗn độn toàn là rác rưởi cùng đồ ăn, thậm chí còn có một cỗ mùi hôi thối. Ở sát cạnh cửa sổ rách nát, bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới tiếng rít gào, phối hợp cùng sự u ám của thế giới này, cũng không phải thực hoang vắng.

Mạc Nhập ngồi dậy từ trên chiếc giường đơn nhỏ bé, vươn bàn tay gầy yếu trắng nõn ra, híp mắt nhìn kỹ vài giây mới bật cười. Trong thanh âm xen lẫn một chút cảm xúc không thể diễn tả, cùng với một chút khàn khàn bởi vì thật lâu chưa từng nói chuyện.

Thân thể mà hắn nhập vào chính là một vị thiếu niên ước chừng 18 tuổi, tên là Lâm Thanh Quyết có thân phận con riêng, tính cách cố chấp tự ti nhưng bên trong vẫn có sự thành thật tốt đẹp. Sau khi mạt thế diễn ra, nguyên chủ hoảng sợ bất lực trốn ở trong phòng nhỏ hơn mười ngày, bởi vì đồ ăn không đủ bất đắc dĩ đành phải đi ra ngoài để kiếm ăn, không ngờ lại bị tang thi phát hiện suýt nữa thì toi mạng.

Mà lúc đó tiểu công ở trong tiểu thuyết lại xuất hiện cứu mạng nguyên chủ, vì thế thiếu niên liền không thể kiềm chế được mà yêu luôn vị ân nhân cứu mạng này, một khi bắt đầu liền không thể thu lại. Cùng tiểu thụ cướp nam nhân không nhận được kết quả tốt, hơn nữa tính cách của nguyên chủ lại tự ti âm trầm hiển nhiên không được người ta yêu thích, đồng thời nguyên chủ còn không ít lần bị tiểu thụ âm thầm châm ngòi ly gián bởi vì dị năng.

Bản tính thiếu niên vốn vô cùng tự ti sau khi chịu phỉ báng của người khác càng thêm trở nên tăm tối. Vào một lần nào đó không chịu nổi việc bị tiểu thụ tiếp tục âm thầm khinh nhục, nguyên chủ liền ra sức phản kháng thì lại bị tiểu công bao che khuyết điểm bắt gặp được.

Tiểu thụ vốn chán ghét thiếu niên chỉ đơn giản dùng đôi ba câu liền khiến cho tiểu công hiểu lầm nguyên chủ càng thêm sâu sắc, càng thêm không ưa thích.

Trong một lần làm nhiệm vụ, nguyên chủ rốt cuộc cũng được bù đắp được cùng người mình thầm mến đồng cam cộng khổ gặp phải tang thi cấp ba trong truyền thuyết. Nguyên chủ vì cứu tiểu công thiếu chút nữa mất mạng mà không tiếc lấy thân che chắn, cuối cùng bị lây nhiễm dùng phương thức tự sát để chấm dứt sinh mệnh.

Mạc Nhập tươi cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, sự xuất hiện của Lâm Thanh Quyết hoàn toàn là chất xúc tác đối với tình cảm của hai nhân vật chính. Thật đáng buồn cùng đáng tiếc.

Nguyện vọng của nguyên chủ là cái gì?

[Có được sức mạnh cường đại để không kéo chân người khác, có thể làm cho tiểu công yêu mình và gặp lại người thân một lần nữa.]

Ba nguyện vọng sao? Mạc Nhập xoa xoa cằm, con ngươi trong trẻo lóe lên một tia sáng, trong đó nhiều hơn lại là hắc ám, nhếch môi tùy ý cười, “Như vậy cũng rất tốt.”

Hắn là một vị thần không thích gò bó nên không ưa sự bảo thủ không chịu đổi mới. Đối với việc phá vỡ CP công thụ đã được định sẵn trong tiểu thuyết này cũng có chút hứng thú. Hơn nữa, tiểu thụ ở trong bộ truyện này cũng không phải thực sự yêu tiểu công, chỉ bởi vì báo ân cùng tín nhiệm nên mới ở chung một chỗ. Phá vỡ CP, hắn cũng không hề cảm thấy chột dạ.

Sáng Thế Thần muốn ngăn cản hắn sử dụng vũ lực, vậy thì dùng chỉ số thông minh để tính toán cũng không hề hấn gì.

Mạc Nhập vỗ vỗ quần áo bẩn ở trên người, có chút bất mãn quét mắt đánh giá căn phòng này, sau đó đi tới mở tủ quần áo ra đập vào mắt là vài chiếc áo khoác màu đen được treo trên mắc. Lúc này vừa mới ngẩng đầu lên, liền cảm nhận được một lọn tóc dài bóng nhẫy che khuất đi ánh mắt, hương vị hôi thối nháy mắt xông vào trong cánh mũi khiến cho sắc mặt của Mạc Nhập xanh mét.

Hắn không ngại máu nóng văng khắp nơi nhưng mà hắn không thể chấp nhận được hình tượng rối loạn bẩn thỉu. Nghĩ tới mạt thế đã bắt đầu được hơn mười ngày, cả khuôn mặt Mạc Nhập nháy mắt đen xuống. Nói như vậy, thiếu niên này ít nhất chưa tắm rửa trong vòng mười ngày qua.

Đây là điều mà Mạc Nhập không thể tha thứ, hắn nhếch môi sắc mặt cứng đờ tiêu sái đi tới phòng vệ sinh. Không cần nghĩ cũng biết nguồn nước hiện tại đã không còn được cung ứng nữa.

Bất quá việc này cũng không ảnh hưởng, thân thể này vừa vặn mang thuộc tính dị năng hệ thủy. Thiếu niên trước kia không biết vận dụng năng lượng dị năng cho nên cũng không biết tiềm năng trong thân thể mình. Mà loại dị năng này đối với Mạc Nhập có được thần lực mà nói quả thực là không thể nào dễ dàng hơn.

Nhìn bồn tắm lớn được làm từ sứ trắng, Mạc Nhập cân nhắc một lúc xác nhận xem đâu là sữa tắm. Triệu hồi ra một ít nước sạch, hắn đem bồn tắm tràn ngập tro bụi kia rửa qua một hồi rồi đổ đầy nước, thản nhiên bước vào. Sau khi cẩn thận tắm rửa sạch sẽ thân thể mới này, Mạc Nhập cuối cùng cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Đứng trước một tấm gương sát đất để quan sát, hắn nhẹ nhàng vén lên tóc mái như sóng biển, trong con ngươi của Mạc Nhập hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới trên thế gian này cũng có một người tuyệt sắc như thế.

Thiếu niên xinh đẹp yêu dã, khuôn mặt còn chưa trưởng thành mang theo một chút non nớt cùng mềm mại. Bất quá đôi mắt thâm thúy ở trong gương lại tạo cho hắn một loại khí chất tao nhã, lịch sự nhã nhặn không chút gợn sóng.

Đôi môi anh đào, mũi tinh xảo, dáng người xinh đẹp. Mạc Nhập nhíu mày, tiểu thiếu niên ở trong gương lông mi cong vυ't cùng hàng chân mày lá liễu, diện mạo như vậy mà lại không thể tóm được tiểu công thì sẽ không phải vì tiểu công không ‘cương’ được chứ.

Mạc Nhập lạnh nhạt ung dung suy nghĩ, bỗng nhiên hoảng hốt cảm nhận được một trận quặn đau từ trong bụng. Lông mày nhíu lại, ngón tay thoáng chần chừ ôm lấy bụng, “Đây là bị bệnh không tiện nói ra?”

“Chủ nhân, ngài đây là đang đói bụng.”