Khiến Anh Si Mê

Chương 24:

Khi nói chuyện, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe taxi lái đến, cô vội vàng từ biệt, nói: “Tôi đi trước nhé Tạ tổng!”

Nói xong, cô lập tức giơ tay che đầu, chạy vào trong màn mưa.

Cô kéo cửa sau xe taxi ra ngồi vào.

Tạ Lẫm khoanh tay đứng ven đường, nhìn Chu Uyển Doanh ngồi taxi rời đi.

Biểu cảm trên mặt anh nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc.

anh chỉ im lặng nhìn Chu Uyển Doanh ngồi xe taxi dần dần biến mất trong tầm mắt, đôi mắt thâm trầm, không nhìn ra đang suy nghĩ gì.

Khi nào Tạ Lẫm phát hiện Chu Uyển Doanh cố tình tránh anh.

Đó là vào khoảng tháng 7, bộ phim mới do Chu Uyển Doanh đóng vai chính chính thức công chiếu. Nội dung bộ phim này được nhiều người yêu thích hơn cả 《 Minh Nguyệt Kiếm 》, Chu Uyển Doanh hot lên trong một đêm, trong vòng vài ngày, fans Weibo đã tăng lên vài trăm vạn.

Khi đó Chu Uyển Doanh mới thật sự bắt đầu bận rộn, cô thường xuyên nhận được lời mời của các tạp chí trào lưu nổi tiếng, mời cô chụp hình làm trang bìa. Các bữa tiệc tối trong ngành cũng mời cô tham gia.

Loại hoạt động tiệc tối cỡ lớn này chính là một nơi xã giao rất tốt đối với người trong giới giải trí.

Trước kia Chu Uyển Doanh là nhân vật râu ria qua lại trong ngành, cho dù khi đó Trương Nguyệt dẫn cô tới tham gia thì toàn trường cũng không có ai để ý đến cô.

Nhưng bây giờ phim đã công chiếu, độ hot của cô bỗng chốc tăng cao, tới tiệc tối, có rất nhiều người dù quen biết hay không cũng sẽ tiến lên trò chuyện với cô vài câu.

Nhưng cô không am hiểu xã giao bẩm sinh, toàn bộ quá trình đều phải cương cười, khiến cô cảm thấy rất mệt.

Hơn nữa sau đợt đi quảng bá phim mệt mỏi lần trước, cô vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, giờ lập tức lại phải ứng phó nhiều rất nhiều lịch quay chụp và hoạt động xã giao, chúng làm cô cảm thấy cả người mình như sắp tan thành từng mảnh.

Điều quan trọng hơn là Trương Nguyệt không sắp xếp nhân viên làm việc cho cô, mấy ngày nay tới giờ, cô tự làm hết mọi việc, cô tự mua quần áo, tự trang điểm, thậm chí còn phải tự lái xe tới tham gia những hoạt động này.

Thẳng đến mấy ngày trước, khi Hạ lão sư biết được chuyện này mới tạm thời cho cô mượn tài xế của bà.

*

Tối nay, cô ngồi xe tới khách sạn Di Hòa tham gia một bữa tiệc tối từ thiện.

Khi đến nơi, trước cửa đã đỗ đầy xe.

Tài xế chú Hạ lái ngoài cửa chính khách sạn Di Hòa tìm một vòng nhưng cũng không tìm được chỗ trống đỗ xe.

Chu Uyển Doanh ngồi hàng sau, thấy thời gian đã hơi trễ nên nói với tài xế: “Chú Hạ này, đỗ ở bãi đỗ xe đối diện đi thôi, cháu đi qua là được.”

Chú Hạ cũng hết cách, đành phải lái xe đến bãi đỗ xe đối diện.

Xe dừng hẳn, Chu Uyển Doanh lễ phép nói với tài xế: “Chú Hạ, phiền chú đợi cháu bên ngoài trong chốc lát.”

Chú Hạ liên tục nói: “Không sao, không sao, cháu cứ đi từ từ.”

Chu Uyển Doanh gật đầu, lúc này mới mở cửa xe, vén váy xuống xe.

Đêm nay cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng nhạt, làn váy hơi to, đi đường không quá tiện.

Một tay cô cầm túi xách, một tay xách váy, mang giày cao gót bảy cm, đi cẩn thận sang hướng đối diện.

Ngay khi cô đứng ở ven đường, chờ xe trên đường đi qua, chuẩn bị sang đường cái thì bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc chạy đến.

Rolls-Royce màu đen, biển số xe liền số.

Xe lái đến, nhân viên giữ cửa khách sạn vội vàng chạy đến hỗ trợ đỗ xe.

Rolls-Royce tới trễ nhưng thuận lợi đỗ ở vị trí rộng rãi.

Đêm nay trời vẫn còn mưa, mặt đất khá ướt.

Chu Uyển Doanh nhìn thấy một hình bóng yểu điệu bước từ ghế phụ xuống.

Tuy rằng cách xa, nhưng Chu Uyển Doanh liếc mắt một cái vẫn nhận ra đấy là nữ minh tinh Tống Nam Chi.

Cô ấy vừa xuống xe, trợ lý chờ bên cạnh đã lập tức bung dù che mưa cho cô.

Chu Uyển Doanh nhìn nụ cười xinh đẹp trên mặt Tống Nam Chi, bỗng nhiên cảm thấy Trương Nguyệt nói rất đúng, chỉ có thiên kim nhà giàu như thế mới là người cùng thế giới với Tạ Lẫm.

Cô thấy xe tắt đèn, khi cửa buồng lái mở ra, cô trốn ra sau cái cây bên cạnh theo bản năng.

Cô không biết tại sao mình muốn trốn, có lẽ do sự tự ti trong lòng quấy phá.

Cô cảm thấy mình không có chỗ trốn chỉ vì thích Tạ Lẫm.

Đôi tay Tạ Lẫm đút túi, đi sau Tống Nam Chi, hai người một trước một sau tiến vào khách sạn.

Chu Uyển Doanh đứng xa xa nhìn bọn họ tiến vào, sau đó mới đi ra khỏi thân cây, điều chỉnh tốt cảm xúc, xách váy cẩn thận tránh vũng nước, đi sang đường cái đối diện.

Hôm nay Chu Uyển Doanh tới hơi muộn vì kẹt xe trên đường.

Khi đi vào đại sảnh tiệc tối, tiệc tối đã bắt đầu, người chủ trì nói chuyện trên đài, đại đa số khách quý đều đã ngồi xuống.

Cô đứng ở cửa, nhìn vào bên trong.

Cơ bản mỗi bàn đều đã ngồi đầy, chỉ có bàn của Tạ Lẫm vẫn còn thừa một chỗ.

Tiệc tối đã tính số người tham dự nên không có quá nhiều chỗ dư.

Bàn kia của Tạ Lẫm là bởi vì có người tạm thời chưa tới.

Nhìn từ xa, Chu Uyển Doanh thấy góc bàn kia tựa hồ còn có một chỗ trống, cô muốn đi qua theo bản năng.

Nhưng muốn qua thì vẫn phải đi ngang bàn Tạ Lẫm.

Bởi vì tiệc tối đã bắt đầu, cô xách váy đi sang bên kia, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Tạ Lẫm đã sớm nhìn thấy cô, ánh mắt dừng trên người Chu Uyển Doanh, lại thấy toàn bộ quá trình cô không hề nhìn sang bên chỗ anh một cái.

Không biết là không nhìn thấy, hay giả bộ không nhìn thấy.

Vốn Tần Chiếu đang chơi di động, ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy Chu Uyển Doanh xách váy muốn đi lên phía trước, anh cười gọi cô lại: “Ý, Uyển muội hả? Đi đâu đó? Bên này có chỗ nè."