Khiến Anh Si Mê

Chương 23:

Trong lòng Mạnh Lan rất tán thưởng Chu Uyển Doanh.

Bỗng nhiên Mạnh Lan cũng hiểu ra, người có mắt thẩm mĩ cao như Tạ Lẫm mà vẫn bị Chu Uyển Doanh hấp dẫn, nhất định là bởi vì trên người cô có sức hút đặc biệt.

Chu Uyển Doanh đón sinh nhật 21 tuổi trong đoàn phim nên Mạnh Lan cố ý chuẩn bị một phần quà cho cô, đó là một cuốn lịch sử thế giới tổng quát bằng bìa cứng, Mạnh Lan nói: “Hạ lão sư của em bảo em thích đọc sách, nội dung quyển sách này không tệ, xem như tặng em làm quà sinh nhật 21 tuổi.”

Sau đó ân cần dạy bảo cô: “Thật ra có rất nhiều người không để ý đến việc này, nhưng muốn làm một diễn viên giỏi thì nhất định phải học văn hóa tri thức nhiều hơn. Cuối cùng em có thể đi được bao xa có liên quan rất lớn với trình độ kiến thức của bản thân em.”

Chu Uyển Doanh ghi nhớ trong lòng, cảm kích nói: “Cảm ơn Mạnh lão sư, em sẽ nhớ kỹ.”

Hạ Diệc Phương thì tặng Chu Uyển Doanh một bộ trang sức, Chu Uyển Doanh sợ tới mức vội vàng từ chối, căn bản không dám nhận vì nó quá quý trọng.

Nhưng mấy ngày nay ở chung, Hạ Diệc Phương thật sự rất thích Chu Uyển Doanh, cũng thật sự xem cô như nửa đứa con gái. Bà nghĩ nếu cô là con bà, còn tuổi nhỏ đã một mình dốc sức làm việc bên ngoài, nhất định bà sẽ rất đau lòng.

Bà cầm vòng tay đeo vào cho Chu Uyển Doanh, nói: “21 tuổi, tốt xấu gì cũng là một nữ minh tinh, nên đeo vài món trang sức xinh đẹp.”

Bà nói tiếp: “ Cứ yên tâm đeo đi, không quá quý đâu, nhưng trang sức màu xanh lục này hợp với cháu.”

Bà cũng đeo vòng cổ lên cho Chu Uyển Doanh, sau đó lùi về sau, thưởng thức một phen, cười nói: “Thật là đẹp mắt. Lúc ta thấy bộ trang sức này đã lập tức nghĩ đến chuyện cháu đeo lên nhất định sẽ đẹp lắm. Quả nhiên không phải châu báu tô điểm cho mỹ nhân, là mỹ nhân tôn lên châu báu.”

“Mấy món trang sức này được cháu đeo trên người đẹp hơn nhiều so với khi chúng ở một mình.”

Hốc mắt Chu Uyển Doanh nóng lên, cảm kích nói: “Cảm ơn Hạ lão sư.”

Hạ Diệc Phương cười vỗ tay cô, nói: “Không cần cảm ơn. Cháu có nhiều thời gian thì đến tâm sự, dạo phố với ta, ta sẽ rất vui đó.”

“Nhất định là thế rồi.” Chu Uyển Doanh nói: “Cháu có thời gian sẽ tới ngay.”

Hạ Diệc Phương kéo tay Chu Uyển Doanh, vui mừng thay cô, nói: “Có điều chỉ sợ đoạn thời gian tiếp gheo em sẽ rất bận, sau khi phim chiếu, nhất định sẽ có rất nhiều nhãn hiệu, phát ngôn viên tìm tới em, nhất định cũng sẽ không thiếu vai diễn. Em làm việc một mình như giờ là không được, phải tuyển một trợ lý hỗ trợ.”

Chu Uyển Doanh thì không nghĩ nhiều đến vậy.

Sau chuyện lần trước, hiện giờ cô đã không còn hy vọng quá lớn về tương lai. Rốt cuộc ở trong ngành này, chuyện bất trắc cũng chỉ là việc một sớm một chiều.

Huống chi giờ công văn quản lý vẫn còn trên tay Trương Nguyệt, chưa chắc cô ta sẽ giúp cô. Cô ta không chèn ép cô đến chết là cô đã cám ơn trời đất rồi.

*

Chu kỳ chỉnh sửa phim hậu kỳ đại khái cần tầm ba tháng, không có gì bất ngờ xảy ra thì dự tính sẽ công chiếu trong kỳ nghỉ hè.

Trong lúc này, Chu Uyển Doanh không quá bận, sau khi l*иg tiếng hậu kỳ cho phim xong, cô quay về cuộc sống bình thường, buổi sáng học tập, buổi chiều tập biểu diễn hình thể, buổi tối xem phim.

Cô thích xem diễn, kinh kịch, kịch nói, thể loại gì cũng xem, cho nên thỉnh thoảng hay xuất hiện gần rạp hát.

Đêm đó rạp hát vừa chiếu 《 Dông tố 》, cô đã sớm mua vé, vô cùng hứng thú chạy đến rạp hát.

Kịch nói rất xuất sắc, khi cô xem, toàn bộ quá trình đều hết sức chăm chú, khi toàn thể diễn viên lên đài chào bế mạc, cô cũng đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt cùng những người xem khác trong rạp.

Cô si mê chìm đắm trong hí kịch, hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt trên lầu hai nhìn cô cả đêm, bị dáng vẻ tập trung đáng yêu trên người cô hấp dẫn sâu sắc.

*

Kịch nói kết thúc, cô đi ra khỏi rạp hát, không biết tự khi nào bên ngoài đã mưa to tầm tã.

Chu Uyển Doanh đứng ở cửa rạp hát, nhìn mưa to tầm tã trong đêm đen, hơi ngây ra.

Khi cô ra ngoài không chú ý xem thời tiết dự báo, hoàn toàn không biết đêm nay sẽ có mưa to.

Phần lớn người tới xem diễn đều là tình nhân, bạn bè, bạn thân, rất ít người lẻ loi một mình như Chu Uyển Doanh.

Cô nhìn mọi người cùng bung dù, cùng ngồi trên xe, cùng lục tục rời đi, trong mưa to, gió lạnh thổi qua người cô, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi lạnh, cũng bất giác cảm thấy khá cô độc.

Cô đứng yên một mình ở cửa rạp hát thật lâu, thẳng đến khi tất cả mọi người lục tục rời đi.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, hỏi cô: “Về hồi nào vậy?”

Thân thể Chu Uyển Doanh bỗng nhiên hơi cứng đờ.

Cô quay đầu lại, thấy Tạ Lẫm đút tay vào túi, đứng sau mình.

Anh đang nhìn cô, trong mắt ẩn chứa vài phần ý cười như có như không.

Mấy tháng không gặp, Tạ Lẫm vẫn giữ nguyên vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái. Anh mặc bộ đồ Tây màu đen cắt may tinh xảo, không đeo cà vạt vì đây không phải tình huống nghiêm túc, cách gài sơ mi cũng tùy ý, để hở một nút.

Chu Uyển Doanh nhìn đôi mắt anh cười như không cười, chỉ cảm thấy bắt đầu có chú nai con chạy loạn trong lòng.

Bất luận bao lâu không gặp, chỉ cần gặp lại Tạ Lẫm, cô vẫn cứ không thể mất đi sự rung động với anh.

Cô nỗ lực giấu đi tâm tư của mình, cố gắng cười khéo léo với anh, chào hỏi anh như bạn bè bình thường, sau đó trả lời: “Về được một thời gian rồi.”

Tạ Lẫm nhìn cô, sau một lúc lâu, anh hỏi: “Bây giờ làm gì? Chuẩn bị về nhà à?”

Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Tạ Lẫm lười biếng đút tay vào túi, ngẩng đầu nhìn mưa to trong đêm đen, sau đó nhìn về phía Chu Uyển Doanh, hỏi: “Tài xế đi lấy xe rồi, tiện đường chở cô một đoạn được không?”

Chu Uyển Doanh phản xạ có điều kiện, lắc đầu, nói: “Không cần, không cần phiền vậy đâu. Giờ tôi ở đường Dương Hòe, không tiện đường với anh.”