Khiến Anh Si Mê

Chương 25:

Anh chỉ chỗ trống cạnh Tạ Lẫm, nói: “Ngồi chỗ này đi.”

Chu Uyển Doanh nghe thấy Tần Chiếu nói chuyện với mình thì dừng bước lại theo bản năng.

Nhưng cô không ngồi cạnh Tạ Lẫm, cười nói: “Không sao đâu, để em sang bên kia.”

“Em đi trước đây.” Nói rồi cô không dừng thêm nữa, xách váy lập tức đi đến cái bàn ở góc phía xa.

Tần Chiếu nhìn bóng dáng Chu Uyển Doanh, hơi ngoài ý muốn, anh tiến đến cạnh Tạ Lẫm, khẽ hỏi: “Tình huống gì vậy? Trước đây không phải Uyển muội nhiệt tình với anh lắm hả?”

Còn mang ô che mưa, tự đưa đến trong nhà Tạ Lẫm.

Sao giờ có cơ hội ngồi cạnh Tạ Lẫm thì ngược lại không ngồi?

Sắc mặt Tạ Lẫm lãnh đạm, lạnh nhạt nói: “Sao tôi biết được.”

Lúc này cách lần trước gặp Chu Uyển Doanh ở cửa rạp hát đã qua bốn tháng.

Loại người từ nhỏ được trời ưu ái, cao cao tại thượng như Tạ Lẫm không có khả năng sẽ chủ động theo đuổi phụ nữ.

Chu Uyển Doanh không chủ động xuất hiện, anh cũng không có hứng thú đoán suy nghĩ của cô.

Bình thường anh bận rộn làm việc, hoàn toàn không nghĩ nhiều đến Chu Uyển Doanh. Chỉ là theo phim công chiếu, gần đây cô bỗng nhiên hot lên, ngẫu nhiên anh sẽ nghe được đạo diễn trong nghề hoặc bên đầu tư nhắc tới tên Chu Uyển Doanh trong bữa tiệc.

Nghe được tên Chu Uyển Doanh, anh mới có thể ngẫu nhiên nhớ tới cô.

Khi nhớ tới cô, ít nhiều sẽ có chút bực bội khó hiểu.

Rốt cuộc cô gái này theo đuổi anh, nhưng bỗng nhiên không nói một lời rời xa tầm mắt anh, anh sống trên đời này 28 năm, vẫn chưa có ai khơi dậy hứng thú trong anh như thế.

Cả bữa tiệc tối, Chu Uyển Doanh đều yên lặng ăn cơm, ngẫu nhiên giao lưu với người bên cạnh.

Bàn ấy ở góc, khách quý ngồi đây đều không quá nổi danh, gần đây Chu Uyển Doanh đang hot, thật ra tính tình phải lớn hơn nhiều.

Nhưng cả đêm Chu Uyển Doanh đều rất khiêm tốn, khi trò chuyện với người khác, trên mặt đều nở nụ cười dịu dàng.

Sau khi ăn xong, diễn viên ngồi cùng bàn cầm di động chụp ảnh chung với cô, cô không từ chối bất cứ ai, bày ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.

Cả đêm Tạ Lẫm đều hơi thất thần, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn sang bên Chu Uyển Doanh một cái.

Khi thấy một nam diễn viên đến gần Chu Uyển Doanh chụp ảnh chung, sắc mặt anh bỗng nhiên trầm xuống vài phần.

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh thật lâu, từ đầu đến cuối cô không hề liếc mắt nhìn sang phía anh một cái.

*

Tiệc tối hôm nay kết thúc, thời gian vẫn chưa tính quá muộn.

Tần Chiếu kết thúc, kêu đám bạn cùng ngành bọn họ về nhà chơi mạt chược.

Tâm trạng Tạ Lẫm không tốt lắm, cả đêm sắc mặt đều toát ra vẻ xa cách.

Dù vậy đêm nay anh rất may, ăn sạch trên bàn bài.

Bạn tốt vô tình nói giỡn: “A Lẫm đây là đỏ bạc đen tình ấy nha.”

Bạn bè trong giới ai mà không biết Tạ Lẫm là cây vạn tuế ngàn năm, luôn độc thân.

Lời này vốn dĩ cũng không có gì, nhưng đêm nay vừa lúc đυ.ng vào họng súng của Tạ Lẫm, anh lạnh lùng đáp một tiếng, ván sau xuống tay càng không lưu tình, đám bạn ở đấy đều thua bốn túi, kêu thảm thiết: “Đừng mà anh hai, tốt xấu gì cũng chừa cho tôi ít tiền mua thuốc chứ.”

Sắp hừng đông, Tạ Lẫm chơi đã ghiền, thoải mái ném xấp tiền thật dày lên bàn.

Tạ công tử coi tiền tài là cặn bã, mời mọi người ăn khuya.

Còn anh thì đứng dậy rời đi, về nhà tắm rửa ngủ bù.

*

Lần thứ hai gặp Chu Uyển Doanh là cuối bảy tháng.

Ngày đó tâm trạng Tạ Lẫm phiền muộn, rảnh rỗi không có việc gì đi tìm Mạnh Lan chơi cờ.

Hôm ấy anh không lái xe, ngồi ở hàng sau, còn chưa vào sân đã nhìn thấy Chu Uyển Doanh qua cửa sổ xe.

Cô mặc một bộ đồ chống nắng màu trắng và quần đùi lam nhạt, tóc dài cột thành đuôi ngựa cao cao, đang ngồi xổm dưới đất hái rau với Hạ lão sư.

Trên mặt cô nở nụ cười điềm mỹ, đang vui vẻ trò chuyện với Hạ lão sư, đến cả bùn đất dính vào khuôn mặt nhỏ trắng noãn của mình mà cũng không biết.

Tạ Lẫm nhìn qua cửa sổ xe, ánh mắt dừng trên mặt Chu Uyển Doanh.

Ánh nắng tháng bảy chói lóa nhưng anh cảm thấy nụ cười trên mặt Chu Uyển Doanh còn lóa mắt hơn.

Thật lâu sau ánh mắt anh vẫn không thể rời khỏi cô, thẳng đến khi xe lái vào sân, Mạnh Lan đi ra khỏi phòng, thấy xe Tạ Lẫm thì cười nói: “Tôi bảo là ai tới này? Hôm nay sao em rảnh vậy?”

Tạ Lẫm khoanh tay đi xuống xe, lạnh nhạt nói: “Nhàn rỗi nhàm chán, đến đây ăn cơm ké.”

Hạ Diệc Phương cầm một rổ rau đi từ bên kia vườn hoa tới, cười nói: “Vậy em tới đúng lúc đó, giữa trưa hôm nay có đồ ngon ăn rồi.”

Chu Uyển Doanh vẫn ngồi xổm dưới đất trồng rau, nghe thấy giọng Tạ Lẫm, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh theo bản năng.

Tạ Lẫm cũng vừa lúc nhìn về phía cô, ánh mắt và biểu cảm đều nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc.

Ánh mắt Chu Uyển Doanh đối diện với anh hai giây ngắn ngủi rồi bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục yên lặng hái rau.

Hạ Diệc Phương đi đến trước mặt Tạ Lẫm, thấy Tạ Lẫm nhìn chằm chằm vào Chu Uyển Doanh, bà quay đầu lại cười, gọi cô: “Uyển Doanh, đừng hái rau nữa, chắc là đủ ăn rồi đó. Thời tiết nóng bức, mau vào phòng đi.”

“Vâng.” Chu Uyển Doanh đáp một tiếng, nói: “Cháu tới ngay.”

Cô cắt bó rau cuối cùng xuống, bỏ vào trong rổ rau dưa, sau đó mới đứng dậy, đi theo sau đám người Hạ Diệc Phương vào nhà.

Gần đây Mạnh Lan mới có được một bộ tranh chữ, vừa vào phòng đã mời Tạ Lẫm đến phòng làm việc xem.

Tạ Lẫm nhàn nhạt "Vâng” một tiếng, sau đó đi lên lầu với Mạnh Lan.

*

Chu Uyển Doanh bưng rổ rau đi theo sau Hạ Diệc Phương vào phòng bếp.

Cô do dự một lúc, vẫn nhịn không được nói: “Hạ lão sư, cháu phải đi rồi.”

Hạ Diệc Phương sửng sốt, xoay người nhìn về phía Chu Uyển Doanh, hơi kinh ngạc: “Sao tự nhiên đi đâu thế? Không phải đã nói ở đây ăn cơm trưa à?”