Cương Thi Tiểu Thư

Phần 3 Chương 12

"Vết thương của cô sao rồi?" - Giang Lai hỏi.

"Tốt hơn nhiều, ngủ một giấc đã hồi phục khá nhiều."

Giang Lai trừng Đoan Mộc Thần, cái tên này bị trúng độc, lúc ở một mình còn dám ngủ. Lỡ có người phục kích, hoặc ngủ luôn không tỉnh thì làm sao? Thật là một phụ nữ não thô. Giang Lai một đường lái xe theo hướng tây, phía sau truy binh vẫn đuổi theo. Giang Lai tưởng rằng hòn đảo phía tây nối liền với sòng bạc Li Bách, không ngờ chạy gần tới mới thấy ngoài đảo ra còn có một cửa biển nhỏ, tuy rằng nhỏ hẹp nhưng cũng đủ xe không qua được.

Đoan Mộc Thần da đầu tê rần: "Không phải chứ!" - Quay đầu nhìn phía sau, một đám xe màu đen đuổi theo gần sát. Lại quay đầu nhìn cửa biển trước mắt.

Giang Lai nói với Đoan Mộc Thần: "Thắt dây an toàn." - Nàng đạp ga hết mức, xe lao thẳng về phía biển. Đoan Mộc Thần đang tìm dây an toàn, mặt không còn chút máu: "Cô, không lẽ cô muốn.......Không phải chứ! Bay qua sao! A----------~!" - Xe lao ra khỏi bến tàu, bay lên, trước mắt Đoan Mộc Thần một bầu trời xanh thẫm, cơ thể mất trọng lực theo xe, cảm giác tất cả nội tạng như muốn trào ra khỏi miệng. Xe vẽ ra một đường parabôn duyên dáng trên không, khi xe qua khỏi đỉnh của hình parabôn bắt đầu lao xuống, màn này làm người trong xe sợ chết khϊếp. Đoan Mộc Thần tận mắt chứng kiến người và xe đang lao thẳng về phía boong tàu của một cái thuyền lớn, tất cả những người trên tàu đều sững sờ nhìn một màn bay xe lên trời, đáp xuống ngay tàu của họ.

"Nằm xuống!" - Ngay khi xe sắp va vào thuyền, Giang Lai đè Đoan Mộc Thần hai mắt đang mở to vì kinh ngạc, ở dưới thân.

Tiếng va chạm dữ dội xen lẫn tiếng la hét vang lên bên tai Đoan Mộc Thần, đầu chấn động dữ dội vì rung lắc, nàng cảm giác chiếc xe vẫn đang lao về phía trước, chắc sẽ lao thẳng xuống sông. May mà xe cuối cùng cũng dừng lại, những âm thanh chói tai xung quanh cũng dừng lại, cả thế giới đều yên lặng.

"Đúng là một màn xuất sắc." - Dưới cái dù màu cam, một người phụ nữ mái tóc màu vàng óng, đang nhàn nhã uống nước, thoải mái như đang đi nghỉ mát. Người đó chính là Đoàn Nhiên của SS7. Đoàn Nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình từ lúc xe bắt đầu bay lên thuyền, rất khâm phục người lái xe can đảm. Nếu không phải may mắn trúng đích, thì xe đã bay thẳng xuống sông hoặc không đáp trúng boong tàu mà là....

Đυ.ng vào thân tàu, thì người trong xe chắc chắn sẽ chết.

Đoàn Nhiên ngâm nga một bài hát, điểm đến của nàng là hòn đảo nhỏ trước mặt, nàng đã được xem một màn biểu diễn xuất sắc, tâm trạng không tệ. Trên chiếc thuyền, cửa xe bị đá văng, từ bên trong một cô gái tóc dài đi ra. Cô gái cởi bỏ bộ đồ vest không vừa vặn, lộ ra bộ đồ công sở với tay áo đã bị xé rách. Trên cánh tay có một vết thương rất sâu, cô cũng không xử lý vết thương, liền đưa tay vào trong xe kéo một cô gái tóc ngắn khác ra ngoài.

Ánh mắt Đoàn Nhiên sáng lên: "Giang Lai!" - Nàng cố hết sức muốn đáp xuống thuyền, nhưng đáng tiếc không thể điều khiển ngọn gió trên không, giãy giụa lúc lâu cũng chỉ đành hướng về đáp xuống đảo.

Giang Lai ôm Đoan Mộc Thần ra ngoài, hai người quay đầu nhìn lại đám bảo an đang tìm thuyền khắp nơi, thật có cảm giác cửu tử nhất sinh.*  [Cửu tử nhất sinh: ám chỉ đến việc sinh tử trong 1 cuộc mạo hiểm – khám phá nào đó, việc sinh tử đôi khi do bản thân mà ra cũng như do trời đã định.]

"Mấy người là ai? Sao làm hư thuyền của tôi, giờ tính sao!!!"- Một người thuyền trưởng và thuyền viên vây quanh Giang Lai với Đoan Mộc Thần, chỉ vào boong tàu bị họ làm hư, hét lên.

Giang Lai lười cãi nhau với họ, lấy ra một thẻ ATM nói: "Bên trong có hơn 10 triệu, cầm mua cái mới."

"Hơn 10 triệu? Hơn 10 triệu lại đòi bồi thường tổn thất của tôi? Có biết con tàu của tôi bao nhiêu tiền không?" - Người thuyền trưởng không bỏ qua. Giang Lai sớm đã thấy con tàu cũ nát, bồi thường hắn 10 triệu nhân dân tệ đã không ít, nhưng hắn lại muốn làm tới, Giang Lai lấy khẩu súng tự vệ cướp được từ bảo an Li Bách ra, chỉ vào kẻ tham lam nói:

"Vậy tặng thêm hai viên đạn đủ không."

Thuyền trưởng và thuyền viên đang hung hăng, nhìn thấy súng lập tức nín liền.

Đoan Mộc Thần ngồi bên cạnh Giang Lai rất muốn cười, hành vi của Giang Lai đúng là như một tên cướp, thân là cảnh sát nàng có nên quản một chút không?

"Tàu của mấy người đang đi đâu?" - Giang Lai hỏi thuyền trưởng. Thuyền trưởng đang trốn tránh nòng súng của Giang Lai, run rẩy trả lời: "Đi...đi tới đảo Sable."

[布尔岛: mình search ra là đảo Sable, nếu bạn nào biết chính xác tên cho mình biết, mình sửa.]

"Là hòn đảo nhỏ kia?"

Thuyền trưởng gật đầu.

Giang Lai nhìn phía trước, đảo Sable đã gần trong gang tấc. Nói đến "Sable" Giang Lai có chút ấn tượng, nghe nói đảo này là một căn cứ ngầm, là nơi Li Bách chuyên dùng để buông bán nội tạng. Thoạt nhìn, trên đảo có rất nhiều cây cối, trong giống như khu rừng nguyên sinh.

"Ngoài hòn đảo đó ra, xung quanh có đảo nào khác không?" - Giang Lai thấy hòn đảo vẫn nằm trong quyền quản lý của Li Bách, đi tới đảo có thể lại rơi vào một mối nguy hiểm khác. Thuyền trưởng lắc đầu nói: "Thuyền của chúng tôi không thể đi xa, phải mất 4 ngày mới đến được đảo gần nhất ở phía tây, trên thuyền cũng không đủ lương thực, hơn nữa......hơn nữa còn bị bể như vậy."

Giang Lai thở dài, xem ra chỉ có thể như vậy. Nhìn lại, những truy binh của Li Bách đã lên thuyền đuổi theo, nhìn về hướng hòn đảo u ám, chỉ hy vọng khi lên tới đảo có thể lợi dụng địa hình phức tạp để tìm cơ hội trốn thoát. Không biết tại sao Giang Lai rất khó chịu khi nhìn hòn đảo, rừng trên đảo chồng lên nhau tạo thành một loại âm u đè nặng đôi mắt Giang Lai, chìm vào trong trái tim nàng.

Tri Cảnh Thiên với Đoan Mộc Quý Diệp ngồi trên du thuyền đi tới đảo Sable, gió thổi tung mái tóc của Tri Cảnh Thiên, lộ ra nét mặt hưng phấn kì lạ. Hắn đang lải nhải nói chuyện với Đoan Mộc Quý Diệp ở bên cạnh, nhưng bất luận hắn nói cái gì Đoan Mộc Quý Diệp đều không đáp lại, nét mặt cũng không một tia gợn sóng, cứ như Tri Cảnh Thiên đang tự nói chuyện một mình.

"Đoan Mộc chị, cô thấy cảnh tượng vừa rồi không? Cô gái cương thi đó có phải rất phi thường giỏi không? Nhất định phải có được cô ta, sao đó hủy diệt cô ta! Đây không phải là tình yêu, mà là cảm giác thú vị còn hơn cả tình yêu, cô có hiểu không? Hả? Sao cô không nói gì, xin lỗi, tôi quên mất cô cũng chỉ là một cái xác, cô không nghe được cũng không nói được, trái tim của cô cũng bị lấy ra rồi, những nội tạng bán được giá cao cũng đã bán hết rồi, chỉ còn lại một cái xác rỗng, một cỗ máy được thiết lập để gϊếŧ người. Đáng thương,.....xinh đẹp thế mà..."

"Tri Cảnh Thiên, ai là người đã lấy tim của Đoan Mộc Quý Diệp cấy ghép vào Thần Chỉ?" - Bất ngờ giọng nói của Kiều Nhất Nhất vang lên phía sau Tri Cảnh Thiên, Tri Cảnh Thiên quay lại nhìn, thấy Kiều Nhất Nhất ngồi trên ghế, đeo kính râm, mái tóc đen bị gió thổi bay, vừa hỏi Tri Cảnh Thiên vừa lật xem sách trong tay.

Cô ta lên thuyền từ lúc nào? Tri Cảnh Thiên hoàn toàn không phát hiện, xem ra cô ta có tài che giấu hơi thở của mình. Tri Cảnh Thiên mặt lạnh nhìn Kiều Nhất Nhất nói: "Ta không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi."

Kiều Nhất Nhất không vì Tri Cảnh Thiên thô lỗ mà nổi giận, tiếp tục hỏi: "Tại sao lại lấy tim của Đoan Mộc Quý Diệp cấy vào Thần Dừng? Để tôi đoán xem. Đầu tiên, khi Đoan Mộc Quý Diệp rơi vào tay Li Bách chắc chắn chưa chết, các ngươi lợi dụng máu của cô ta khống chế đám cương thi chúng tôi, hơn nữa không phải một lần dùng hết, nên các ngươi sẽ không để cô ta chết. Đáng tiếc cô ta quá lợi hại, các ngươi không thể để cô ta sống, như vậy sẽ là mối nguy lớn nhất, thế nên các người liền lấy tim của cô ta, lấy một thứ thần bí gọi là "Cỏ trói buộc" trồng vào cơ thể cô ta, thay thế trái tim."

Tri Cảnh Thiên híp mắt nhìn Kiều Nhất Nhất.

Những trang giấy trong tay Kiều Nhất Nhất bị gió thổi tung, nàng vuốt thẳng trang giấy, vừa đọc vừa nói tiếp: "Vốn tôi cũng không nghĩ tới cỏ trói buộc, dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ là từng đọc trong sách. Nhưng có lần tôi phát hiện trên cổ của Đoan Mộc Quý Diệp có một cái lá nhỏ, rất nhỏ, nhưng vì mọc trên cổ con người dù sao cũng rất bắt mắt. Tôi nhớ từng đọc trong một quyển sách y học cổ, cỏ trói buộc cực kì thâm đọc, sinh trưởng ở trong bùn đất, nhưng lại đặc biệt xanh tươi mùi thơm thoang thoảng. Đáng tiếc, dù sinh trưởng trong bùn nhưng không nhuốm mùi bùn, nó không để người có tâm địa xấu xa khống chế, nó chỉ có tác dụng với người không có ác niệm trong lòng, người càng chính trực thì cỏ trói buộc lại càng phát huy tác dụng. Cỏ trói buộc ở trong cơ thể nẩy mầm, chờ khi hoàn toàn khống chế được cơ thể con người, liền phát triển lớn mạnh. Về phần tại sao lại cấy ghép trái tim của Đoan Mộc Quý Diệp vào cơ thể Thần Chỉ, tôi nghĩ nguyên nhân hẳn là các ngươi muốn dùng cơ thể Thần Chỉ bảo quản trái tim nguyên vẹn, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, hơn nữa thuận tiện thử xem cơ thể cương thi chứa trái tim có thể hấp thụ được kỹ năng của Đoan Mộc Quý Diệp hay không, phục vụ Li Bách. Những điều tôi nói, có đúng không?"

Tri Cảnh Thiên khẽ lên tiếng: "Ngươi có biết sự khác biệt giữa người phụ nữ quyến rũ và một người phụ nữ phiền phức không?"

Kiều Nhất Nhất duỗi năm ngón tay, khép lại, lòng bàn tay quay về phía Tri Cảnh Thiên, làm động tác "dừng lại", không quá vui vẻ nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú thảo luận chuyện phụ nữ với một người đàn ông, hơn nữa phương diện này tôi nghiên cứu rất ít, cũng không muốn nói."Tri Cảnh Thiên tới gần Kiều Nhất Nhất, hai tay chống lên tay vịn của ghế bên cạnh nàng, vây nàng ở giữa hai cánh tay của hắn, cúi đầu tới gần. Kiều Nhất Nhất không thích hắn tới gần, một quyển sách màu đen mở ra sau lưng Tri Cảnh Thiên, lúc nào cũng nó thể nuốt hắn vào trong sách. Đứng xa hơn một chút, Đoan Mộc Quý Diệp đã lấy Quang Mộc kiếm ra, lửa cháy hừng hực, ngọn lửa chiếu lên kính râm của Kiều Nhất Nhất.

Tri Cảnh Thiên tháo mắt kính của Kiều Nhất Nhất xuống, nắm cằm của nàng, nâng mặt nàng lên, nhìn chằm chằm mắt trái của nàng, cười nửa miệng nhìn nàng: "Con mắt giả này rất tốt, giống như thật vậy, còn có thể chuyển động. Đáng tiếc, đồ giả vẫn chỉ là đồ giả. Nếu Li Bách chúng ta đã hồi sinh các người, thì các người nên biết ơn báo đáp, vì chúng ta mà làm tốt công việc. Nên cho ngươi biết thì tự nhiên sẽ nói ngươi biết, điều không nên biết thì đừng có hỏi, hiểu chưa?"

"Cảnh Thiên đại nhân! Đã đến đảo Sable!" - Nhân viên bảo an lái du thuyền hét lên.

Tri Cảnh Thiên bỏ mặt Kiều Nhất Nhất ra, mang theo Đoan Mộc Quý Diệp cùng một đám bảo an đi xuống du thuyền, bước lên con đường đầy sỏi đá cứng đi vào trong rừng.

Hành động của Tri Cảnh Thiên đã làm khi ở gần Kiều Nhất Nhất làm cho nàng phản cảm, thật buồn nôn. Kiều Nhất Nhất trầm ngâm nhớ lại trước đây khi ở cùng Thần Chỉ, Thần Chỉ cũng hay thường làm những động tác thân mật với nàng, có lúc ngang ngược làm Kiều Nhất Nhất thấy phiền, nhưng cũng không đến nổi phản cảm. Tại sao Tri Cảnh Thiên chỉ tới gần, mà Kiều Nhất Nhất đã không chịu nổi?

Kiều Nhất Nhất cảm thấy, chắc vì Tri Cảnh Thiên là đàn ông, ở trên người hắn có một loại cảm giác làm nàng không thoải mái.

Kiều Nhất Nhất rất giỏi suy nghĩ và tưởng tượng, sau khi suy tư cùng tưởng tượng một lúc, nếu là đổi thành cảnh sát bé nhỏ Nguyên Thời Tuyết làm hành động đó với nàng.......Nàng thật sự sẽ không phản cảm, trái lại, có chút thích.

Kiều Nhất Nhất thở dài, không phải mình thật sự thích đứa nhóc đó chứ! Cái con nhóc đó có gì tốt?

Kiều Nhất Nhất mở ra Luyện Thi Hành Thư, thấy Vu độc của Thần Chỉ khoảng một giờ nữa là có thể phá giải, mà Vu độc đặt lên Thất Thất của SS7 cũng sắp luyện thành. Kiều Nhất Nhất nghĩ tới trò đùa của nàng sắp thực hiện được, vạn phần hài lòng, nhìn lên trời lẩm nhẩm: "Cảnh sát bé nhỏ, ngươi nhanh tới đây đi. Ta không thể chờ được nữa."

--------------

Đã chỉnh sửa lại vài thứ cho phù hợp hoàn cảnh.

Vì cùng chung họ Đoan Mộc, nên cách phân biệt 2 chị em là "Đoan Mộc chị", "Đoan Mộc em". Còn gọi tên thì mình sẽ không phân biệt.