Giang Lai kéo Đoan Mộc Thần leo lên cây, trốn trong rừng lá rậm rạp.
Giang Lai nói: "Bây giờ mặt trời vẫn chưa lặn, hành động rất bất lợi, chúng ta nên trốn đã, nghỉ ngơi một chút chờ thể lực hồi phục, nhân lúc trời tối thì chúng ta sẽ tìm cách rời khỏi đảo."
Đoan Mộc Thần không trả lời, Giang Lai cho rằng nàng mệt, cũng không nói gì. Cái cây họ trốn cực kỳ cao, nhưng cành lá rậm rạp, rất dễ trèo lên. Họ ngồi cùng nhau, Giang Lai nhìn về phía xa, hòn đảo bị cô lập bởi các nhánh biển, ngoại trừ Li Bách ở phía đông, ba mặt khác đều chẳng có gì. Giang Lai thầm cảm thấy không ổn, xem ra rất khó rời khỏi đây.
Gió trên đảo mang theo vị mặn, còn có mùi lạ nồng nặc. Với trí nhớ và khứu giác vô cùng tốt, Giang Lai đã từng ngửi qua mùi tương tự, lần nữa ngửi lại liền có thế kết luận, đây là mùi xác chết đang thối rữa. Nếu đảo Sable là trụ sở bí mật Li Bách dùng buôn bán nội tạng, thì có cái mùi kinh tởm này rất dễ hiểu.
Thật ra Giang Lai đang khát, rất khát. Bị Quang Mộc kiếm làm cánh tay bị thương đau vô cùng, tuy có thể chịu được, nhưng vì mất máu làm nàng bị cơn khát hành hạ. Giang Lai cau mày, yếu ớt dựa vào thân cây, hi vọng nghỉ ngơi một chút có thể giúp nàng khôi phục.
Đoan Mộc Thần nhớ tới chuyện của chị gái: "Quý Diệp quả nhiên chưa chết, chị ấy đã thay đổi phải không? Những tên khốn trong Li Bách đã làm gì chị ấy? Nhưng dù chị ấy biến thành gì, tôi cũng phải tìm thấy chị, đưa chị về nhà....." - Cảm giác vô lực tràn ngập toàn thân, có lẽ trong bụng vẫn còn chút độc tố sót lại, nên chân tay Đoan Mộc Thần mềm nhũn, hành động vô cùng chậm chạp. Đoan Mộc Thần quay đầu nhìn Giang Lai, thấy Giang Lai đã nhắm mắt, đầu dựa vào thân cây xanh thô ráp, mái tóc thẳng dài có vẻ ngổn ngang. Cho tới nay sắc mặt của cô kể cả đôi môi đều nhợt nhạt vì không có máu, Đoan Mộc Thần cũng đã quen với cái vẻ ngoài ốm yếu của cô, nên cảm thấy đây là một nét đẹp độc nhất vô nhị.
Ánh hoàng hôn xuyên qua từng lớp lá rơi xuống một ít trên người Giang Lai, làm khuôn mặt nàng sáng ngời lại mờ mịt. Mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, kéo dài cái bóng của nàng. Giang Lai cuộn người dựa vào gốc cây, nhìn thật cô đơn. Hai người luôn phải trải qua thời khắc sinh tử, đại não căng thẳng vì chiến đấu và chạy trốn, không cần biết tương lai thế nào, sự bình yên tốt đẹp lúc này cứ như là ảo ảnh. Đoan Mộc Thần nhớ lại vài chuyện, trong đó có lần đầu tiên cô gặp Giang Lai ở đồn cảnh sát.
Thật ra, lần gặp gỡ đó Đoan Mộc Thần không nhớ rõ cho lắm, nhưng đúng là vẫn còn nhớ. Trong đầu lưu lại ấn tượng đối với một người xa lạ, Giang Lai lúc đó có chút khác so với người mà nàng quen lúc này, tất nhiên đây là ký ức bị sai lệch, loại trí nhớ mơ hồ về ấn tượng đầu tiên với lần gặp gỡ đầu tiên, có mối quan hệ trực tiếp.
Hôm đó, chỉ là một ngày bình thường rãnh rỗi như bao ngày của Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần chậm rãi đi đến sở cảnh sát, khi tới một máy bán hàng tự động để mua cafe, nhìn thấy một cô gái trẻ lạ mặt đứng ở đó. Cô gái mặc đồng phục màu đen, rõ ràng cho thấy là đồng nghiệp trong sở cảnh sát, chỉ là Đoan Mộc Thần rất xa lạ với bóng dáng này, đoán chừng là người mới. Con gái.
Cầm ly sữa nóng trên tay, cô gái quay lại xém chút đụng vào Đoan Mộc Thần. Cô gái phản ứng cực nhanh, ly sữa đầy được cô chuyển từ tay phải sang tay trái ngay lập tức, ly sữa trắng chỉ lắc lư nhẹ nhưng không hề đổ một giọt nào.
Cô gái nhanh nhẹn đấy tất nhiên là Giang Lai.
Giang Lai và Đoan Mộc Thần đứng đối diện nhau, Đoan Mộc Thần có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, lông mày mỏng hướng lên rất có thần, đôi mắt đen láy đang phản chiếu gương mặt của Đoan Mộc Thần rất rõ ràng. Điều khiến Đoan Mộc Thần ấn tượng nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên chính là đôi môi mỏng, nhợt nhạt khép chặt với nhau, hình dáng môi rất đẹp, nhưng kết hợp với ánh mắt lạnh lùng ngang ngược kia, liền tạo thành một khuôn mặt cấm dục.
Ánh mắt Giang Lai dừng lại trên người Đoan Mộc Thần rất ngắn liền dời đi, cúi đầu, nhẹ nhàng đụng vào vai Đoan Mộc Thần một cái, không nói gì, không chào hỏi, thậm chí một nụ cười lịch sự đối với đồng nghiệp là Đoan Mộc Thần cũng chẳng có. Đoan Mộc Thần mỉm cười khó tin, quay đầu nhìn bóng lưng phía xa của Giang Lai, trong lòng đưa ra kết luận: "Đúng là kiêu ngạo."
Khi đó, ấn tượng mạnh nhất về Giang Lai chính là sự lạnh nhạt, ngoài công việc với đồng nghiệp trong khoa xét nghiệm, thì chẳng thèm nói với ai khác, cũng rất ít cười, mỗi ngày nhìn thấy nhiều nhất chính là cô mặc một bộ đồng phục tối màu, ôm một sấp tài liệu dày cộm, đạp giày cao gót bước đi vội vã trên hành lang. Thật ra Đoan Mộc Thần cũng không thích qua lại với mấy cô gái trẻ cho lắm, dưới cái nhìn của nàng người trẻ tuổi bây giờ đa số đều ấu trĩ và tùy tiện, nàng thích nói chuyện với những người phụ nữ lớn tuổi, như "chị gái" ở cantin. Có điều Giang Lai lại không giống với vẻ trẻ trung bên ngoài của cô, rất nhiều nam đồng nghiệp trong sở cảnh sát bàn tán sau lưng cô, thậm chí còn dùng tiền đặt cược xem ai có thể theo đuổi được cô.
Bình thường Đoan Mộc Thần không quá quan tâm đến mấy chuyện tào lao này, nhưng khi thấy Giang Lai khiến những tên đàn ông đó thất bại lần này đến lần khác, cảm giác thật thú vị. Cô gái Giang Lai này, sẽ thích người như thế nào đây? Không thích người lạnh lùng, nhưng Đoan Mộc Thần lại thích thỉnh thoảng chọc ghẹo Giang Lai, nhìn nét mặt bình tĩnh của Giang Lai bị trêu tức làm cho nàng vô cùng đắc ý. Giống như kiểu chơi khăm của trẻ con, Đoan Mộc Thần chơi hoài không chán, làm Giang Lai tức giận có cảm giác rất thành công, nếu có thể nghe thấy cô ấy đáp trả lại thì đúng là thu hoạch bất ngờ. Bây giờ nhớ lại, Đoan Mộc Thần thấy lúc đó nàng rãnh đến mức đáng sợ, không có gì làm cũng không thích tìm phiền phức. Nhưng từ lúc nào nàng lại có cảm giác khác đối với Giang Lai?
Dù không có việc gì làm, nhưng so với hiện tại suốt ngày đối mặt với Tử Thần, thì lúc trước thật sự rất thoải mái. Đoan Mộc Thần có chút hoài niệm rồi.
"Giang Lai, nói cho tôi biết chuyện của cô. Cô chưa từng nghiêm túc kể với tôi."
Giang Lai mở mắt, ánh tà dương kích thích mắt nàng, làm nàng hơi nhíu mày.
"Nói cái gì?"
"Chuyện của cô. Về quá khứ của cô, vì sao cô trở thành cương thi? Còn cái gì mà đầu thai, rồi Quang Mộc kiếm. Đều nói cho tôi biết đi." - Đoan Mộc Thần rất tự nhiên ôm chầm Giang Lai như bạn bè tốt, Giang Lai không ngờ nàng thực hiện hành động thân mật, cơ thể bị kéo qua, cứng đờ người. Bình thường, với động tác như thế Giang Lai phải dựa đầu lên vai Đoan Mộc Thần mới hài hòa, nhưng Giang Lai không làm vậy.
Hồi hộp.
Giang Lai khó hiểu trước sự hồi hộp bất ngờ của bản thân, nàng quá quen với Đoan Mộc Thần, thậm chí đã từng phát sinh quan hệ, bây giờ lại "hồi hộp", có phải vì thân phận của "Đoan Mộc Thần" trở thành "kiếp sau của Phân Khắc" hay không? Giang Lai thẳng người, không nghiêng. Điều này làm nàng không đáng yêu chút nào phải không? Sao Giang Lai lại nghĩ đến câu hỏi nực cười như vậy, sắp xếp lại suy nghĩ, trở lại là nàng trước đây, bắt đầu kể cho Đoan Mộc Thần nghe về nàng với dáng vẻ không hề có cảm xúc. Nói về thời đại mà nàng từng sống, về Trạng Nguyên, còn có Hà Bán hạ, sau đó cùng nhau bỏ trốn rồi đổi tên thành Phân Khắc và Thời Thiên. Tất nhiên, khi nói đến lúc Phân Khắc biến thành cương thi, còn những lời tên đạo sĩ đã lừa gạt Giang Lai, làm tâm trạng nàng có chút thăng trầm, nhưng vì tính cách với thói quen nàng rất nhanh kiểm soát được.
"Vì thế, cô thấy cái bớt trên lưng của tôi thì nghĩ tôi là Phân Khắc đầu thai? Còn có cái gương soi thấy hình dáng của cô ấy thì cô liền tin? Có phải hơi đoán bừa không?"
Giang Lai lắc đầu: "Không sai đâu."
"Tại sao?" - Đoan Mộc Thần nghi ngờ nhìn Giang Lai, nhưng Giang Lai chỉ im lặng nhìn nàng. Giang Lai ngượng ngùng nói ra một câu đại loại như "nhìn thấy cô thì tôi có một cảm giác rất thân quen", đúng là trước khi biết Đoan Mộc Thần có vết bớt thì cô đã cảm thấy nàng rất quen thuộc, đồng thời cô cũng nhớ Đoan Mộc Thần từng nói:"chúng ta từng gặp nhau ở đâu sao?" - Những lời đó, nếu tất cả đều chỉ là trùng hợp, nếu như Đoan Mộc Thần không có liên quan gì đến Phân Khắc, vậy liệu Giang Lai có thích không? Sâu trong tim cô đã biết, tất nhiên là không. Cô sẽ tiếp tục gánh vác việc giành lấy Quang Mộc kiếm, bị gông xiềng vào việc hồi sinh Phân Khắc, cô mệt rồi, cô thật sự muốn nghỉ ngơi. Phân Khắc đã nằm trong lòng đất nhiều năm như vậy, Giang Lai vẫn luôn cho rằng em ấy vẫn nằm đó, không hề nghĩ em ấy đã luân hồi, trở thành một người khác.
Đây là ông Trời đang đối xử ưu ái với Giang Lai sao? Để nàng gặp được kiếp sau của Phân Khắc. Nhưng Đoan Mộc Thần không phải Phân Khắc, một tấc da, một góc ký ức đều hoàn toàn khác với Phân Khắc, cô không phải người Giang Lai yêu, mà là một người khác. Cho dù, hai người có cùng một linh hồn.
Đôi mắt Đoan Mộc Thần trở nên nhạt hơn dưới sự chiếu rọi của chiều tà, như một mặt hồ bị uốn cong, sâu không thấy đáy.
Trong lòng Giang Lai đau đớn, Phân Khắc cũng đã vô sô lần nhìn nàng như vậy, với đôi mắt đẹp giống như thế.
Nhưng, em nói em yêu chị, em sẽ vĩnh viễn nhớ chị, tại sao em lại vứt bỏ ký ức của kiếp trước, em đã quên chị rồi, không phải sao? Em phản bội lời thề của em đối với chị, nhưng chị vẫn một mực tìm kiếm và chờ đợi em. Mà, có vẻ như chị sẽ không bao giờ còn gặp lại em nữa..........
Đoan Mộc Thần thấy hai mắt Giang Lai trong suốt, nước mắt sắp trào ra, vội vàng đặt lên một nụ hôn, bao trùm lên mắt cô, nhẹ nhàng hút, lấy đi hết những giọt nước mắt sắp rơi ra của cô. Đôi môi mềm mại của Đoan Mộc Thần rời khỏi mắt Giang Lai, nhìn thấy hàng mi dài của cô vẫn đọng lại hơi nước, có chút hốt hoảng. Ánh mắt sắc bén của Đoan Mộc Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giang Lai, khoảng cách gần như vậy Giang Lai cũng không nhìn lại, rất rõ ràng là đang tránh né. Đôi khi sự mềm yếu của người phụ nữ bình thường lạnh lùng cố chấp, sẽ khiến người ta có chút đau lòng, Đoan Mộc Thần từ mắt Giang Lai hôn xuống, nhẹ nhàng lướt qua sống mũi, cuối cùng đáp xuống trên môi của cô. Đầu lưỡi say mê cạy mở đôi môi lạnh lẽo, Đoan Mộc Thần đã tự hôn cô rất nhiều lần, nàng chỉ muốn để Giang Lai cảm nhận được sự nhiệt tình của nàng. Giang Lai dựa vào thân cây, lưng thẳng tắp, đã không thể lùi được, Đoan Mộc Thần đè vai của cô, không cho cô né tránh, nghiêng mặt, mắt nhắm chặt. Từ từ Giang Lai cũng có một chút hôn đáp lại, đầu lưỡi cứng ngắt chậm rãi vươn lên, khẽ chạm vào lưỡi Đoan Mộc Thần, cuộn lấy vuốt ve. Chi tiết nhỏ này làm Đoan Mộc Thần giật mình, càng không kiềm được sự kích thích của mình. Hai người hôn nhau ở dưới ánh chiều tà đang len lỏi qua từng ngọn cây, mọi thứ đẹp như một giấc mơ.
"Nếu như, chúng ta chỉ là người bình thường, không xảy ra những chuyện thế này. Trong cuộc sống bình thường, tình cờ gặp nhau, sẽ như thế nào?" - Đoan Mộc Thần hỏi.
"Không biết." - Giang Lai vẫn cứ cúi đầu, không nhìn Đoan Mộc Thần, giống như một thiếu nữ.
"Sẽ yêu nhau chứ?"
"........." - Giang Lai khẽ cắn môi, nói: "Sẽ."
--------------
Lời tác giả: Chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ.Tại sao JJ lại không cho đặt trùng tên chương VIP.....aiz.
Tiếp đến, tôi muốn hỏi một câu.Nếu như bạn là Giang Lai, bạn sẽ chọn vẫn yêu Phân Khắc, hay chọn yêu Đoan Mộc Thần là kiếp sau của Phân Khắc ~~~