Cương Thi Tiểu Thư

Phần 3 Chương 11

Kiều Nhất Nhất theo sát từng bước chân Giang Lai, nàng giấu thi khí vào bên trong Luyện Thi Hành Thư, để Giang Lai không phát hiện được. Kiều Nhất Nhất rất có hứng thú với Giang Lai, cảm thấy người phụ nữ này trước đây trầm tĩnh quá mức, giờ lại rất quyết đoán rất thông minh, nhưng trong ánh mắt lại có rất nhiều do dự, tự hỏi có vấn đề gì mới có biểu hiện phức tạp như vậy?

Kiều Nhất Nhất rất có tinh thần học hỏi, tất cả việc và người làm cho nàng thấy hứng thú nàng điều muốn tìm hiểu. Có điều cảm giác đối với Giang Lai không giống cảm giác của cảnh sát nhỏ Nguyên Thời Tuyết. Giang Lai làm Kiều Nhất Nhất cảm thấy rất bí ẩn muốn khám phá, mà Nguyên Thời Tuyết lại làm Kiều Nhất Nhất muốn tìm hiểu cùng tiếp cận. Tại sao lại có cảm giác như vậy với Nguyên Thời Tuyết? Sở trường vừa suy nghĩ vừa thực hành, một bên theo dõi một bên suy nghĩ, Kiều Nhất Nhất cho rằng cảm giác đối với Nguyên Thời Tuyết rất giống một vài đặc điểm về tình yêu đã được đề cập trong sách. Nàng hít một ngụm khí lạnh, không khỏi cảm thán: "Tình yêu sao? Thật đáng sợ."

Ngón tay đang gõ trên bàn đột nhiên ngừng lại, trong phòng giám sát trở lại yên tĩnh, chỉ còn âm thanh nhỏ của máy móc đang hoạt động. Người đàn ông ngồi trước màn hình lớn tháo kính râm xuống, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào một trong những màn hình trên tường. Trong màn hình có một phụ nữ mặc bộ vest không vừa vặn, cô bước nhanh hướng về cầu thang thoát hiểm, mái tóc bồng bềnh, động tác dứt khoát, hoàn toàn không có chút do dự của một kẻ đột nhập, cứ như từ đầu vốn đã là người trong sòng bạc lớn này.

Lúc Giang Lai cướp xe, đua xe, cắt đuôi đám người đuổi theo, tất cả mọi động tác đều bị đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông này nhìn thấy, hắn kinh ngạc vì nữ cương thi này hẳn là lần đầu tiên tới Li Bách, lại có thể thông thuộc cách bố trí giám sát của Li Bách rất rõ, cô chỉ cần xoay xe một cái đã biến mất khỏi CCTV, nhất định là đã chạy vào góc chết. CCTV của Li Bách là do người đàn ông này tự tay thiết lập, có hơn 2000 CCTV ở Li Bách rộng lớn này, nhưng góc chết chỉ có hai chỗ, ngoại trừ người lắp đặt thì ngay cả ông chủ Tả Chính cũng không biết. Người phụ nữ đó chỉ trong nháy mắt tìm ra góc chết, thật là một người thông minh và hiểu biết.

Giang Lai đi tới lầu ba, gặp phải hai bảo an. Hai bảo an thấy Giang Lai mặc đồng phục giống mình, liền gật đầu chào hỏi một cái. Giang Lai cũng gật đầu với họ rồi đi qua giữa hai người. Chờ khi Giang Lai đi được vài bước thì hai bảo an mới thấy là lạ, liếc nhìn nhau, ngây người, lập tức muốn rút súng nhắm vào Giang Lai bắn. Nhưng khi đặt tay lên hông phát hiện súng đã không còn, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cải trang thành đồng nghiệp của họ, trong tay đã có thêm hai cây súng, họng súng đen ngòm chỉa vào họ:

"Không muốn chết thì đứng im."

Hai bảo an nuốt nước miếng, cả người cứng ngắc nhìn Giang Lai đang từ từ lùi về sau, rời khỏi tầm mắt của họ. Giang Lai liếc thấy bên trái có máy giám sát, một phát súng, màn hình đầy tia lửa.

Người đàn ông trong phòng giám sát đứng lên, cởϊ áσ khoác bó sát, để lộ chiếc sơmi trắng như tuyết. Hắn mở nút tay áo, hoạt động gân cốt, lẩm nhẩm: "Xem ra mấy cục thịt mình cử tới không đủ rồi, dù có thể sử dụng chiêu thức của mình thế nhưng không thể so sánh được với mình." - Người đàn ông đó chính là Tri Cảnh Thiên, trước đánh với nhóm Đoan Mộc Thần không phải là hắn, mà chỉ là "binh lính" được tạo thành từ mấy cục thịt trên cơ thể. Tri Cảnh Thiên cười hừ hừ, nhìn theo bóng dáng Giang Lai. Tri Cảnh Thiên không nhấn chuông báo động, hắn cảm thấy trò chơi này hắn tự mình chơi sẽ khá thú vị.

"Phụ nữ như vậy, tự tay hủy diệt, sẽ rất thú vị."

Tri Cảnh Thiên quay về nói với người phụ nữ có mái tóc dài ở đối diện, mặt lạnh lùng: "Thế nào, Đoan Mộc chị đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta nên ra sân thôi." - Hai tay người phụ kia từ phía sau rút ra, ngón tay thon dài nắm chặt một cây kiếm gỗ đang cháy.

Khi Giang Lai tìm được Ngụy Ất Mông thấy cô đang ngồi trong góc, mái tóc trắng tán loạn, mặt dính đầy máu, đặc biệt bắt mắt. Con nhím Tri Cảnh Thiên cả người đầy gai cùng vô số bản an nằm lung tung bên cạnh cô. Ngụy Ất Mông nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn Giang Lai, nhưng ánh mắt đã không còn sáng nữa.

Giang Lai đi tới nâng cô dậy, Ngụy Ất Mông vung tay muốn gạt Giang Lai ra, nhưng thể lực của cô đã tiêu hao nghiêm trọng, cơ thể Giang Lai chỉ động một chút, căn bản không thể gạt ra.

Giang Lai cau mày, cưỡng ép đưa Ngụy Ất Mông đi.

"Cô muốn đưa tôi đi đâu." - Giọng điệu Ngụy Ất Mông không tốt.

"Tôi mới không hiểu, tại sao cô phải ở lại nơi này. Thương thế của cô rất nặng, không đi chẳng lẽ muốn chết tại đây?"

"Tôi sẽ không chết, trước khi tìm được Quý Diệp, tôi sẽ không rời khỏi đây."

Câu nói của Ngụy Ất Mông khiến Giang Lai chua xót trong lòng, có lẽ nàng là người trên thế giới này hiểu rõ nhất cái sự cố chấp có chút dị dạng của Ngụy Ất Mông.

"Nhưng nếu cô chết, dù Đoan Mộc Quý Diệp có xuất hiện thì cô cũng sẽ không thể gặp lại cô ấy, đúng không? Tính mạng là quan trọng nhất." - Nếu là người khác Giang lai chắc chắn sẽ không vì một người không liên quan tới mình mà ở đó kiên trì khuyên nhủ. Đáng tiếc Ngụy Ất Mông không cảm kích, sống chết không chịu đi. Giang Lai khó chịu, trong lòng vốn đã đè nén rất nhiều chuyện, hơn nữa xưa nay đều không thích người cố chấp, dù bản thân nàng cũng là một kẻ cố chấp, có thể người phụ nữ trước mặt này càng khó hơn. Giang Lai đang buồn rầu, đột nhiên cảm giác phía sau có một luồng hơi nóng mãnh liệt kéo tới. Giang Lai vội vàng đưa tay đẩy Ngụy Ất Mông ra, một luồng sáng màu đỏ nhanh như chớp xẹt qua giữa Ngụy Ất Mông và Giang Lai. Ngụy Ất Mông bị Giang Lai dùng sức đẩy, nếu sau lưng không phải là tường, Ngụy Ất Mông nhất định sẽ té mạnh xuống đất. Giang Lai cảm thấy cánh tay đau nhói, bỏng rát, cúi đầu nhìn, cánh tay phải đã có một vệt máu, khói đỏ bốc lên từ vết thương, bỏng nghiêm trọng.

Giang Lai ngây người, uy lực này không phải là kiếm bình thường, cũng không phải là kiếm gỗ đào bình thường, Giang Lai nhận ra vì né kịp thời, nên vết kiếm chỉ nhẹ nhàng lướt qua, mà lại có thể tạo thành một vết thương nặng như vậy, chẳng lẽ là........

Giang Lai khoanh tay, nhìn người phụ nữ cao gầy đang cầm kiếm gỗ trước mắt. Người phụ nữ đó vóc dáng so với Đoan Mộc Thần cao hơn chút, vai hẹp eo thon, tay dài chân dài, với mái tóc dài được buộc lại, đưa lưng về phía Giang Lai với Ngụy Ất Mông. Thanh kiếm chém Giang Lai là một thanh kiếm gỗ, nhưng thần kỳ ở chỗ dù là kiếm gỗ nhưng nó đang cháy không hề có dấu hiệu hóa thành than.

Giang Lai nhìn chằm chằm thanh kiếm kia không rời mắt, tuy rằng nàng chưa từng thận mắt thấy Quang Mộc kiếm, thế nhưng tất cả tư liệu về Quang Mộc kiếm đã khắc sâu trong đầu Giang Lai. Chẳng lẽ thanh kiếm kia chính là.......

Người phụ nữ kia quay mặt lại, mái tóc nâu dài, mắt đen, xương gò má hơi cao, môi cong.

Phong phú, môi hơi mím lại. Giang Lai với cô nhìn nhau, cảm giác thấy bấn an.

"Tại sao lại giống Đoan Mộc Thần vậy?" - Câu nói này vừa xuất hiện trong đầu Giang Lai, nàng liền mắng mình ngốc, "Li Bách, Quang Mộc kiếm, gương mặt giống Đoan Mộc Thần, người này không phải Đoan Mộc Quý Diệp chị của Đoan Mộc Thần thì là ai?"

Ánh mắt vừa chạm nhau, sát khí Đoan Mộc Quý Diệp liền ép tới, cơ thể Giang Lai ngã về sau, Đoan Mộc Quý Diệp lấy tốc độc cực nhanh gϊếŧ tới trước mặt Giang Lai. Giang Lai vươn tay mò mẫm, muốn nhặt cây súng của bảo an đã chết trên đất, nhưng vừa đưa tay thì đυ.ng trúng một cây dao. Giang Lai cũng không thể chọn lựa, Đoan Mộc Quý Diệp đã chém Quang Mộc kiếm xuống phía nàng. Giang Lai vội đưa dao đỡ, kiếm gỗ chém vào dao thép phát ra tiếng kim loại va chạm, lửa trên kiếm run lên làm hoa mắt Giang Lai, nhưng thần kì kiếm dỗ không hề bị tổn hại. Đoan Mộc Quý Diệp liên tục chém thẳng làm Giang Lai ứng phó không kịp. Đối phương dường như là cao thủ kiếm đạo, từng chiêu từng chiêu khí thế hùng hổ, Giang Lai ở dưới bị yếu thế, vội vàng lăn qua một bên.

Mới vài chiêu Giang Lai đã thở hổn hển, nhìn xuống con dao trong tay, đã xuất hiện rất nhiều vết nứt. Trong tay Đoan Mộc Quý Diệp thực sự là Quang Mộc kiếm sao?

Giang Lai nghe thấy phía sau có tiếng chân, quay đầu nhìn, lại là một Tri Cảnh Thiên! Thế nhưng Tri Cảnh Thiên này không giống với lần trước, quanh thân tản ra một khí thế mạnh mẽ khó tả. Tri Cảnh Thiên híp mắt, mang theo nụ cười quái dị nhìn chằm chằm Giang Lai, Giang Lai ngồi dậy, người đầy mồ hôi, bởi vì trận đấu vừa nãy làm ngực nàng phập phồng mãnh liệt, một đôi mắt rất có linh khí cũng nhìn chằm chằm Tri Cảnh Thiên.

Giang Lai với Ngụy Ất Mông bị kẹp giữa Đoan Mộc Quý Diệp cùng Tri Cảnh Thiên, điều này làm Giang Lai rất khó khăn. Phải thoát thế nào? Rõ ràng Đoan Mộc Quý Diệp là thân bất do kỷ, trong đôi mắt không đọng chút tình cảm nào, dường như chẳng quen biết ai, cũng không nói gì, cứ như một cỗ máy chiến đấu. Làm cho Giang Lai lo lắng nhất chính là Ngụy Ất Mông. Giờ khắc này Ngụy Ất Mông hoàn toàn ngây người, sắc mặt so với cương thi là Giang Lai còn tái nhợt hơn.

Ngụy Ất Mông gắt gao nhìn khuôn mặt Đoan Mộc Quý Diệp, môi run rẩy.

Tri Cảnh Thiên nói: "Đoan Mộc chị, cương thi đó giao cho tôi, cô xử lý bên kia."

Nghe Tri Cảnh Thiên nói Đoan Mộc Quý Diệp liền quay đầu nhìn Ngụy Ất Mông, khoảng khắc đối diện với Đoan Mộc Quý Diệp ánh mắt Ngụy Ất Mông liền tràn đầy cảm xúc, không giống vẻ lạnh lùng ngày thường. Đoan Mộc Quý Diệp giơ kiếm đâm thẳng, Ngụy Ất Mông giang rộng đôi tay. Giang Lai giật mình, hét: "Ngụy Ất Mông!" - Nhưng Ngụy Ất Mông động cũng không động, kiếm trong tay Đoan Mộc Quý Diệp đâm thẳng vào ngực trái của Ngụy Ất Mông.

Máu từ ngực Ngụy Ất Mông tuôn ra, thấm ướt cả quần áo của nàng, rất nhanh nửa người Ngụy Ất Mông đều biến thành màu đỏ, phía trên là mái tóc trắng, quần áo màu đen, nhìn rất kì lạ. Đoan Mộc Quý Diệp muốn rút kiếm lại bị Ngụy Ất Mông ôm chặt lấy, một cái ôm cực kì mạnh, Đoan Mộc Quý Diệp vài lần muốn thoát ra nhưng không được.

"Cuối cùng, cuối cùng đã gặp được em, Quý Diệp.....Quý Diệp....." - Ngụy Ất Mông vùi mặt vào cổ Đoan Mộc Quý Diệp, nước mắt lăn dài trên mặt. Hai tay nàng ôm chặt eo Đoan Mộc Quý Diệp nói: "Chị sẽ không....bao giờ buông em ra."

Đoan Mộc Quý Diệp không thể di chuyển, Giang Lai không thể nhìn thấy biểu hiện của cô ấy từ sau lưng, thế nhưng cảm giác được cô ấy đang dịu dần. Lòng Giang Lai đau đớn, vừa phân tâm Tri Cảnh Thiên đã đến bên cạnh Giang Lai. Giang Lai lại giật mình, mặc dù có chút phân tâm nhưng không hề cảm nhận được Tri Cảnh Thiên tới gần! Giang Lai vung dao trong tay sang ngang, Tri Cảnh Thiên ngửa mặt, lưỡi dao lướt qua ngực hắn. Giang Lai chém thêm vài dao đều bị Tri Cảnh Thiên né tránh một cách hời hợt, Giang Lai dừng động tác, hai tay cầm dao chỉ vào Tri Cảnh Thiên:

"Sao ngươi không đánh trả?"

Tri Cảnh Thiên nhìn ánh mắt bình tĩnh lại quật cường của Giang Lai ở khoảng cách gần, tinh xảo như ngọc, cảm thấy thân dưới hưng phấn dị thường. Hắn hít sâu hai cái để lấy lại tỉnh táo, tự nhủ: "Không thể thô lỗ trước mặt người đẹp". Giang Lai cả đời chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đàn ông, hơn nữa nàng đã sớm biết xu hướng tính dục của mình, cho nên đối với chuyện của đàn ông nàng không biết cũng không hứng thú, vì thế ngay cả khi nhìn thấy nét mặt đang co giật vì kiềm chế hưng phấn của Tri Cảnh Thiên, Giang Lai cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

"Giang tiểu thư, để tôi làm đối thủ của cô, được không?" - Tri Cảnh Thiên giang hai tay, giống như muốn ôm. Giang Lai cau mày, cảm thấy dưới chân có một khẩu súng, dùng mũi chân hất lên, đón được, bắn vào Tri Cảnh Thiên hai phát. Tri Cảnh Thiên đột nhiên xoay người sang một bên nhào tới Giang Lai, Giang Lai không ngờ tốc độ của hắn lại có thể tránh được đạn, bị Tri Cảnh Thiên ép chặt vào tường.

Tri Cảnh Thiên siết chặt cổ tay của Giang Lai ấn vào tường, Giang Lai cảm thấy cổ tay tê dại, dao súng đều không cầm được, rơi xuống đất. Tri Cảnh Thiên kề sát mặt Giang Lai, hơi thở phả lên mặt nàng. Giang Lai cong đầu gối, mạnh mẽ đá vào giữa hai chân Tri Cảnh Thiên, Tri Cảnh Thiên gào một cái, ôm thân dưới ngồi xổm xuống.

Giang Lai liếc về phía Ngụy Ất Mông, thấy Đoan Mộc Quý Diệp đã rút kiếm ra khỏi ngực Ngụy Ất Mông, một chiêu cắt lìa hai tay của cô ấy. Ngụy Ất Mông ngã xuống đất, bất động. Giang Lai biết Ngụy Ất Mông đã chết, liều hết sức chạy tới cầu thang thoát hiểm.

Đoan Mộc Quý Diệp tính đuổi theo, Tri Cảnh Thiên đầu đầy mồ hôi gọi lại: "Cô ta là con mồi của tôi." - Tri Cảnh Thiên cười ha ha: "Thật là một phụ nữ cay, quá thú vị! Ta nhất định phải có được cô, hành hạ cô thật tốt. Ta thích nhất là nhìn thấy bộ dáng phải khuất phục của loại phụ nữ ngang ngược này. Có phải không Đoan Mộc chị?"

Đoan Mộc Quý Diệp vẫn ngơ ngác đứng sững ở đó, ánh mắt vô hồn không biết đang nhìn về đâu, không biết suy nghĩ cái gì. Dưới chân nàng, xác chết của Ngụy Ất Mông đang mất dần độ ấm.

Giang Lai trở lại xe trong hẻm nhỏ, Đoan Mộc Thần thấy động tĩnh liền tỉnh dậy, thấy chỉ có một mình Giang Lai, liền có linh cảm xấu:

"Chị Ngụy đâu?" - Đoan Mộc Thần cẩn thận hỏi.

"Cô ấy chết rồi." - Giang Lai trả lời không hề che giấu. Giang Lai nhanh nhẹn khởi động xe, lái ra khỏi hẻm.

Đoan Mộc Thần toàn thân mềm nhũn ra, ngơ ngác thất thần. Giang Lai liếc nhìn Đoan Mộc Thần, thấy nàng hoang mang lo sợ, cũng không biết có nên đem chuyện Đoan Mộc Quý Diệp xuất hiện nói ra. Phải nói cho nàng rằng chị nàng không chết, đồng thời đã biến thành con rối của Li Bách, gϊếŧ chết Ngụy Ất Mông sao? Chuyện này có thể nói ra không?

"Đoan Mộc, đừng tới Li Bách tìm chị cô nữa, cô ấy chết rồi." - Tay Giang Lai run lên khi đang cầm vôlăng, nàng có thể tưởng tượng được tình huống khi Đoan Mộc Thần nhìn thấy Đoan Mộc Quý Diệp, có thể sẽ giống như Ngụy Ất Mông, cho dù đối phương muốn gϊếŧ cô, thì cô cũng sẽ đứng im. Nghe Giang Lai nói câu này Đoan Mộc Thần sửng sốt, hỏi: "Cô nhìn thấy chị tôi?"

Giang Lai phiền vô cùng, không hề trả lời.

Đoan Mộc Thần lớn tiếng hỏi Giang Lai: "Cô nhìn thấy chị tôi, đúng không? Đúng hay không?"

Động tác thô bạo của Đoan Mộc Thần động đến vết thương của Giang Lai, làm cho nàng hít thở mạnh. Đoan Mộc Thần mơ hồ ý thức được điều đó, dừng lại động tác lôi kéo.

Giang Lai nói: "Chị cô đã không còn là chị cô nữa, chính tay cô ấy gϊếŧ chết Ngụy Ất Mông, cô hiểu không?"

"Gϊếŧ chết Ngụy Ất Mông?" - Đoan Mộc Thần không tin nổi: "Hai người là người yêu, làm sao có thể, chị tôi đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Cô hỏi tôi? Tôi còn muốn biết đây. Nói cho cô biết, đừng nhất thời nhẹ dạ từ bỏ tính mạng của mình, biết chưa?"

Đoan Mộc Thần nói không ra lời, Giang Lai lái xe về phía bến tàu, thấy tại đó có một dãy ôtô màu đen đậu thành hàng ngang, rất rõ ràng đều là người của Li Bách. Giang Lai vội vàng quay đầu, một tiếng rít chói tai vang lên, bánh xe tạo nên một vết đen trên mặt đường. Đám xe Li Bách đuổi tới, một quả lựu đạn nổ ngay phía sau xe Giang Lai, Giang Lai cùng Đoan Mộc Thần cảm giác xe bị nổ bay lên, đập xuống một khoảng đất phía trước, kính xe vỡ vụn, nhưng vẫn có thể tiếp tục lái.

Giang Lai muốn hỏi một câu: "Đây là xe hãng nào, chất lượng tốt thật."

Tri Cảnh Thiên đứng ngay cửa sòng bạc tức run người khi thấy cảnh đó, chạy tới phòng giám sát bật loa liên lạc nội bộ Li Bách, hét lên: "Bắt sống chúng cho tao! Nếu ai dám gϊếŧ chết người phụ nữ tóc dài kia, tao sẽ lấy đầu tụi bây!" - Mọi người trong xe đều sợ hãi không nhẹ, may mà tên ném quả lựu đạn tay nghề không chuẩn, nếu không thì xui xẻo.

Giang Lai nhớ tới lúc nàng ngồi tàu đến Li Bách đã xem xét địa hình của Li Bách, bến tàu phía nam đã bị chặn, phía đông có cầu nàng đã từng đi qua, nơi đó nhất định có lực lượng mạnh canh gác, phía bắc là sông, một con đường chết, mà phía tây có một đảo nhỏ, xem ra chỉ có thể tới đó. Giang Lai nhấn chân gas, đi thẳng về phía tây.

Tay Giang Lai run rẩy cầm tay lái. Vết thương ở cánh tay phải đau đớn lợi hại, nhưng trong đầu của nàng một lần lại một lần phát cái hình ảnh Ngụy Ất Mông ôm Đoan Mộc Quý Diệp. Đoan Mộc Quý Diệp đã làm ra tư thế tấn công, Ngụy Ất Mông vẫn mở rộng vòng tay, là vì muốn ôm lấy người mà cô ấy luôn chờ đợi sao? Giang Lai cắn môi dưới, cố nén nước mắt.

"Tôi rất muốn được như cô Ngụy Ất Mông, cô có thể chết dưới tay người yêu của cô, có thể trước khi chết được ôm người cô yêu, loại hạnh phúc mà tôi không có được. Không ngờ tìm kiếm lâu như vậy, Quang Mộc kiếm đã xuất hiện trước mắt tôi, nhưng tôi đã không còn lý do để lấy nó rồi."

Giang Lai quay đầu nhìn Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần cảm nhận được ánh mắt của nàng cũng nhìn sang. Khuôn mặt không giống, giọng nói không giống, ngoại hình không giống, lại có cùng một linh hồn sao? Giang Lai thấy khó chịu, Đoan Mộc Thần nắm lấy bàn tay trên vôlăng đang run rẩy của nàng, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không để cô chết!"

Nước mắt cố kiềm nén cuối cùng cũng chảy ra, thế nhưng Giang Lai hít một hơi sâu, tình tĩnh trở lại. Kinh nghiệm lâu năm làm Giang Lai hiểu được, ngay thời điểm sinh tử không thể mềm yếu, không thể do dự và phân tâm, trước tiên phải suy nghĩ tìm cách thoát khỏi tình trạng hiện tại.