Tri Cảnh Thiên có vẻ rất nôn nóng, tiến công càng mãnh liệt thế nhưng độ chính xác càng thấp, Giang Lai tuy ôm Đoan Mộc Thần, chịu trọng lượng của một người, nhưng phản ứng vẫn rất dễ dàng. Nàng lộn mấy vòng kéo dài khoảng cách với Tri Cảnh Thiên, nói với Đoan Mộc Thần: "Ôm chặt tôi!" - Đoan Mộc Thần siết chặt eo nàng, nàng dùng sức nhảy một cái, hai tay nắm trần nhà tầng sáu bị tổn hại, cánh tay vận lực, cùng với Đoan Mộc Thần lên được lầu bảy.
Tri Cảnh Thiên cũng nhảy theo lên, Giang Lai ở phía trên trước chiếm ưu thế hơn, mang giày cao gót đạp một cái vào mặt Tri Cảnh Thiên, đá hắn văng xuống.
Giang Lai đưa tay muốn kéo Ngụy Ất Mông, Ngụy Ất Mông lạnh lùng nói: "Tôi không cần cương thi cứu."
Giang Lai cũng lạnh lùng đáp: "Được thôi." - Đứng lên, đỡ Đoan Mộc Thần muốn đi đến cầu thang.
"Các ngươi không được đi." - Kiều Nhất Nhất mở hai tay, Luyện Thi Hành Thư liền xuất hiện phía sau Giang Lai với Đoan Mộc Thần, cuốn sách đen xì muốn nuốt hai người. Giang Lai nắm chặt tay Đoan Mộc Thần nói: "Gọi kiếm lửa." - Đoan Mộc Thần nín thở, ngọn lửa vụt khỏi tay nàng, Kiều Nhất Nhất giật mình vội vàng thu lại Luyện Thi Hành Thư. Lửa của Đoan Mộc Thần là khắc tinh của Kiều Nhất Nhất, dù giấy có sắc bén thì cũng bị lửa đốt.
Chân Giang Lai lướt trên mặt đất, gạch đá vụn lần lượt bay lên, nàng vung mạnh tay, những gạch đá kia liền bay vèo vèo về phía Kiều Nhất Nhất theo hướng 90 độ. Kiều Nhất Nhất trước nay chưa từng nghĩ, một phụ nữ vốn trầm lặng lại có thân thủ tốt như vậy, thế là không hề tính toán chỉ số chiến đấu của Giang Lai, đột nhiên đối đầu với nàng có chút ứng phó không kịp. Thừa dịp Kiều Nhất Nhất tránh trái tránh phải những gạch đá kia, Giang Lai với Đoan Mộc Thần đã trốn mất rồi.
Đi thang máy có thể bị phục kích, vì thế Giang Lai đỡ Đoan Mộc Thần đi thang bộ.
"Cô có thể cử động không?" - Giang Lai hỏi Đoan Mộc Thần.
"Được, còn ổn." - Đoan Mộc Thần ôm bụng, tay chân có chút tê dại, gai của Tri Cảnh Thiên hình như có độc: "Tôi không sao, nhưng....chị Ngụy......"
Giang Lai thấy ấn đường Đoan Mộc Thần biến thành màu đen, dường như không giống như bị mất máu, tám phần mười do trúng độc: "Chính cô còn khó giữ được mạng, còn quan tâm người khác. Trước đây cô đâu có chính nghĩa như vậy."
"Chị ấy là người yêu của chị tôi, cũng vì giúp tôi, thế nên tôi không muốn để chị ấy lại nơi nguy hiểm này."
Giang Lai biết chuyện của Đoan Mộc Quý Diệp, quen Đoan Mộc Thần khi còn ở đồn cảnh sát, những chuyện liên quan tới Đoan Mộc Thần đã sớm bay đầy trời. Sau khi tiếp xúc con người Đoan Mộc Thần, Giang Lai có thể cảm giác được sư cố chấp của Đoan Mộc Thần với Đoan Mộc Quý Diệp.
Giang Lai đến Li Bách vì tìm Quang Mộc kiếm để hồi sinh Phân Khắc, nhưng bây giờ Phân Khắc đã đầu thai, không thể sống lại nữa, sự việc này đả kích rất lớn với Giang Lai, một lần nữa làm cho nàng như một con rối bị đứt dây không thể cử động. Nhưng khi biết Đoan Mộc Thần là đầu thai của Phân Khắc, ở trong tình huống cô bị nguy hiểm tới tính mạng, trái tim Giang Lai như bị ai đó kéo mạnh tới cuống họng, vốn cơ thể đang vô lực liền sinh ra phản ứng, cứu Đoan Mộc Thần.
Không cách nào trơ mắt nhìn Đoan Mộc Thần chết, dù đã từng có suy nghĩ muốn gϊếŧ cô ấy. Có vẻ vận mệnh đã đùa cợt Giang Lai, khiến nàng tiến lùi không xong.
"Cô bị thương, hình như trúng độc, tôi đưa cô đi trước, sau đó sẽ trở lại đón chị Ngụy." - Vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói dịu dàng, Giang Lai chính là phụ nữ như vậy. Đoan Mộc Thần sẽ không bao giờ quên cái ngày ở trong nhà xác lạnh giá ấy, Giang Lai thờ ơ cởϊ áσ khoác của nàng đưa cho cô, dáng vẻ lúc này thật giống khi đó.
Nếu như lúc đó quan hệ dựa trên sự "lợi dụng", vậy bây giờ là gì? Bởi vì Đoan Mộc Thần là người yêu kiếp trước của Giang Lai sao? Điều này có phải hơi tàn nhẫn quá không?
Giang Lai đỡ Đoan Mộc Thần đang phát tác độc, cơ thể nàng càng ngày càng nặng, đi xuống lầu. Trong khi đó, Giang Lai đá bay mấy chục bảo an, khiến nhiều con bạc giật mình, tiền bay tứ tung. Kiều Nhất Nhất đuổi theo phía sau, nhưng vì sợ Luyện Thi Hành Thư bị đốt cháy, nên không dám tùy tiện xuất kích. Vừa đi theo Đoan Mộc Thần và Giang Lai, một bên vẫn đang suy nghĩ. Nhìn Tri Cảnh Thiên ứng phó với cái người dùng dao phẫu thuật chưa thể đánh giá. Thật kỳ lạ, cái tên Tri Cảnh Thiên lại đánh ngang ngửa với người cầm dao phẫu thuật, thật khó phù hợp? Hơn nữa, khi chiến đấu đầu óc đơn giản, không giống như dáng vẻ khôn khéo lúc trước ở bên cạnh Tả Chính..... Có điều những chuyện này không phải việc Kiều Nhất Nhất quan tâm, có thể lấy lại được Thần Chỉ làm cho cô rất vui, cho dù Thần Chỉ bị trúng Vu Thuật, thì bên trong Luyện Thi Hành Thư cũng có thể phá giải Vu Thuật, vốn thuật điều khiển không phải là Vu Thuật cao siêu khó giải. Nghĩ đến Thần Chỉ, Kiều Nhất Nhất nở nụ cười quỷ dị: "Hừ hừ, Thần Chỉ tốt nhất mau tỉnh lại. Dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ đáp lại ngươi gấp mười lần."
Lúc này một người đàn ông ngồi trong phòng giám sát của Li Bách, ngón tay gõ gõ lên bàn, nhìn trên màn hình Ngụy Ất Mông đang đánh với Tri Cảnh Thiên, Giang Lai đưa Đoan Mộc Thần chạy trốn, Kiều Nhất Nhất thất thần theo dõi, còn có cái tên Thủy Tiễn nhát gan dám bỏ chạy.
Những việc xảy ra trên màn hình, đều rất thú vị, người đàn ông cười: "Tuy nhiên, đây chưa phải lúc mình ra trận."
Giang Lai với Đoan Mộc Thần đến cửa sòng bạc, một loạt bảo an cầm súng đang chờ hai người.Giang Lai thấy bên cạnh có một con bạc định lên xe bỏ trốn, cũng không cần biết hắn gọi là gì, liền kéo hắn ra, ném xuống đất. Vừa nhét Đoan Mộc Thần vào ghế phụ, súng của bảo an liền bắn dồn dập, Giang Lai hạ thấp cơ thể dùng cửa xe làm vật che, đạn bắn vào thân xe, xé ra vài tia lửa, ầm ầm vang vọng. Giang Lai một tay đè thấp Đoan Mộc Thần, một tay lái xe, bàn chân nhấn ga, lao thẳng vào đám bảo an, thấy xe chạy như bay tới đám bảo an liền hoảng hốt tan tác như chim. Giang Lai một đường chạy vào cái ngõ nhỏ gần bến tàu, Đoan Mộc Thần chưa từng nghĩ kỹ năng lái xe của Giang Lai lại siêu đến mức đó, con hẻm nhỏ chỉ rộng vừa đủ cái xe, nhưng Giang Lai lại có thể lái rất bình thường như nước chảy mây trôi. Phía sau có những cái xe đuổi theo, bởi vì hẻm quá hẹp nên bọn họ chỉ đành chạy từng chiếc vào, đáng tiếc kỹ năng lái xe của tài xế đầu tiên quá kém, vừa vào hẻm chưa được mấy mét đã bị kẹt lại, vì chiếc xe đầu tiên bị kẹt nên mấy chiếc sau cũng bị chặn luôn. Người trong xe xuống xe, không thể làm gì chỉ đành nhìn Giang Lai và Đoan Mộc Thần đi sâu vào trong hẻm.
Ngồi bên cạnh Giang Lai, Đoan Mộc Thần mở to mắt nhìn Giang Lai điều khiển vôlăng, nét mặt bình tĩnh, động tác nhanh gọn, Đoan Mộc Thần có cảm giác xe như muốn bay lên, cơ thể của nàng cũng đung đưa theo, không biết do cái xe chạy như bay hay do nàng đang trúng độc, mà mọi thứ bắt đầu xoay vòng vòng?
Giang Lai thấy Đoan Mộc Thần cả người đầy mồ hôi, hai mắt muốn nhắm lại. Giang Lai vươn tay vỗ mạnh vào mặt Đoan Mộc Thần, lớn tiếng nói: "Đoan Mộc! Cô tỉnh lại, không được ngủ!"
Đoan Mộc Thần "ừ" một cái, tay đặt lên vết thương, đầu cúi xuống.
Giang Lai cắn môi, nhìn trong kính chiếu hậu thấy phía sau không có ai đuổi theo, thắng gấp, xoay xe, quẹo phải, rẽ vào một góc vắng.
Xung quanh độc nhiên yên tĩnh, Đoan Mộc Thần càng muốn ngủ. Giang Lai cúi xuống, nắm chặt cằm của Đoan Mộc Thần, dùng sức lắc: "Đoan Mộc! Đoan Mộc! Tỉnh lại!" - Đoan Mộc Thần nỗ lực muốn mở hai mắt để nhìn Giang Lai, nhưng mí mắt thật sự nặng quá, hận không thể ngủ.
Giang Lai cởϊ áσ Đoan Mộc Thần ra, Đoan Mộc Thần cảm giác phần eo tại sao lạnh vậy, giật mình thấy Giang Lai đang vén áo của nàng lên. Dù đang rất mệt, nhưng vẫn muốn ngăn cản bàn tay của Giang Lai. Giang Lai đành nói: "Bị thế này còn sợ tôi xâm phạm cô?" - Nâng hai tay của Đoan Mộc Thần đang vô lực qua đỉnh đầu, miệng Giang Lai kề sát vào vết thương của Đoan Mộc Thần mà hút. Đoan Mộc Thần cau mày cắn môi, trên mặt đều là mồ hôi, hai tay đặt trên đỉnh đầu, mà hai tay Giang Lai đang ôm eo Đoan Mộc Thần, môi đặt giữa eo và bụng nàng, hình ảnh như vậy thật khiến người ta hiểu lầm.
Giang Lai dùng sức hút máu độc từ vết thương của Đoan Mộc Thần, hút một hơi rồi nhổ sang bên cạnh, trên ghế xe đã xuất hiện một vũng máu lớn màu đen. Giang Lai hút rất mạnh, Đoan Mộc Thần đau đến rêи ɾỉ, như cứ như đang rên *ứ ừ* vậy. Tiếng rên kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm Giang Lai có chút đỏ mặt, lại dùng sức hút vào rồi phun ra ngoài, đến khi máu không còn màu đen nữa, thì biết độc đã hút ra hết, liền lau miệng dính máu, sau đó xé hai ống tay áo, băng bó lại phần eo của Đoan Mộc Thần. May mà Đoan Mộc Thần gầy, nếu không chút xíu vải không đủ để cô băng vết thương.
Bộ đồ công sở xinh đẹp của Giang Lai lập tức biến thành kiểu không tay gợi cảm, cánh tay thon thả duyên dáng lộ ra ngoài, rất hài hòa rất đẹp. Giang Lai mở cửa xe, cửa xe bị vách tường cản lại chỉ mở được một không gian rất hẹp, Giang Lai khéo léo nắm lên nóc xe, cơ thể vươn ra muốn đứng dậy.
"Giang Lai.....Cô đi đâu vậy?" - Đoan Mộc Thần yếu ớt hỏi.
Giang Lai không trực tiếp trả lời Đoan Mộc Thần, nói: "Tôi đã hút hết máu độc của cô, nơi này rất an toàn, xe không vào được, cũng ở góc chết CCTV, đám Li Bách sẽ không đuổi theo nhanh đến vậy. Tôi đi một chút rồi về."
"Cô hút máu độc cho tôi, vậy cô....."
Giang Lai cười, dưới ánh hoàng hôn khuôn mặt nàng có chút mờ mịt, Đoan Mộc Thần thấy một vẻ đẹp thật xa lạ.
"Cương thi không sợ độc." - Nói xong nàng đạp lên ghế xe, bóng người liền biết mất khỏi tầm mắt Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần cảm thấy cả người ấm áp, so với trước thoải mái rất nhiều, vết thương cũng không còn đau, liền an tâm ngủ.
Giang Lai đánh gục một bảo an, trước khi ra khỏi hẻm đã thay quần áo của bảo an. Bộ đồ đen hơi lớn một chút, Giang Lai tóc dài, dù đeo kính râm cũng bị phát hiện, thế nhưng lừa được lúc nào hay lúc đó. Giang Lai bước nhanh đến sòng bạc Li Bách, ai cũng không nhìn. Hai bảo an thấy nàng có chút kì lạ, muốn ngăn lại, Giang Lai dùng chân đá bọn họ té xuống đất, ngã xuống giữa hai người, dùng hai cùi chỏ đập thẳng vào ngực, bảo an đau tới ngất đi.
Giang Lai đứng dậy tiếp tục đi vào trong, thấy sòng bạc vẫn là cảnh ồn ào. Những con bạc này vẫn tiếp tục đánh bạc, cho dù biết bản thân đang trong hoàn cảnh nguy hiểm. Giang Lai thầm mừng, cũng tốt, càng nhiều người càng có lợi cho nàng lẻn vào để lên lầu cứu người.
Đi lên cầu thang, Giang Lai đột nhiên tự hỏi: "Mình đang làm cái gì? Tại sao phải mạo hiểm đi tìm Ngụy Ất Mông đã thô lỗ với mình? Vì Đoan Mộc Thần không muốn cô ấy chết sao? Tại sao lại quan tâm cảm nhận của Đoan Mộc Thần? Chỉ vì mình đã biết hết mọi thứ sao?" - Giang Lai rất bất lực, đành tăng nhanh bước chân.