Cái gì mà kiếp trước, đùa nhau à.
Đoan Mộc Thần lùi về sau, Giang Lai vẫn mỉm cười, chỉ là nụ cười theo một loại tuyệt vọng.
"Vì thế, bây giờ trong mắt cô, tôi là chính tôi? Hay là người yêu kiếp trước của cô?"
Trái tim hoàn toàn bị đánh bại, không muốn đối mặt với cái tình tiết yêu đương kì dị trong phim truyền hình. Nghe thấy lầu trên phát ra tiếng động lớn, Đoan Mộc Thần dùng hết sức tông cửa xông ra: "Đừng có nhìn tôi như vậy, đừng có mỉm cười với tôi như vậy, những thứ đó vốn không phải của tôi! Không phải của tôi, thì tôi không muốn."
Giang Lai nhìn Đoan Mộc Thần chạy ra ngoài, biến mất trong tầm mắt, giống như sự kiên định cuối cùng hoàn toàn biến mất, để Giang Lai đầy bất lực. Niềm tin sụp đổ là một cảm giác đau thấu tim, niềm tin từng nuôi sống nàng bây giờ cứ vậy biến mất, thật giống như bản thân cũng chết đi, tay cũng không muốn giơ lên, chân cũng không muốn bước, đại não không thể suy nghĩ, giống như một đống bùn nhão dính chặt vào tường.
Một cái kết thật trớ trêu.
Tuy nhiên, nó dường như là số mệnh an bài. Làm nhiều chuyện xấu như vậy, quay đầu chỉ là một kẻ vô dụng, hay là đang bị báo ứng.
Vài mảnh ánh sáng màu cam từ mặt trời lặn chiếu vào những mảnh vỡ thủy tinh trong căn phòng nhỏ, phản chiếu lên người Giang Lai, một loại cảm giác tan thương không nói nên lời.
Khi Đoan Mộc Thần tìm thấy Ngụy Ất Mông, phát hiện cánh tay bị chặt đứt của chị ấy đã được nối lại, hai Tri Cảnh Thiên chỉ còn lại một, có một số bảo an nằm trên đất. Thủy Tiễn đứng phía sau Tri Cảnh Thiên, vẻ mặt kinh hoàng. Ngụy Ất Mông cầm trong tay một con dao mổ, trên mặt và cơ thể đều có vết máu rõ ràng, không biết là của chị ấy hay của mấy tên bảo an kia. Mắt kính của Tri Cảnh Thiên đã biến mất, bộ vest chỉnh tề trên người bị rách lung tung để lại dấu vết của cuộc giao chiến ác liệt. Thần Chỉ đứng bên cạnh Ngụy Ất Mông, vết thương chằng chịt, nhưng cô ta có vẻ thờ ơ với vết thương của mình, không thở hổn hển như những người khác.
Điều khiến Đoan Mộc Thần kinh ngạc nhất, nàng tận mắt nhìn thấy cánh tay Ngụy Ất Mông bị chém đứt, tại sao đã liền lại rồi? Kỳ thật Đoan Mộc Thần không biết, Ngụy Ất Mông tinh thông y thuật, là tự chị ấy đã khâu tạm cánh tay lên, gây tê, gắng gượng chống đỡ.
Tri Cảnh Thiên thấy Đoan Mộc Thần quay lại, khẽ nói: "Ngươi có người tiếp sức, giờ thì chơi càng vui rồi."
Ngụy Ất Mông hỏi Đoan Mộc Thần: "Em quay lại làm gì?"
Đoan Mộc Thần gọi kiếm lửa ra: "Chị Ngụy, chúng ta cùng đánh."
Tri Cảnh Thiên nhìn thấy thanh kiếm lửa của Đoan Mộc Thần cười nói: "Đoan Mộc gia vẫn chưa chết hết nhỉ, thú vị. Lần hay hai chọi hai."
"Ông anh có học đếm không vậy, rõ ràng các người hai chúng tôi ba." - Đoan Mộc Thần múa kiếm lửa, chỉ thẳng vào Tri Cảnh Thiên, hét một tiếng, một làn hơi nóng ập tới phía hắn. Tri Cảnh Thiên cười: "Xem ra các ngươi vẫn chưa phát hiện nhỉ....."
"Gì?"
Đột nhiên một cuốn sách màu đen to bằng con người mở ra sau lưng Thần Chỉ, ầm một cái đóng sách lại. Đoan Mộc Thần giật mình, vươn tay định đoạt lấy cuốn sách, tốc độ của nàng đã rất nhanh, nhưng chỉ quơ được một mảnh tàn dư của cuốn sách.
"Đồ của ta thì nên trả lại cho ta." - Một giọng nói phát ra phía sau Đoan Mộc Thần với Ngụy Ất Mông, đó là Kiều Nhất Nhất. Kiều Nhất Nhất giơ tay lên, cuốn sách lớn bằng con người giờ biến thành một cuốn sách khổ A4, xuất hiện trên tay nàng.
Tri Cảnh Thiên dang hai tay: "Ây da, hai đối hai."
Thủy Tiễn phía sau Tri Cảnh Thiên thấy tình thế xoay chuyển, khí thế cũng thêm mấy phần, cười to: "Là 3 đánh 2."
Tri Cảnh Thiên nét mặt u ám, quay đầu nhìn Thủy Tiễn: "Ta chưa từng tính thêm thứ phế vật như ngươi vào." - Thủy Tiễn luôn biết Tri Cảnh Thiên hung ác, nhìn cái mặt đầy sát khí đó, dù bị hắn chửi nhưng cũng không dám lên tiếng.
Tri Cảnh Thiên vặn vặn cổ tay: "Bài tập khởi động kết thúc, chính thức bắt đầu thôi nào." - Đoan Mộc Thần không nói nhảm nhiều vậy, giơ kiếm lửa chém về phía Tri Cảnh Thiên. Lửa gào thét mà đến, Tri Cảnh Thiên tụ không khí thành lưỡi dao sắc bén, động tác nhanh hơn trước rất nhiều, lưỡi dao cắt ngọn lửa của Đoan Mộc Thần lao đến trước mặt Đoan Mộc Thần, mà ngọn lửa bị cắt ra vẫn hướng về phía Tri Cảnh Thiên. Nhất thời ánh sáng chói mắt tỏa ra.
Vai Đoan Mộc Thần bị cắt trúng, tay phải của Tri Cảnh Thiên bị thương, hai người nhìn nhau nở nụ cười, xem ra thực lực ngang nhau. Đoan Mộc Thần tự tin thêm vài phần: "Thật ra công phu của ngươi cũng chỉ có vậy, trước đó là chúng ta bị ngươi đánh lén nên thiệt thòi. Biết thủ đoạn của ngươi, chỉ cần tập trung, ngươi cũng chả hơn gì ai."
Tri Cảnh Thiên không cùng nàng đấu võ mồm: "Có phải như vậy không, thì thử xem."
Kiều Nhất Nhất nhìn rõ ràng nhất, thầm nghĩ: "Tất nhiên không phải thực lực ngang nhau, chỉ số chiến đấu của Tri Cảnh Thiên vẫn là một ẩn số, rất nhiều lần mình gặp hắn đều không thể tính ra tiềm lực của hắn ở mức độ nào, mà cái người cầm kiếm lửa đó còn chưa đủ sức đánh với SS7, muốn một chọi một e là cô ta không phải đối thủ của hắn. Có điều trong chiến đấu có rất nhiều biến số, ai là người thông minh thì chiếm thế thượng phong." - Nghĩ tới đây, lời nói Nguyên Thời Tuyết gọi nàng là mọt sách hiện lên. Kiều Nhất Nhất cười đầy ẩn ý, nghĩ tới Nguyên Thời Tuyết, mấy ngày không gặp thật muốn nhìn thấy cô ta, làm sao vẫn chưa đuổi tới vậy?
Vào lúc này Nguyên Thời Tuyết tạm thời thay thế vị trí của Thất Thất trong SS7, tham gia hành động tiêu diệt Li Bách, tin tức này làm Nguyên Thời Tuyết phấn khích. Cơ quan trung ương, ông lão mặt đầy nếp nhăn vỗ vỗ vai Nguyên Thời Tuyết, ôn tồn hỏi nàng: "Thế nào hả đồng chí nhỏ, lần hành động này rất khó, có lòng tin không?"
"Vâng, có!" - Nguyên Thời Tuyết trả lời rất vang dội.
"Được! Biểu hiện tốt lắm, chờ mấy người chiến thắng trở về."
Lời nói của một vị cấp trên đặc biệt rất có hiệu quả với người mới như Nguyên Thời Tuyết, nàng vốn đầu óc đơn giản lập tức sẽ nhiệt huyết sôi trào, xin thề phải cố gắng hết sức. Tiếng rầm rú to lớn của máy bay trực thăng khiến màng nhĩ của Nguyên Thời Tuyết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng nhìn xung quanh các tiền bối đều ngủ, còn ngủ rất ngon lành. Có điều nàng cảm giác được dù đang ngủ các tiền bối cũng trong trạng thái cảnh giác, tuyệt đối toàn là cao thủ. Ngoại trừ Lương Triệt, Đoàn Nhiên, Bạch Nguyệt ba người này nàng đã gặp ở Hồng Phố, ba người còn lại của SS7 cũng tham gia hành động này, họ bị triệu tập từ trở về, có thể thấy trung ương rất xem trọng hành động lần này.
Từ khi vào học viện cảnh sát tới nay, kết quả học tập của Nguyên Thời Tuyết đều tầm thường, có thể được chọn làm thực tập sinh của SS7 làm nàng rất tự hào, hiện tại còn tham gia nhiệm vụ quan trọng như vậy, Nguyên Thời Tuyết vỗ ngực thự nhủ, nhất định phải làm thật tốt.
"Phía trước chính là sòng bạc Li Bách, bọn họ đề phòng nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có thể nhảy dù xuống sông ở phía tây, rồi bơi đến hòn đảo nhỏ nối liền Li Bách triển khai tấn công khá là có lợi." - Li Bách đã gần trong gang tấc, các tiền bối quyết định phương án tấn công.
"Được, đi thôi các bạn, chơi thật vui nào."
Chuẩn bị tốt mọi thứ, mở cửa cabin, nó gào thét mà đến, Nguyên Thời Tuyết rất dứt khoát nhảy khỏi cabin.
Đàn chị, em đến rồi. Kiều Nhất Nhất, ngươi chờ đó!
Một con dao phẫu thuật lạnh như băng kề lên cổ Kiều Nhất Nhất, một bàn tay luồn qua vai cô, dùng sức siết chặt: "Này, lúc đánh nhau đừng có đờ ra, ngươi đang xem thường ta à?" - Một dao dùng sức chém, nhưng chỉ cắt vỡ vài trang giấy, cái cổ trắng ngần của Kiều Nhất Nhất không hề lưu lại chút dấu vết. Kiều Nhất Nhất trượt nhẹ, thoát khỏi sự kiềm chế của Ngụy Ất Mông.
Từng trang giấy trắng quay xung quanh Ngụy Ất Mông, từng trang giấy của Kiều Nhất Nhất dồn dập chém về Ngụy Ất Mông. Ngụy Ất Mông không né, bước tới, mặc cho những trang giấy sắc như lưỡi dao chém thương tích đầy mình, máu bắn tung tóe, con dao trên tay Ngụy Ất Mông chém về phía Kiều Nhất Nhất. Kiều Nhất Nhất không ngờ Ngụy Ất Mông lại mặc kệ mọi thứ, vội vàng nghiêng người, quần áo bị cắt rách rồi.
Ngụy Ất Mông người bê bết máu, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, như không cảm thấy đau. Kiều Nhất Nhất thầm nghĩ: "Thì ra vậy, cô ta tiêm thuốc tê vào người, nên không cảm thấy đau. Nhưng nếu là tiêm thuốc tê tại sao tốc độ tấn công và chính xác không hề giảm xuống? Thật thần kỳ." - Lần hồi sinh này Kiều Nhất Nhất đã thấy rất nhiều thứ cũng như người mà trong sách không có, xem ra, nên bỏ sách qua một bên thực hành là quan trọng nhỉ.
Bên này, Đoan Mộc Thần cùng Tri Cảnh Thiên đánh rất ác liệt, hai người đều bị thương, thế nhưng đấu chí đều rất cao. Kiếm khí sắc bén của Tri Cảnh Thiên rất nhanh, thế nhưng Đoan Mộc Thần đã đuổi kịp tốc độ của hắn, dù trong thời gian ngắn không thắng được hắn, thế nhưng cũng không bị thua. Tri Cảnh Thiên càng lúc càng nóng nảy, dùng sức đẩy Đoan Mộc Thần bay thật xa, xé bỏ bộ vest tây màu đen, hét lớn: "Làm ta tức giận, vì thế ta không muốn chơi tiếp với mấy người nữa. Các ngươi chết hết đi!" - Tri Cảnh Thiên rít gào một tiếng, từ lưng mọc ra từng cây gai màu nâu sẫm, từ lưng lan ra toàn thân, cuối cùng những cái gai màu nâu bọc lấy toàn thân Tri Cảnh Thiên. Mặt hắn chậm rãi nhọn hơn, tay chân to ra, cả người biến thành dã thú.
"Hả, cái thứ quái vật gì đây!" - Đoan Mộc Thần không nhịn được muốn ói, đúng là ghê quá.
Kiều Nhất Nhất với Ngụy Ất Mông cũng hơi sững sờ khi thấy Tri Cảnh Thiên biến đổi, xác nhận, đúng là rất xấu.
"Thì ra hắn là con nhím." - Kiều Nhất Nhất cười nói: "So với cương thi, hình dáng còn khó coi hơi, ái chà chà."
Trở lại nguyên hình là Nhím, Tri Cảnh Thiên dường như cũng mất luôn lý trí của con người, mang theo tiếng gầm rú của dã thú vung nắm đấm to lớn về phía Đoan Mộc Thần. Dù hình thể rất to lớn, dáng vẻ rất kinh khủng, thế nhưng tốc độ lại bị giảm đáng kể. Sau khi thích ứng với tốc độ nhanh như chớp lúc nãy của Tri Cảnh Thiên, thì cái loại chỉ có sức mạnh không có tốc độ rất dễ né. Thế nhưng uy lực tấn công của Tri Cảnh Thiên đúng là kinh người, một quyền đập xuống đất đã tạo nguyên cái hố, nhìn vào có thể thấy tầng bảy. Những cái gai trên cánh tay của hắn cũng xuyên vài lỗ trên đất, mỗi cái lỗ đều rất thông thoáng và gọn gàng. Còn hàm răng, Đoan Mộc Thần đã mềm nhũn khi nhìn thấy nó.
Tri Cảnh Thiên kéo dài tấn công, Đoan Mộc Thần vội vàng né. Tuy Đoan Mộc Thần có thể tránh thoát toàn bộ chiêu của Tri Cảnh Thiên, nhưng lại không có cách nào để đánh trả. Mấy lần dùng kiếm lửa chém, nhưng quá mức vô dụng, đều không chém vào hay đốt được.
Kiều Nhất Nhất cùng Ngụy Ất Mông ở một bên đánh nhau, cũng cảm thấy sàn nhà chấn động, quay đầu liềc nhìn, liền bị hù được. Phía sau, sàn nhà đã bị Tri Cảnh Thiên đấm thủng trăm ngàn lỗ, toàn bộ lầu bảy dường như sắp hiện ra trước mắt rồi.
"Ê! Cái đồ ngốc kia! Nếu đấm nữa nó sẽ sụp......." - Kiều Nhất Nhất chưa dứt lời, *ầm* một tiếng, lầu tám liền thông với lầu bảy. Mọi người rớt xuống, thế nhưng vẫn an toàn. Trong sự hỗn loạn, Thủy Tiễn đã biến mất.
Kiều Nhất Nhất lắc đầu mạnh mẽ, rũ bỏ bụi trên tóc: "Đúng là đồ ngu....." - Không ngờ Tri Cảnh Thiên vẫn cứ xuất quyền, không được mấy cú đã thông tầng bảy với tầng 6. Mọi người đen mặt rơi xuống tầng sáu.
Đoan Mộc Thần vui vẻ nói: "Được nha, tiếp tục đấm đi, đấm tới lầu một, phá nát cái ổ Li Bách của ông chủ ngươi." - Có lẻ chính lời nói của Đoan Mộc Thần giúp Tri Cảnh Thiên khôi phục ý thức, cơ thể đột nhiên co rút lại, nhỏ đi một chút, mặt cũng khôi phục dáng vẻ con người. Tuy nhiên gai trên người vẫn còn, sức mạnh không lớn như trước, nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Đoan Mộc Thần tránh trái tránh phải, thỉnh thoảng đánh trả, các thế tấn công phòng thủ đặc biệt căng thẳng.
Đột nhiên Đoan Mộc Thần thoáng thấy một người, Giang Lai! Cô....vẫn còn ở đây..
Chỉ một tích tắc, Tri Cảnh Thiên đấm vào bụng Đoan Mộc Thần, những cái gai đâm vào trong cơ thể nàng, Đoan Mộc Thần cảm thấy bụng đau đớn. Tri Cảnh Thiên dùng sức vung, ném nàng bay ra xa. Đoan Mộc Thần ôm bụng, chống đỡ cơ thể, vừa ngẩng đầu, Giang Lai đang nhìn nàng.
Thật sự là sơ suất, tại sao, tôi luôn bị tổn thương vì cô?
Tri Cảnh Thiên đã đứng trước mặt Đoan Mộc Thần, làm dáng muốn cho một đòn cuối cùng. Ngụy Ất Mông bị Kiều Nhất Nhất giữ chân, không cách nào tới cứu viện.
Đoan Mộc Thần ngước mắt nhìn những cái gai nhọn đang chuẩn bị đâm vào, cơ thể cứng đờ không thể động đậy. Phải chết tại đây sao? Phải chết kiểu này, thật sự không cam lòng. Nắm đấm Tri Cảnh Thiên đập xuống, Đoan Mộc Thần nhắm mắt lại.
Ngay trước thời điểm tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy cơ thể được ôm lấy, nhanh chóng lăn qua một bên. Nắm đấm của Tri Cảnh Thiên chạm đất, tiếng nổ cực lớn vang bên tai nàng, đá vụn dồn dập bay vào đầu Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần mở mắt ra, phát hiện nàng đang trong lòng Giang Lai.