Ngụy Ất Mông không hỏi vì sao Giang Lai muốn đi cùng họ tới Li Bách, Đoan Mộc Thần cũng không nói. Kỳ lạ là Ngụy Ất Mông lại dẫn theo Quý, Đoan Mộc Thần không rõ tại sao, Ngụy Ất Mông lại muốn đem cô gái nhỏ này đến một nơi nguy hiểm như vậy.
Thêm vào Thần Chỉ là bốn người, cùng lên xe bus đi tới thành phố B.
Chẳng biết tại sao Quý lại bệnh, cô bé ngủ suốt đoạn đường, có dấu hiệu sốt, cả người nóng bừng. Giang Lai có vẻ rất thích trẻ con, thỉnh thoảng nàng do nhiệt độ giúp cô bé, hoặc cho cô bé uống nước. Dù nàng không nói bất kỳ lời dịu dàng nào, gương mặt bình tĩnh không có nhiều quan tâm, nhưng Đoan Mộc Thần vẫn có thể nhìn thấy hào quang người mẹ có chút khó dời mắt. Giang Lai cùng Quý ngồi hàng ghế ngang hàng Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần khoanh tay trước ngực, nhìn có vẻ như đang ngủ, nhưng không phải. Giang Lai thỉnh thoảng phát hiện Đoan Mộc Thần đang nhìn mình, ánh mắt liền trốn tránh.
Thần Chỉ ngồi bên cạnh Đoan Mộc Thần, Ngụy Ất Mông thì ngồi phía trước một mình.
Ngồi cùng Thần Chỉ làm Đoan Mộc Thần có chút khó chịu, bởi vì ánh mắt mờ mịt của Thần Chỉ, giống như bị rút hết linh hồn, một mực nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Thần, như không muốn bỏ sót bất kỳ hành động nào của nàng. Đây chính là lý do tại sao, Đoan Mộc Thần giả vờ ngủ.
Đoan Mộc Thần rất muốn đổi ý, muốn xé bỏ hình nhân giấy trói buộc Thần Chỉ mà Ngụy Ất Mông đưa cho nàng, nàng không muốn trở thành chủ nhân của ai cả, huống chi người đó là Thần Chỉ. Thật ra Thần Chỉ rất đẹp, nhưng cứ bị gương mặt xa lạ này nhìn chằm chằm, dù chỉ là gãi ngứa cũng rất khó chịu. Thế nhưng nếu không trói buộc cô ta, khi trở lại thành cương thi, cô ta sẽ quay về Li Bách, đối thủ rất phiền phức. Đoan Mộc Thầm thầm thở dài, trước hết cứ vậy đi đã.
Ngụy Ất Mông đội một chiếc mũ thường dùng cho mùa đông, giấu hết mái tóc trắng, dù sao nàng không muốn thu hút ánh nhìn của người khác. Nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, nghĩ tới nhiều năm qua nàng rất ít ra đi xa, trừ chuyện mấy lần muốn lẻn vào Li Bách, thì hầu như nàng đều chỉ quanh quẩn trong Hồng Phố. Nàng nhìn lên trời, các bảng hiệu đang dần dần rơi lại phía sau, nhưng những đám mây trên trời kia lại rất bình lặng.
"Quý Diệp, có phải em cũng đang ngước nhìn lên bầu trời không? Chị rất muốn gặp em, dù chỉ là chút......." - Ngụy Ất Mông nhắm mắt lại, nỗi buồn trong lòng lại trào ra.
Xe bus đang chạy trên đường cao tốc, trong xe rất yên tĩnh. Xe không có nhiều khách, trời đã xế trưa, nên rất nhiều người nhắm mắt nghỉ ngơi. Ở hàng ghế cuối xe, có một cô gái tóc dài, đeo kính râm lớn màu nâu, dù bị cái kính che mất đôi mắt nhưng từ đôi môi đỏ kia, có thể suy đoán phía dưới cái kính đó là một gương mặt rất đẹp. Cô gái mặc chiếc váy rất ngắn, giày cao gót gần 10cm, nhưng lại cầm cuốn sách chẳng ăn nhập gì tới hình tượng. Cuốn sách này dày ít nhất cũng tầm 500 trang, tốc độ đọc của cô làm những người ngồi bên cạnh chú ý, thật muốn nói với cô rằng: "Tiểu thư, tài năng đọc nhanh như gió của cô, làm người khác nhìn vào muốn khóc."
Tất nhiên, cô gái đó chính là Kiều Nhất Nhất.
Tại sao nàng lại ăn mặc như vậy? Nó rất khác với phong cách trước đây của nàng. Bởi vì nàng đang đi theo dõi người ta, nên rất có tinh thần tự giác phải cải trang khác với bình thường, và cảm thấy thế này là an toàn nhất. Nhưng có một số điều mà trong sách không hề nói, cho nên nàng cũng không nghĩ tới. Ví dụ, không ai trong 4 người Đoan Mộc Thần nhớ tới phong cách ăn mặc của Kiều Nhất Nhất, người duy nhất biết là Thần Chỉ nhưng đã rơi vào trạng thái như mất hồn rồi.
Một ví dụ khác, dù thay đổi phong cách là điều tốt, nhưng cái váy quá sεメy và hở bạo, rất không phù hợp mặc đi theo dõi. Ví dụ khác nữa, nàng có thói quen vừa đọc sách vừa phê bình sách đầy những thiếu sót. Nếu không phải nhóm người Đoan Mộc Thần trong lòng đều mang tâm sự, có việc cần làm, thì nàng đã bị phát hiện từ sớm rồi.
Xe bus không mệt mỏi mang theo bọn họ, đi tới một tương lai không xác định.
Mà mẹ con Trương Bách Vân và Trương Tư Nguy cũng không ở nhà. Lúc này, trên lưng Trương Tư Nguy là balo hành lý, lén lén lút lút đi theo phía sau Trương Bách Vân. Tại sao lại có cảnh tượng này? Nói tới đây, Trương Tư Nguy phải tự vả hai bạt tai: "Cái đồ nhiều chuyện, cái đồ nhiều chuyện." - Hôm đó, Trương Tư Nguy tức giận trở về nhà, liền tìm Trương Bách Vân khóc lóc, rồi trách mắng Đoan Mộc Thần không đáng một xu, phát tiết xong còn mắng thêm cái ông chú hèn hạ cứ nhây với nàng. Nói đến cái ông chú kia Trương Bách Vân bất ngờ kích động, kéo Trương Tư Nguy hỏi không ngừng. Làm Trương Tư Nguy nơm nớp lo sợ nói cái tên ông chú đó, gì mà "Hồng Khải" gì gì đó. Đến đây, Trương Bách Vân sock tới tái mặt, không nói hai lời liền chuẩn bị hành lý. Trương Tư Nguy thò đầu vào phòng Trương Bách Vân hỏi, mẹ muốn đi đâu. Hai từ "Li Bách" suýt chút nữa làm Trương Tư Nguy xỉu tại chỗ. Trương Tư Nguy điên cuồng kéo mẹ mình, hỏi tại sao lại muốn đi vào nơi nguy hiểm đó làm gì? Trương Bách Vân không nói gì, chỉ bảo Trương Tư Nguy ngoan ngoãn ở nhà, chờ bà trở về. Trương Tư Nguy làm sao có thể yên tâm, nói mẹ đã lớn tuổi, mặc kệ mẹ muốn đi tới Li Bách quỷ quái kia để làm gì, hành động này khác nào tự sát! Trương Bách Vân cười nói:
"Tư Nguy, con quá coi thường mẹ, mẹ có vũ khí bí mật."
"Vũ khí bí mật?"
Trương Bách Vân rút ra một cục shit* màu vàng, Trương Tư Nguy nhìn kỹ, cái thứ này....lẽ nào là?[Cái này mình ko dịch bậy đâu nha, tác giả thật sự viết vậy á "一屎黄色的东西"]
"Lúc trước mẹ kêu con giữ thanh kiếm này bên người để phòng thân, nhưng hẳn con không biết uy lực của nó mạnh cỡ nào. Mỗi lá bùa được dán lên thanh kiếm gỗ này đều có đạo lý sâu xa, chỉ cần mẹ mang theo thì những cương thi kia không làm gì được."
Mặt Trương Tư Nguy giật giật, chỉ vào vật trong tay Trương Bách Vân không nói nên lời. Lúc trước, nàng dùng thanh kiếm gỗ đào Trương Bách Vân đưa để đối phó với Giang Lai, nhưng đã bị Giang Lai đá bay mất tiêu. Sợ bị Trương Bách Vân chửi, nên nàng mới tìm một thanh kiếm gỗ và dán lên một đống bùa rẻ tiền, nhìn không khác gì thanh kiếm quý của Trương Bách Vân. Bây giờ Trương Bách Vân cầm hàng giả, lòng đầy tự tin muốn tới Li Bách gϊếŧ cương thi, Trương Tư Nguy làm sao không lo cho được. Nhưng nàng thực sự không biết mình có thể làm được gì, Trương Bách Vân không cho nàng theo, nên nàng đành thu gom hết vũ khí lén đi theo mẹ, muốn bí mật bảo vệ mẹ.
"Aiz!! Kỳ nghĩ hè của mình, cứ vậy là tiêu tùng. Mình có thể không chấp nhận số phận sao?" - Trương Tư Nguy gạt lệ.
Khi trời tối, nhóm người Ngụy Ất Mông đã đến được khu vực gần Li Bách, tìm một khách sạn để ở tạm. Ăn tối xong, Ngụy Ất Mông đến tìm Đoan Mộc Thần, nói: "Em có thẻ hội viên sao?"
Đoan Mộc Thần lắc đầu nói: "Nhưng chúng ta có hơn 10 triệu, chắc có thể mua được hai cái thẻ hội viên."
Ngụy Ất Mông lắc đầu nói: "Không cần phí tiền như vậy, khi vào sòng bạc đó mới là nơi em cần dùng tiền."
"Cái đó....."
Ngụy Ất Mông lấy từ trong túi ra một cái thẻ màu xanh lam sẫm, nói: "Chị có thẻ."
"......." - Đoan Mộc Thần nghĩ thầm, chị Ngụy, chị giàu thật, một tấm thẻ tận 5 triệu, tính bằng Dollar.
Ngụy Ất Mông lại lấy ra một cái khác, nhưng là một tờ giấy vàng. Nàng chồng mảnh giấy vàng lên thẻ hội viên, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lại.
"Chị sẽ làm ảo thuật cho em xem, đừng chớp mắt." - Ngụy Ất Mông cười, nụ cười rất đẹp. Đoan Mộc Thần giật mình, lại nghĩ, có phải chị cũng đã từng cười với Quý Diệp như thế không? Quý Diệp có phải yêu nụ cười này? Đoan Mộc Thần rất nhanh dẹp bỏ những cảm xúc kỳ lạ này, nhưng đối mặt với người yêu của Quý Diệp, Đoan Mộc Thần rất dễ thất thần.
Nét mặt Ngụy Ất Mông nghiêm túc, trong tay lóe lên một ánh sáng đỏ, sao đó phất một cái, từ một cái thẻ hội viên và một tờ giấy vàng, bây giờ là hai tấm thẻ hội viên! Đoan Mộc Thần há hốc, what....what.....!!
"Cho em." - Ngụy Ất Mông đưa cái thẻ làm bằng giấy vàng cho Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần nhìn thấy trên thẻ còn có hình của mình, thậm chí còn có cả tên, có điều không phải tên "Đoan Mộc Thần" mà là "Trần Sĩ Gia". Ngụy Ất Mông vừa uống trà vừa nói: "Tốt nhất không nên dùng tên thật, chị sợ cảnh sát sẽ nằm trong danh sách đen của bọn chúng. Hừm......thế cương thi Giang Lai kia em muốn đặt tên gì?"
Đoan Mộc Thần cầm cái thẻ, giọng run run nói: "Chị.......chị Ngụy, chị có biết cái thẻ này một cái bao nhiêu tiền không?"
Ngụy Ất Mông thản nhiên: "Biết chứ, chị bán vài cái thẻ dùng để mở cửa tiệm đấy, sao?"
Đoan Mộc Thần đỡ tường, trên đời này quá nhiều việc có thể phát tài! Người ta có thể kiếm mấy trăm vạn chỉ nhờ cái phẩy tay, chờ đến khi xong việc, nàng sẽ từ chức cảnh sát! Mệt gần chết nhưng chỉ có vài đồng! Cứ làm thân với chị Ngụy, rồi lấy giấy kiếm tiền thôi. Có điều, vẫn muốn nói một câu, chị Ngụy sao chị lại nghĩ ra cái tên Trần Sĩ Gia này? Nghe không hay chút nào.
Ngụy Ất Mông lấy thẻ ngân hàng, tới đại sảnh kiểm tra một chút. Còn 15 triệu tệ, thêm 10 triệu tệ của Đoan Mộc Thần, chắc tới Li Bách cũng đủ chơi rồi.
Giang Lai ở trong phòng với Quý, cho cô bé uống thuốc hạ sốt. Bây giờ Quý đã tỉnh.
Quý biết Giang Lai là cương thi, cũng biết Ngụy Ất Mông không thích cương thi, nhưng cô bé không hề ghét Giang Lai, cảm thấy Giang Lai xinh đẹp dịu dàng, đâu có chỗ nào khác người? Cô bé nói với Giang Lai suy nghĩ của mình, Giang Lai bất đắc dĩ mỉm cười, nàng dịu dàng sao? Chỉ là nàng vô tình phát hiện một chuyện, Quý không phải vì bệnh nên phát sốt, mà là......Nàng thấy trên ngực Quý có một vết thương mới, rất tinh xảo, được khâu lại rất tốt, thật sự là vừa trải qua một cuộc phẫu thuật. Mà vị trí vết thương này lại nằm bên ngực trái, nơi có tim.
Làm thế nào mà Ngụy Ất Mông có thể lấy trái tim từ Thần Chỉ đưa vào trong một cơ thể sống sờ sờ? Giang Lai dường như đã có câu trả lời. Sau khi biết chuyện này suy nghĩ của Giang Lai rất phức tạp, ai cũng nói cương thi gϊếŧ người uống máu là rất tàn nhẫn, thế nhưng Ngụy Ất Mông quần áo bảnh bao lại làm những việc này thì sao? Mổ xẻ Thần Chỉ đang sống sờ sờ, lại ích kỷ vì người mình yêu mà đối xử với một đứa bé như vậy....... Nhưng Giang Lai cảm thấy nàng không có tư cách để giận, ngược lại, ở mức độ nào đó, nàng với Ngụy Ất Mông rất giống nhau. Vì người mình yêu, không ngần ngại hi sinh hạnh phúc của người khác.
Giang Lai vuốt ve khuôn mặt non nớt của Quý, Quý cười rất tươi, làm Giang Lai càng buồn hơn, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười để ứng phó. Rất nhiều lúc, trong cuộc sống ai cũng sẽ làm những việc mà bản thân không muốn, nhưng khi đã bước thì rất khó thu hồi, mắc thêm sai lầm. Nước đổ ra rồi, không thể nào hốt lại được.
Từ sau khi ra khỏi phòng Quý, tâm trạng Giang Lai giao động rất nhiều, nàng muốn ra sân sau ở một mình một chút. Đột nhiên nhìn thấy bóng đen từ trên trời rơi xuống, đáp lên cửa sổ phòng Đoan Mộc Thần với Thần Chỉ ở tầng 5. Sau đó *phốc* một cái biến mất.
Là ai? Hình như là một trong Thi Ngũ Tướng, ngày đó ở trong sân nhà Ngụy Ất Mông, Giang Lai đã từng nhìn thấy Kiều Nhất Nhất một lần. Trí nhớ của Giang Lai rất tốt, dù ở trong bóng tối nàng nhìn qua sẽ nhớ. Kiều Nhất Nhất sao lại tới đây, là muốn cứu Thần Chỉ sao? Nhưng Thần Chỉ lại ở cùng phòng với Đoan Mộc Thần. Nghĩ tới đây, Giang Lai nhanh chóng chạy lên lầu.