Đoan Mộc Thần từ phòng Ngụy Ất Mông đi ra, nhớ tới Giang Lai, liền đi đến phòng của cô và Quý.
Đi tới mới phát hiện trong phòng chỉ có Quý, Giang Lai không thấy đâu. Quý nhìn thấy Đoan Mộc Thần đến, rất biết lễ phép muốn ngồi dậy, Đoan Mộc Thần bảo cô bé không cần, nghỉ ngơi thật tốt.
"Giang Lai ra ngoài rồi sao?" - Đoan Mộc Thần nhẹ giọng hỏi.
"Vâng, chị Tiểu Lai nói muốn ra ngoài đi dạo một chút." - Nghe Quý gọi Giang Lai là 'chị Tiểu Lai', liền biết hai người họ ở cùng nhau rất hòa hợp. Tiểu Lai, Tiểu Lai, cách gọi này thật đáng yêu, Đoan Mộc Thần thấy lòng ấm áp, cũng muốn gọi Giang Lai như thế. Nhưng nếu nàng thật sự gọi như vậy, dám Giang lai sẽ bị dọa chạy mất.
"Tên em đầy đủ là cái gì Quý?" - Thật ra Đoan Mộc Thần rất hứng thú với cô bé này.
Quý chớp mắt nói: "Ất Mông đều gọi em như vậy, tên của em cũng do chị ấy đặt. Không có họ, cứ gọi là Ngụy Quý cũng được."
Đoan Mộc Thần cười, thật ra không nói cũng biết, "Quý" rõ ràng là do Ngụy Ất Mông đặt, chị ấy thật sự rất yêu Quý Diệp.
"Vậy cha mẹ em đâu?"
Quý lắc đầu: "Em không có cha mẹ, từ khi hiểu chuyện thì em đã ở cùng Ngụy Ất Mông rồi. Ất Mông nói em là cô nhi, vừa ra đời đã bị cha mẹ bỏ. Là chị ấy nhặt được em ở một con hẻm của Hồng Phố, dạy em học, nuôi nấng, coi em như người nhà. Sau này khi em lớn lên, em sẽ chăm sóc Ất Mông thật tốt."
Nói đến việc bị bỏ khi còn nhỏ, Quý không hề tỏ ra mất mát, đôi mắt sáng ngời của cô bé thể hiện rõ sự tôn kính đối với Ngụy Ất Mông.
Đoan Mộc Thần sờ sờ đầu Quý, vẫn còn hơi nóng. Hi vọng cô bé dễ thương này có thể khỏe mạnh , bình thường mà lớn lên bên cạnh Ngụy Ất Mông! Ách.......tích chút khẩu đức....
Giang Lai lặng lẽ đi tới, dừng trước cửa phòng Đoan Mộc Thần và Thần Chỉ. Nghe ngóng bên trong, rất yên tĩnh không có tiếng đánh nhau, chỉ có tiếng nói nhỏ. Đang nói chuyện? Không thể nào. Giang Lai đang suy nghĩ làm sao để đi vào, đạp cửa hay gõ cửa, hay đột nhiên xông vào? Chưa kịp suy nghĩ xong, thì đột nhiên *ầm* một tiếng, cửa bị phá nát, một người bay ra ngoài, đập vào tường. Tường bị lõm một lỗ, người kia yếu ớt ngã xuống đất.
Giang Lai có chút may mắn, nàng đứng dựa vào bức tường bên cạnh chứ không đứng ngay cửa. Nếu không sẽ dính 'đạn lạc' mà bị đè bên dưới.
Giang Lai nhìn người ngã trên đất kia, rõ ràng không phải Đoan Mộc Thần hay Thần Chỉ, mà là Kiều Nhất Nhất một trong Ngũ Tướng Thi. Kiều Nhất Nhất ôm bụng, nét mặt đau đớn, phun ra một ngụm máu trên đất. Thần Chỉ từ từ đi ra khỏi cửa phòng, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Kiều Nhất Nhất.
"Thần Chỉ.....đồ ngốc..... Ngươi nhất định là trúng Vu Cổ cái gì đó rồi." - Kiều Nhất Nhất bị thương đến mức khó ngồi dậy, chỉ có thể khó khăn chống đỡ cơ thể.
Vừa rồi nàng lẻn vào phòng, phát hiện chỉ có một mình Thần Chỉ, cô ngồi đó không xem TV mà cứ đờ người ra, nhưng bởi vì cô vốn là một người kì lạ nên Kiều Nhất Nhất cũng không để tâm, đi tới muốn đưa cô đi. Không ngờ Thần Chỉ cứ như hoàn toàn không quen biết Kiều Nhất Nhất, Kiều Nhất Nhất sớm biết bên ngoài có người, người kia không xông vào chắc đang suy tính gì đó. Kiều Nhất Nhất sợ bứt dây động rừng, muốn cưỡng ép đem Thần Chỉ đi trước, nàng không ngờ Luyện Thi Hành Thư còn chưa kịp mở ra, thì đã bị Thần Chỉ dùng một chiêu bắn vào bụng, bay ra ngoài.
Dựa vào hiểu biết của Kiều Nhất Nhất với năng lực của Thần Chỉ, chiêu Thần Chỉ vừa ra tay ít nhất cũng dùng đến chín phần công lực, tuyệt đối muốn dồn nàng vào chỗ chết. Kiều Nhất Nhất bất cẩn, nàng không ngờ Thần Chỉ sẽ ra tay với mình. Hai người quen biết đã gần 1000 năm, Thần Chỉ luôn ngoan ngoãn trước mặt nàng, vì vậy Kiều Nhất Nhất chưa từng đề phòng.
Thần Chỉ nói từng chữ một: "Muốn đưa ta rời khỏi chủ nhân, chính là kẻ thù của chủ nhân, nhất định phải chết!"
Kiều Nhất Nhất tức giận mắng: "Cái đồ ngu nhà ngươi, còn dám nói. Chủ nhân, Ngũ Thi có chủ nhân từ lúc nào? Nếu ngươi muốn có chủ nhân, thì người đó phải là ta!" - Kiều Nhất Nhất búng tay, Luyện Thi Hành Thư mở ra, vô số trang giấy bay tán loạn trên không trung, bao vây Thần Chỉ ở giữa.
Thần Chỉ vung roi Thanh Ti, xoắn vài vòng cắt nát mấy tờ giấy của Kiều Nhất Nhất.
Giang Lai từng nghe Đoan Mộc Thần nói, Thần Chỉ sử dụng tuyệt kỹ của chị cô ấy, cũng vì trái tim của chị cô ấy ở trên người Thần Chỉ. Điều này làm cho Giang Lai nghi ngờ, trái tim trong cơ thể Thần Chỉ đã được lấy ra, tại sao cô ta vẫn còn có thể sử dụng chiêu này? Có thể là do máu, dù trái tim bị lấy ra nhưng máu vẫn còn trong cơ thể Thần Chỉ.
Mặc dù mấy tờ giấy của Kiều Nhất Nhất bị Thần Chỉ cắt nát, thế nhưng không rơi xuống, chúng vẫn lơ lửng trên không bao lấy Thần Chỉ. Chỉ cần Kiều Nhất Nhất đưa thêm độc thi vào, những mảnh giấy vụn ấy sẽ biến thành vũ khí còn sắc bén hơn dao, đến từ mọi hướng.
Chỉ cần đánh vào Thần Chỉ, có thể chọc hàng ngàn lỗ trên cơ thể của cô ta. Thế nhưng Kiều Nhất Nhất không làm vậy, nàng có chút không đành lòng. Ngoại trừ cuộc chiến khốc liệt khi cô và Thần Chỉ gặp nhau lần đầu 1000 năm trước, qua nhiều năm họ chưa từng đánh với nhau. Tuy rằng bình thường Kiều Nhất Nhất luôn thiếu kiên nhẫn và ghét bỏ cô ta, thế nhưng đã ở bên nhau thời gian rất dài. Thần Chỉ thì hoàn toàn không nghĩ thế, cô đấm đá lung tung với các mảnh giấy vụn, trên người toàn là máu, nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn, đánh một quyền về phía Kiều Nhất Nhất. Kiều Nhất Nhất vội né sang một bên, cú đấm của Thần Chỉ đập xuống nền đá hoa cương, làm thủng một lỗ. Mảnh vỡ đá hoa cương bay tung tóe, Giang Lai liền né tránh.
Kiều Nhất Nhất xoay người, luồn ra phía sau Thần Chỉ, muốn mở Luyện Thi Hành Thư để kéo Thần Chỉ vào. Hai tay kéo một cái, sách không mở ra, nhìn kỹ thấy có hai sợi tóc quấn quanh cuốn sách. Kiều Nhất Nhất tức điên, cái tên ngu ngốc này còn không phải đã bị người ta khống chế sao? Không nhận ra nàng, nhưng lại nhớ cách ra chiêu của nàng? Xem như hôm nay xui, trốn trước tính tiếp.
Kiều Nhất Nhất phá cửa sổ bay ra, Đoan Mộc Thần đang ở trong sân nghe được động tĩnh liền giật mình, nhìn lên, thấy có bóng người từ trong phòng mình bay ra ngoài. Bóng đen kia thân thủ cực kì nhanh, đạp nhẹ trên cành cây, hai ba giây liền biến mất khỏi tầm mắt Đoan Mộc Thần.
"Ể?" - Đoan Mộc Thần đang thắc mắc thì lại có một người khác nhảy ra khỏi cửa sổ, đuổi theo người vừa bỏ chạy. Người vừa nhảy ra, Đoan Mộc Thần biết, là Thần Chỉ.
"Xảy ra chuyện gì thế...?" - Đoan Mộc Thần đang tự hỏi, thì Giang Lai mở toang cửa sổ bị vỡ kính, ló đầu ra.
"Cái gì thế?" - Đoan Mộc Thần hét to. Giang Lai nhìn dưới lầu thấy có rất nhiều người vây xem, nhìn Đoan Mộc Thần một chút, lùi về sau không nói gì.
Kiều Nhất Nhất vội vã chạy vào một khu rừng, muốn mượn địa hình phức tạp của khu rừng để thoát khỏi Thần Chỉ. Nhưng kỳ lạ là dù Kiều Nhất Nhất chạy một hồi, quay đầu lại vẫn thấy Thần Chỉ ở phía sau. Cơn đau ở bụng khiến Kiều Nhất Nhất không chịu nỗi, lúc nào cũng có cảm giác muốn ói ra máu. Kiều Nhất Nhất cố gắng mở Luyện Thi Hành Thư, nhưng vì mất máu quá nhiều, thi khí không đủ, khiến Kiều Nhất Nhất hoảng loạn không thể cắt đuôi được mớ tóc cứng rắn của Thần Chỉ.
Kiều Nhất Nhất lao nhanh, hai tay nắm lấy một cành cây, quay nửa vòng theo quán tính bật lên, giẫm nhẹ một cành cây, đạp mấy bước lên tới ngọn cây, sau đó lao xuống, lại lần nữa chui vào rừng rậm rạp.
"Lần này chắc không đuổi kịp rồi." - Kiều Nhất Nhất quay đầu, Thần Chỉ vẫn còn phía sau.
"Sao có thể!!" - Kiều Nhất Nhất cảm thấy khó mà tin nổi, chợt nhật ra sau đầu có chút lạ. Đưa tay sờ, thì ra là một sợi tóc của Thần Chỉ đang quấn lên tóc Kiều Nhất Nhất.
"Hèn gì!" - Kiều Nhất Nhất cảm thấy cái đầu ngốc của Thần Chỉ đột nhiên thông minh lên. Ngay lúc Kiều Nhất Nhất mất tập trung, Thần Chỉ áp sát tới trước mặt nàng. Khuôn mặt vô cảm của Thần Chỉ in sâu vào trong mắt Kiều Nhất Nhất, Kiều Nhất Nhất thầm kêu: "Nguy rồi!"
Thần Chỉ bóp cổ Kiều Nhất Nhất, nhấn xuống đất. Kiều Nhất Nhất bị cô đè xuống, cảm giác cổ họng sắp bị Thần Chỉ bóp nát, vội vàng cong gối, đá vào bụng Thần Chỉ. Thần Chỉ đưa tay chặn lại, Kiều Nhất Nhất thẳng chân đá vào giữa hai chân Thần Chỉ. Thần Chỉ sửng sốt một lúc, nhưng không có quá nhiều phản ứng.
"Cô ta tất nhiên sẽ không sao......vì là con gái mà......" - Kiều Nhất nhất ảo não, 'tất sát kỹ' không dùng được với Thần Chỉ. Không có Luyện Thi Hành Thư, cơ bản nàng không làm gì được, đúng là bất lực. Thần Chỉ tung một cú đấm, Kiều Nhất Nhất không thể trốn, má trái đau nhói, đầu óc ong cả lên, suýt nữa ngất đi, lại phun ra một ngụm máu. Thần Chỉ lại đấm vào bụng Kiều Nhất Nhất, chỗ lúc bị thương lúc trước, làm Kiều Nhất Nhất rên lên.
Thần Chỉ giơ cao hai tay, Kiều Nhất Nhất nhìn thấy rất nhiều sợi tóc quấn quanh cánh tay cô, tạo thành một thanh kiếm, tản ra màu đen của độc thi.
"Cái đồ ngu này......Ta muốn nhẹ tay với ngươi, mà ngươi thật sự muốn gϊếŧ ta sao?" - Kiều Nhất Nhất vốn đã hết sức, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ chết dưới tay Thần Chỉ, chuyện gì đây. Kiều Nhất Nhất nhắm mắt lại, đợi Thần Chỉ đâm một nhát.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy gì, Kiều Nhất Nhất mở mắt, thấy cánh tay của Thần Chỉ bị một số dải lụa kì lạ quấn lấy. Nhìn theo phương hướng dải lụa kia, Kiều Nhất Nhất nhìn thấy Nguyên Thời Tuyết. Nguyên Thời Tuyết đang đeo cái balo to đùng, hai tay cầm gậy ma thuật. Những dải lụa quấn lấy tay Thần Chỉ, là cô dùng gậy ảo thuật phóng ra. Tay Nguyên Thời Tuyết run rẩy giằng co với Thần Chỉ.
".........." - Kiều Nhất Nhất muốn nói cái gì đó, nhưng rất khó mở lời. Nàng chỉ có thể nhìn Nguyên Thời Tuyết đấu với Thần Chỉ.
"Quái lạ, sao cảnh sát nhỏ bé lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Thậm chí còn cứu kẻ thù, chuyện gì thế này....." - Kiều Nhất Nhất dù không nói được lời nào, nhưng đầu óc rất tỉnh táo. Nguyên Thời Tuyết đột nhiên cắt đứt dải lụa, Thần Chỉ ngã người về phía sau, Nguyên Thời Tuyết chỉ gậy ảo thuật vào Thần Chỉ hét: "Pháo hoa ma thuật!" - Nhất thời một chùm pháo hoa bắn ra khiến Thần Chỉ không thể mở mắt, Thần Chỉ dùng tay vội vàng che mắt lại. Chờ đến khi pháo hoa tan hết, Kiều Nhất Nhất và Nguyên Thời Tuyết đã biến mất.