Ở ngoại ô thành phố B có một tiểu khu khá cũ, những ngôi nhà nơi này đã được xây dựng cách đây hơn 10 năm, đều là những căn hộ nhỏ tầm 60m vuông, một phòng ngủ và một phòng khách. Vì nằm ở ngoại ô thành phố, nên giá thuê tương đối rẻ. Một số người có thu nhập tương đối, thì sẽ chọn sống ở đây.
Tiểu khu này không khí rất yên tĩnh, ngay cả tiếng xe ôtô cũng hiếm khi xuất hiện. Nhưng xem ra phong thủy không được, nên gần đây có hai nhân vật rất lợi hại, làm cả khu không còn yên bình nữa.
Bác Trình gái thường dậy sớm để dắt chó đi dạo, khi đi tới dưới lầu, đột nhiên có một người đạp văng cửa chạy ra, làm bác Trình và con chó sợ đến mất mật.
Cái người "rất có văn hóa" vừa đạp cửa kia là một cô gái tóc dài, mặc váy dài thướt tha đi như bay, nét mặt tức giận khi đi ngang qua bác Trình. Bác Trình gái sắp bình tĩnh lại, thì một người nữa lại đi ra bay vèo qua cổng sắt, khiến bác và con chó lại tiếp tục run lập cập. Người đi sau tóc ngắn, cũng là một cô gái, dáng vẻ thấp hơn cô gái mặc váy đi trước lúc nãy, nhưng tốc độ thì nhanh hơn rất nhiều, chỉ vài bước đã bắt được cô ta.
"Mạc Viên."
"Đừng chạm vào tôi! Cái tên Hội Gia khốn kiếp! CÚT. ĐI. CHO. TÔI!" - Mạc Viên gằn từng chữ nhắc nhở.
Hội Gia liếc mắt thấy bác Trình đang xem náo nhiệt, cảm thấy thật mất mặt, ôm eo Mạc Viên kéo lại. Mạc Viên liều mạng giãy giụa, mái tóc xoăn dài xinh đẹp bị cô làm rối tung.
"Thả tôi ra! Đồ khốn nạn! Kẻ bạo da^ʍ! Cái đồ mắc bệnh sạch sẽ! Cương thi thối......ưʍ....ưʍ.....!"- Hội Gia bịt miệng nàng, tăng nhanh bước chân đem nàng kéo vê nhà. Nếu như cứ để nàng phát điên như thế, thì không biết sẽ còn lời lẽ khủng khϊếp nào được thốt ra.
Bác Trình gái nhìn hai người đột nhiên xuất hiện lại rất nhanh nhẹn biến mất, không khỏi cảm thán với con chó của mình: "Cầu Cầu a! Con nói xem tuổi trẻ bây giờ có phải khi yêu đều thích chơi bời kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế a! Đúng là thời đại mới rồi!"
Cầu Cầu ngẩng đầu nhìn bác Trình gái, ánh mắt hiện lên nghi ngờ vô hạn.
Hội Gia kéo Mạc Viên vào nhà, đẩy cô ngã trên giường, Mạc Viên vùng vẫy đứng dậy, Hội Gia lại đẩy xuống. Sau vài lần vật lộn như thế, Mạc Viên mới chịu dừng, nằm giang tay trên giường thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hội Gia. Hội Gia đang tự hỏi, cô công chúa nhỏ khó chiều này tại sao lần này ngoan nhanh thế? Không giống tính cách của cô. Vừa nghĩ tới đây, Mạc Viên liền khóc rống lên, làm Hội Gia toàn thân run lên sợ hãi, vội vàng cúi người ôm cô: "Em làm sao vậy, cái này......."
"Cút đi! Cút ngay! Đừng chạm vào tôi." - Mạc Viên dùng hết sức đẩy Hội Gia ra, nhưng đẩy không được: "Chị đừng ỷ là cương thi rất lợi hại, thì bắt nạt tôi!"
"Ngoan, đừng nháo nữa, muốn ăn gì chị mua cho em." - Hội Gia không giỏi dỗ người, nhưng trời bắt gặp ngay Mạc Viên, làm nàng trở tay không kịp thế mà không nỡ rời xa.
"Ai thèm ăn! Tôi không phải con nít! Đừng hòng dùng đồ ăn dụ dỗ tôi!"
"Em là một cô gái phiền phức." - Hội Gia trói tay Mạc Viên, hôn môi cô, làm cô không thể nói nữa.Hội Gia cười: "Em đúng là rất thích được dỗ dành theo kiểu người lớn nhỉ." - Một nụ hôn nữa rơi xuống, Mạc Viên cắn mạnh vào môi Hội Gia. Hội Gia bị đau, Mạc Viên nhân cơ hội lật người, ngồi đè lên bụng Hội Gia.
Mạc Viên không nói liền bắt đầu cởi đồ Hội Gia, nút áo phiền phức bị nàng xé thẳng. Hành động này làm Hội Gia nóng không chịu nổi, ngồi dậy, một tay ôm chặt eo Mạc Viên, tay khác kéo áo cùng áσ ɭóŧ của nàng lên tới xương quai xanh, hé miệng ngậm lấy ngực Mạc Viên. Mạc Viên đang quỳ, hai chân kẹp bên eo Hội Gia, bụng dựa vào ngực Hội Gia. Môi Hội Gia ngậm lấy màu hồng đã cương cứng trên ngực Mạc Viên, đầu lưỡi liên tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Mạc Viên ôm lấy đầu Hội Gia, ngực cô càng lúc càng ép sát hơn, muốn gần hơn, gần hơn nữa. Nhưng cái miệng thì vẫn không tha cho Hội Gia, vẫn rên vừa mắng: "Chết.......đồ biếи ŧɦái.......a~~.....biếи ŧɦái cυồиɠ ɖâʍ....." - Hội Gia lười để ý đến nàng, môi không ngừng hôn hít cơ thể Mạc Viên, tay dùng sức kéo cao áo muốn ném bỏ đi. Mạc Viên dù đang mắng, nhưng cũng rất phối hợp giơ cao tay. Hội Gia kéo áo Mạc Viên tới cổ tay rồi trói lại, ném áσ ɭóŧ qua một bên.
"Biếи ŧɦái!" - Mạc Viên giãy giụa, Hội Gia cười xấu xa. Tách hai chân Mạc Viên ra, bàn tay tiến vào trong váy, xoa dọc hai bên đùi của nàng. Mạc Viên không ngăn được rêи ɾỉ, Hội Gia lè lưỡi liếʍ đầu ngực của Mạc Viên, Mạc Viên *ưm* rên lên.
Nhìn thấy điệu cười của Hội Gia, nàng tức giận cắn vào vai Hội Gia.
"Con mèo nhỏ, xem ra không trói em thì không ổn rồi!" - Hội Gia đẩy ngã Mạc Viên, mở trói ngay cổ tay. Mạc Viên vừa thoát định tát Hội Gia, nhưng bị bắt được. Hội Gia kéo hai tay cô quay đỉnh đầu, trói vào đầu giường.
"Hội Gia! Nói cho chị biết! Chị dám bắt nạt tôi thì chị xong đời đó!" - Mạc Viên uốn éo người, nhưng không thể thoát khỏi cái áo đang trói chặt mình.
Hội Gia vỗ nhẹ mặt Mạc Viên: "Đã tới mức này em vẫn còn cảnh cáo chị?" - Hội Gia cởi váy Mạc Viên, hôn xuống bộ ngực đang phập phồng của Mạc Viên. Hôn xuống bụng, cách lớp qυầи ɭóŧ đen, nàng hôn vài cái vào giữa hai chân đang nóng hừng hực của cô. Mạc Viên cảm thấy một trận tê dại truyền đến, không nhịn được liền kẹp chặt hai chân. Hội Gia đỡ đầu gối của Mạc Viên, dang rộng hai chân ra.
"Em kẹp đầu chị như vậy, là muốn được chị phục vụ, đúng không?" - Hội Gia vừa nói vừa xoa nắn hai bầu ngực của Mạc Viên. Hai viên trên ngực Mạc Viên vốn đã cứng ngắc, giờ biến thành một màu đỏ sẫm xinh đẹp. Mạc Viên thở gấp, nhưng vẫn la hét không ngừng. Dù Hội Gia biết hết điểm yếu của cô, nhưng cô không thích thể hiện sự yếu thế.
Hội Gia hơi nhích người đè lên Mạc Nguyên, một bên hung hăng hôn môi cô, vừa dùng ngón tay vuốt ve vùng lồi lõi phía dưới. Mạc Viên khó chịu ép chặt chân, nhưng khi ngón tay của Hội Gia cử động, liền làm Mạc Viên giật mình.
Hội Gia nắm cằm Mạc Viên, nhìn vào đôi mắt đẹp có hơi mất tập trung kia. Mái tóc dài của Mạc Viên vì mồ hôi mà dính vào má cô, hơi thở không ổn định.
"Em có biết không, chị chính là thích dáng vẻ bất lực của em khi nằm dưới thế này. Rất bướng bỉnh nhưng chẳng làm gì được. Chị thích cái cảm giác bắt em phải khuất phục."
Mạc Viên nâng đầu gối muốn đá vào bụng Hội Gia, Hội Gia cúi người duỗi tay đặt ngay khớp gối trong, dùng sức nâng lên, eo của Mạc Viên hầu như cũng bị nhấc khỏi giường. Mạc Viên *a* một tiếng, nét mặt có chút đau đớn khiến Hội Gia nóng thêm, du͙© vọиɠ bùng cháy, ngón tay liền chui vào trong qυầи ɭóŧ của Mạc Viên.
"Thích sao? Ướt rồi!" - Hội Gia cười cười, Mạc Viên vùi mặt vào cánh tay đang bị trói cao của mình, hét lên.
"Nói nhảm nhiều quá."
"Thật không? Vậy em muốn chị tập trung vào việc khác tốt hơn nhỉ." - Hội Gia cởi bỏ qυầи ɭóŧ Mạc Viên, nâng chân cô lên.
"Không......a~~~~"
Giữa những lời nói, đôi môi của Hội Gia bao trùm lấy thân dưới Mạc Viên, đầu lưỡi tách ra hai vạt áo đang khép, dò vào bên trong nơi ẩm ướt nào đó để trêu đùa. Mạc Viên ép chặt chân, Hội Gia lại dùng sức tách ra, đầu lưỡi tăng cường tấn công, Mạc Viên ngước đầu, không chịu nổi nữa, lớn tiếng rêи ɾỉ. Hội Gia nhìn lên, tầm mắt của nàng ở góc độ này thật tốt, nhìn rõ toàn thân của Mạc Viên. Vai Mạc Viên rất hẹp, mặt nhỏ, vẻ ngoài thì như một cây kẹo ngọt nhưng bên trong tính nóng bừng bừng. Eo Mạc Viên cũng nhỏ, mông có chút lớn khá đầy đặn, rất quyến rũ. Vóc dáng em ấy không cao lắm, thế nhưng chân rất dài, tỷ lệ hoàn mỹ đến mức đáng kinh ngạc, ông Trời đúng là có chút bất công. Toàn thân Mạc Viên đều làm người say mê, hai điểm đỏ sẫm như máu đang run rẩy theo từng nhịp của Hội Gia trên làn da trắng như tuyết, rất đáng yêu. Mạc Viên gầy yếu nhưng bướng bỉnh, Hội Gia là thích hành hạ em ấy như vậy. Nhìn em ấy vừa phát điên lại vừa rêи ɾỉ vì mình, thật thú vị.
Hội Gia cắn nhẹ hai cánh hoa mềm mại giữa hai chân Mạc Nguyên, vừa kéo, lại vừa hôn trêu chọc.
"Hội Gia.....Hội Gia......" - Mạc Viên mồi hôi đầm đìa, không ngừng nâng eo lên, cố gắng đến gần Hội Gia hơn. Ngón tay Hội Gia tiến vào trong cơ thể đang bỏng rát của Mạc Viên, hai ngón tay dễ dàng tiến vào phần thân dưới vốn đã ướt đẫm. Hội Gia đặt hai chân Mạc Viên lên vai, bắt đầu di chuyển.
"Hội Gia-------~" - Mạc Viên kêu lên, cơ thể nàng run theo từng động tác của Hội Gia, bộ ngực không có nội y giữ lại đang lắc lư theo. Vẻ mặt đê mê, tiếng rêи ɾỉ không còn cảm giác xấu hổ, âm thanh ra vào của ngón tay, mùi vị của Mạc Viên tràn ngập khắp căn phòng. Hội Gia cởi trói cho Mạc Viên, Mạc Viên ôm chặt Hội Gia, hai chân kẹp lấy eo Hội Gia cảm giác như sắp gãy.
Cơ thể Mạc Viên đỏ bừng, bên trong vô cùng nóng đột ngột co rút, kẹp chặt ngón tay Hội Gia. Hội Gia biết, Mạc Viên sắp lêи đỉиɦ rồi.
"Em yêu có yêu chị không? Hả?" - Hội Gia tăng tốc. Nàng biết chỉ khi Mạc Viên đánh mất lí trí lúc bị nàng giày vò, thì Mạc Viên mới nói thật.
"Yêu......yêu.........." - Mạc Viên nói rất nhỏ, cả người cứng ngắc như cái xác.
"Em nói gì? Chị nghe không rõ." - Hội Gia không ngừng đánh vào điểm yếu bên trong Mạc Viên, khiến cô phát điên. Mạc Viên sắp khóc.
"Em yêu chị, em yêu chị.....em không thể sống thiếu chị......ah~~....." - Mạc Viên không thể nói tiếp được nữa, thân dưới tuôn trào, toàn thân run rẩy trong vài giây, sau đó cơ thể nàng như một vũng bùn ngã xuống giường.
"Sao rồi, thoải mái không?" - Hội Gia nằm sấp trên người cô, tay đặt bên cạnh mặt Mạc Viên. Mạc Viên ghét bỏ đẩy Hội Gia ra.
"Tránh xa tôi một chút! Không phải chị có bệnh sạch sẽ sao? Tại sao lại làm chuyện này với tôi, chị không thấy tôi dơ bẩn sao?"
Hội Gia nghiêng người nằm cạnh Mạc Viên, chiêm ngưỡng một màn "lật bánh tráng". Một phút trước, cô gái này còn ôm chặt lấy nàng bảo rằng không thể sống thiếu nàng, một giây sau thì kêu nàng tránh xa ra.
"Chị không thấy em bẩn. Chỉ có duy nhất em là không bẩn."
Mạc Viên bỉu môi, hừ một cái: "Ai biết chị nói thật hay giả."
"Tất nhiên là thật."
Mạc Viên cười trộm. Thật ra Hội Gia rất thích nhìn Mạc Viên cười, khi Mạc Viên cười, đôi mắt to của em ấy nheo lại như một đứa trẻ. Nói đúng hơn, Hội Gia yêu Mạc Viên ở rất nhiều, rất rất nhiều điểm, nhưng nàng rất ít khi nói ra. Nàng biết tại sao Mạc Viên luôn gây sự với nàng, bởi vì nàng là một cương thi, còn là phụ nữ, nàng không thể cho Mạc Viên cảm giác an toàn. Vì thế, Mạc Viên dùng một cách thức khác để thu hút sự chú ý của Hội Gia, để được quan tâm và được yêu.
"Chị hành em mệt quá, mua gì cho em ăn đi." - Mạc Viên kéo cánh tay Hội Gia, nằm lên.
"Em muốn chị đi mua đồ ăn, còn nằm lên tay chị?"
"Ôm em một chút rồi đi."
Hội Gia bất lực, ôm Mạc Viên vào lòng.
Mạc Viên áp vào ngực Hội Gia, ủ rũ nói: "Chị không có nhịp tim."
Hội Gia trả lời: "Chị là cương thi, làm sao có tim."
Mạc Viên lại hỏi: "Cho tới nay, chị đã gϊếŧ bao nhiêu người."
Hội Gia nói: "Không nhớ."
Mạc Viên lại hỏi tiếp: "Có hay không, một ngày nào đó chị sẽ gϊếŧ em, hút máu em?"
Hội Gia im lặng, Mạc Viện cảm thấy lòng đau thắt.
"Sao lại hỏi vấn đề này. Chị cũng đã từng nói, ở bên cạnh chị rất nguy hiểm. Chị đã trốn khỏi Li Bách, đám người Li Bách chắc chắn không buông tha. Cho dù chúng ta đang sống ở vùng ngoại ô, nhưng cũng có lúc chúng sẽ tìm thấy. Chi bằng, em đi đi."
Mạc Viên ngẩng đầu, Hội Gia vốn tưởng Mạc Viên sẽ nổi giận, nhưng không ngờ ánh mắt em ấy vô cùng bình tĩnh: "Em không có gia đình, em chỉ có chị, chị là tất cả của em. Nếu phải chết, thì em cũng chết bên cạnh chị."
Hội Gia và Mạc Viên cứ vậy nhìn nhau, hay bởi vì cự ly quá gần nên họ không thể nhìn rõ nhau.
Mạc Viên trở mình, nhấn nhấn cái eo đau nhức, quay lưng về phía Hội Gia nói: "Đi mua đồ ăn đi."
"Được." - Hội Gia đứng dậy.
Trong tiểu khu có một nhà hàng nhỏ, bình thường Hội Gia và những người khác đều tới đó mua đồ ăn. Một phần cơm 10 tiền, còn rất nhiều, Hội Gia cơ bản không cần ăn, Mạc Viên có thể ăn hai lần. Tiền của họ càng lúc càng ít, nên phải tiết kiệm.
Hội Gia đội mũ, đeo kính râm, mang khẩu trang, trở về với đồ ăn trong tay. Khi đến cửa nhà, nàng đột ngột ngừng lại, có chuyện.
Hội Gia đặt cơm xuống, bất ngờ đẩy cửa ra, cánh cửa mở toang, gió thổi vào nhưng không có ai. Hội Gia áp sát tường, căn phòng bừa bộn, cửa sổ bị vỡ, nhìn thoáng qua có thể thấy bị phá từ bên ngoài. Trên tường trắng như tuyết có chữ viết bằng son môi của Mạc Viên. "Gặp ở Li Bách" - ký tên "Thủy Tiễn".
"Cái tên khốn suốt ngày đối đầu với mình." - Hội Gia đấm vào tường.
Li Bách? Li Bách? Quay về là chết. Nếu không quay về, Mạc Viên sẽ thế nào?
Hội Gia thở dài: "Em nói sẽ không rời bỏ tôi, bây giờ bị người ta bắt mất thế này chắc chắn sẽ không thích........Chị sẽ đón em về."
---------
Hix.....mấy năm ăn chay....giờ dịch H ko biết dịch sao cho đúng. Thôi thì vậy đi hen, Editor đi tịnh tâm đây, nóng quá........
Mình up một chương này vì phát hiện nó lẽ loi, cuối tuần mình sẽ up phần mới nhé.