Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 Chương 26

"Là cương thi!" - Bạch Nguyệt hét to, nhũ băng từ trong tay áo phóng ra, hướng về cái cây sau lưng Đoàn Nhiên. Một bóng người phóng ra, đó chính là một trong thi Ngũ Tướng, Kiều Nhất Nhất. Trong lòng cô đang ôm một quyển truyện, khóe miệng giương lên một nụ cười khi nhìn về phía Nguyên Thời Tuyết.

"Ngươi!!!" - Nguyên Thời Tuyết muốn đuổi theo cô, nhưng không thể mất khống chế, mới đi một bước đã ngã quỵ xuống đất.

Kiều Nhất Nhất mở miệng nhưng không phát ra tiếng nói 3 chữ, Nguyên Thời Tuyết đang ngã nằm trên đất thấy rất rõ, cô ta nói: "Tới tìm ta."

Nguyên Thời Tuyết tức giận nói: "Ngươi yên tâm! Dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển, ta sẽ tìm được ngươi. Ta chấp nhận sự khiêu chiến của ngươi."

Đoàn Nhiên vừa xoay người ném ra quả cầu lửa, Kiều Nhất Nhất nói: "BYE". Sau đó nàng lại hợp cùng quyển sách, biến mất ngay giữa trời quang. Quả cầu lửa của Đoàn Nhiên lướt bay về phía chân trời, cuối cùng tiêu tán.

"Khốn nạn!" - Bạch Nguyệt mắng một câu, làm động vết thương, nhất thời sắc mặt nhợt nhạt, ngã quỵ trên đất. Kỳ thực với thân thủ của SS7, nếu Kiều Nhất Nhất một chọi một chưa chắc có thể thắng, huống chi ở trước mặt nhiều người dám bắt Hồng Khải đi. Chỉ là cô ta thừa dịp Hồng Khải với Trương Tư Nguy đang làm loạn, thì lén lúc ném một mảnh giấy đến trên đầu Hồng Khải, đợi đúng thời cơ mà bắt con mồi đi.

Lương Triệt lại nằm xuống đất, như đang lầm bầm nói: "Nhiệm vụ hoàn toàn thất bại, xem ra lần này là ép chúng ta phải đi tới cái chỗ Li Bách phiền phức kia. Aiz..."

Trương Tư Nguy vẫn chưa hiểu trước mắt vừa xảy ra chuyện gì. Đây là thế nào? Ai tới giải thích dùm cái a!!

Khi Đoan Mộc Thần tìm thấy Trương Tư Nguy, thì Trương Tư Nguy đang ở cùng với đám Lương Triệt. Giang Lai từng nói Trương Tư Nguy không thích cô ấy, nên sẽ không đi tìm Trương Tư Nguy. Giang Lai quyết định rất chính xác, nếu không cô ấy sẽ đυ.ng độ Đoàn Nhiên.

Đoan Mộc Thần và Đoàn Nhiên vừa chạm mắt nhau, tia lửa bắn ra xẹt xẹt. Đoan Mộc Thần chính xác không thích Đoàn Nhiên, một phần là vì Giang Lai, còn phần khác là nàng cơ bản rất không ưa cái tên Đoàn Nhiên kia. Nàng không thích cái dáng vẻ như là kẻ xấu kia, cũng không thích cách Đoàn Nhiên nhìn ai cũng đều thấp kém hơn mình, mà đôi mắt che giấu sau mái tóc kia lại như nhìn thấu tất cả mọi người, còn kèm theo nụ cười khinh bỉ, giống như cô ấy đang ở rất cao vậy. Càng làm cho Đoan Mộc Thần không quên được, là đã từng thảm bại trước tay cô ta, để mặc cho người ta ức hϊếp, không còn chút sức đánh trả. Đoàn Nhiên còn dùng cái giọng điệu giễu cợt, vạch trần mối quan hệ không tên giữa nàng và Giang Lai. Tuy rằng lúc này không biết Đoàn Nhiên là bạn hay thù đối với nàng, nhưng Đoan Mộc Thần chính là không thích cô ta.

Nếu suy nghĩ này của Đoan Mộc Thần bị Đoàn Nhiên biết, Đoàn Nhiên nhất định sẽ khinh thường nói: "Cô không thích tôi? Không thích sao? Cảm ơn à, tôi cũng chả ưa gì cô."

Đoàn Nhiên tặng cho Đoan Mộc Thần nụ cười chán ghét, rồi quay đầu tránh ánh mắt Đoan Mộc Thần.

Nguyên Thời Tuyết cảm thấy Đoan Mộc Thần nhìn rất quen, nhưng nàng không nhớ là đã gặp ở đâu. Lúc này, Nguyên Thời Tuyết chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, trên một cái giường êm ái để nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật đã. Còn Lương Triệt giống như một đàn anh, đi đến quan tâm hỏi Đoan Mộc Thần: "Sao cô cũng tới đây?"

Đoan Mộc Thần cảm thấy Lương Triệt là một người khá đáng tin, liền nhìn hắn nói: "Tôi đang trên Hồng Phố mua một ít đồ, sau đó đến Li Bách."

Lương Triệt một mặt quan tâm: "Li Bách? Cô muốn đến nơi đó làm gì?"

Đoan Mộc Thần đơn giản nói cho hắn biết: "Tôi đi tìm chị tôi, tôi tin là chị ấy đang ở đó."

Lương Triệt như bị sét đánh, ngẩng người tại đó, mặt xám như tro. Cách vài giây mới tự lẩm bẩm: "Đoan Mộc Quý Diệp? Đoan Mộc Quý Diệp không phải đã....."

"Không quan tâm thực hư thế nào, tôi nhất định phải đến Li Bách để làm rõ." - Đoan Mộc Thần kiên định nói.

Lương Triệt nhìn Đoan Mộc Thần, rất lâu không nói được gì, liền quay người đi tới dưới táng cây nằm ngủ.

Đoan Mộc Thần thở dài, xoay người nhìn Trương Tư Nguy, lòng đầy áy náy nói: "Em đã đi đâu? Tôi tìm em khắp nơi."

"Chị tìm tôi?" - Trương Tư Nguy hừ một cái, vừa mới bị Hồng Khải 'bất lịch sự' vẫn còn tức giận, trực tiếp trút lên Đoan Mộc Thần: "Chị tìm tôi làm gì? Chị tìm tôi cũng chỉ vì muốn cái thẻ để mua đồ thôi! Được, tôi đưa chị. Dù sao mẹ cũng bảo tôi phải đưa chị mà." - Trương Tư Nguy ném mạnh thẻ vào mặt Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần đưa tay đỡ: "Trương Tư Nguy, em đừng có tùy hứng, tôi đưa em về nhà.""Tôi tùy hứng? Tôi tùy hứng ư? Được! Được! Coi như tôi tùy hứng! Vậy chị đừng có chạm vào tôi! Tôi có chân, tự mình về được, không cần chị quản. Chị đi mà lo cho cái tên độc thi kia. Một ngày nào đó, cô ta sẽ độc chết chị!" - Trương Tư Nguy hét xong muốn bỏ đi, Đoan Mộc Thần muốn kéo nàng lại, đột nhiên đầu choáng váng, mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy, cảm giác cứ như vì ngồi xổm lâu liền đứng lên nên bị thiếu máu vậy. Đoan Mộc Thần căng thẳng trong lòng, vung tay nửa ngày vẫn không bắt được Trương Tư Nguy. Đến khi trận choáng váng qua đi, thấy Trương Tư Nguy đã đi mất dạng.

"Aiz, xảy ra chuyện gì? Không lẽ đã trúng độc thi thật sao?" - Đoan Mộc Thần cầm cái thẻ ATM: "Tư Nguy, tại sao em lại giận tôi chứ?"

"Đoan Mộc Thần cái tên khốn kiếp nhà chị! Đừng có cản tôi!" - Trương Tư Nguy vừa chạy vừa hối hận, có phải nàng chạy quá nhanh nên Đoan Mộc Thần không theo kịp? Không thể nào! Lúc chị ta đuổi theo tên trộm thẻ sách, chạy bao nhanh mà. Thì ra người ta cơ bản không muốn đuổi theo đi! Nghĩ tới đây Trương Tư Nguy đau lòng khóc thét, chạy đến trạm tàu Hồng Phố, mua vé tàu một tiếng sau, khóc sướt mướt tự về nhà.

Đoan Mộc Thần hội hợp với Ngụy Ất Mông, cầm cái thẻ ATM của Hồng Phố cùng cô đi mua ít vật dụng cần thiết để điều chế. Ngụy Ất Mông là chuyên gia ở phương diện này, cô mua mấy thứ mà Đoan Mộc Thần chưa từng nghe nói tới. Ngụy Ất Mông giải thích công dụng của mấy món này cho Đoan Mộc Thần, nói nửa ngày Đoan Mộc Thần như hiểu mà cũng chả hiểu. Ngụy Ất Mông cũng không rãnh nói nữa, tới lúc xài thì biết thôi.

Đoan Mộc Thần đứng ở quầy bán đồ chơi nhỏ, chờ Ngụy Ất Mông cầm thẻ đi trả tiền, thấy nét mặt chị ấy có chút lạ, đi tới hỏi có vấn đề gì. Ngụy Ất Mông hỏi Đoan Mộc Thần: "Cái thẻ này là của cô bé kia?"

"Là mẹ của em ấy đưa em, sao vậy? Có vấn đề?"

Ngụy Ất Mông giơ thẻ lên trước mắt Đoan Mộc Thần nói: "Đây là thẻ VIP Hồng Phố, chủ sở hữu là Hồng Khải."

"Thẻ VIP...của...Hồng Khải?" - Đoan Mộc Thần sững sờ: "Có ý gì?"

"Nói lên mẹ của cô bé đó có quan hệ không tầm thường với Hồng Khải."

"Quan hệ không tầm thường?" - Đoan Mộc Thần sờ sờ cằm: "Chị nói vậy, em sẽ hiểu sai......."

Kiều Nhất Nhất đang theo dõi Ngụy Ất Mông trên một cái cây, nàng có năng lực ẩn thân, có thể dùng Luyện Thi Hành Thư* làm bản thân trở nên trong suốt. Nàng ngồi trên cây đọc sách, tự nhủ nói: "Đúng là phiền phức mà............."

(Luyện Thi Hành Thư: là quyển sách của Kiều Nhất Nhất hay gọi ra.)

Thần Chỉ bị nhốt trong phòng của Ngụy Ất Mông, Kiều Nhất Nhất tưởng muốn đi cứu người là chuyện rất dễ dàng, nhưng cái tên tóc trắng đó không biết đã tạo kết giới kiểu gì mà nàng không qua được. Kiều Nhất Nhất tiến vào căn phòng kia hai lần, mỗi lần nàng đều xác định đã qua được kết giới, thì lại thấy mình xuất hiện ở trên con đường nào đó của Hồng Phố. Ả tóc bạc đó thật sự không phải nhân vật tầm thường. Kiều Nhất Nhất tung hứng cục giấy đen trong tay: "Có nên đem Hồng Khải về Li Bách trước không? Đoán chừng mình cũng chẳng cứu được Thần Chỉ, thôi thì trở về vậy..........." - Thế nhưng chẳng biết vì sao, gương mặt của Nguyên Thời Tuyết lại xuất hiện trong đầu nàng. Cái mặt ông cụ non nhưng tính tình vẫn chỉ là một cô bé chưa lớn, toàn nói mấy lời chính nghĩa, làm Kiều Nhất Nhất muốn bật cười.

"Tên đó, thật là thú vị. Trong sách cũng thường xuất hiện nhân vật như vậy, mỗi lần mình xem đều thấy rất đáng yêu, không ngờ lại gặp được người thật. Thú vị....đúng là thú vị..." - Kiều Nhất Nhất rất ít cười, mỗi khi ở cùng Thần Chỉ đều bị cô ấy trêu chọc đến mức nàng tức đến căng cứng mặt. Nhưng khi gặp được cái tên đàng hoàng trịnh trọng Nguyên Thời Tuyết, thì lại bị chọc đến muốn cười. Tại sao? Trong sách cũng không có đáp án.

Kiều Nhất Nhất quyết định, dùng niệm lực truyền vào cục giấy màu đen, rồi nhét vào Luyện Thi Hành Thư, ném về Li Bách.

"Mình vẫn là ở lại, cảnh sát bé nhỏ kia không phải từng nói, mình không hiểu tình cảm của bọn họ sao. Ngoại trừ yêu, thì có loại tình cảm nào để một người có thể vì một người khác mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Mình cũng không nên làm con mọt sách nữa, mình muốn tự trải nghiệm." - Nghĩ tới đây, Kiều Nhất Nhất lại rất hưng phấn.

"Em thật sự muốn đem theo cương thi này?" - Ngụy Ất Mông đã thu dọn xong đồ đạc, trước khi đi hỏi Đoan Mộc Thần.

"Phải, em muốn đưa cô ấy theo." - Đoan Mộc Thần đeo balo lên.

"Chị không ý kiến." - Ngụy Ất Mông vung tay.

"Thế Thần Chỉ xử lý thế nào?" - Đoan Mộc Thần hỏi.

"Không phải chị đã cho em tự quyết sao?"

"Em hi vọng cô ta sẽ không đi gϊếŧ người uống máu."

Ngụy Ất Mông sờ sờ cằm: "Muốn loại bỏ cái đó thì rất khó, nhưng chị có thể hạ Vu Cổ lên người nó, để nó nghe lời em."

"Có thật không?" - Đoan Mộc Thần đã nghe qua Vu Cổ rất thần kỳ, nhưng xưa nay chưa từng thấy.

"Tất nhiên." - Ngụy Ất Mông với Đoan Mộc Thần đi tới phòng nhốt Thần Chỉ, Thần Chỉ đang rơi vào trạng thái chết giả. Ngụy Ất Mông bứt một sợi tóc trên đầu, quấn quanh hình nhân giấy trong tay nàng, điểm một chút máu của Thần Chỉ, điểm thêm máu của Đoan Mộc Thần, thấm vào hình nhân giấy. Ngụy Ất Mông dùng tay đưa niệm lực truyền vào hình nhân giấy, Thần Chỉ đột nhiên tự vào thế, dọa Đoan Mộc Thần nhảy lên một cái.

Ngụy Ất Mông hỏi Thần Chỉ: "Ngươi là ai?"

Thần Chỉ hai mắt trống không, nét mặt cứng đơ lắc lắc đầu.

Ngụy Ất Mông lại hỏi: "Ngươi nghe lệnh của ai?"

Thần Chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía Đoan Mộc Thần, đôi môi đỏ hơi mở ra, nói ba chữ: "Đoan......Mộc......Thần."

"Tốt!" - Ngụy Ất Mông nhét hình nhân giấy vào trong túi Đoan Mộc Thần, nói: "Nhớ giữ kỹ, cương thi này cả đời sẽ nghe theo lệnh em, em muốn nó làm gì nó đều sẽ làm."

Đoan Mộc Thần nuốt ngụm nước bọt: "Thần kỳ như vậy?"

Ngụy Ất Mông cười.

Thứ đầu tiên Đoan Mộc Thần nghĩ tới là muốn làm một cái với Giang Lai......Thế nhưng cái suy nghĩ này liền kết thúc, tự mắng bản thân thậm tệ. Tại sao lại có suy nghĩ ác đến vậy! Đoan Mộc Thần, ngươi tỉnh táo lên đi!

---------------

Mình muốn đẩy nhanh tiến độ để hoàn cho xong bộ này, tính ra còn chừng hơn 10 chương. Nhưng thật sự quá dài.......quá dài rồi...... Tại sao càng gần kết càng dài vậy chứ, hzai~~~~ Vẫn sẽ cố đẩy nhanh để cho hoàn, vì dù sao mình cũng ngâm lâu quá để còn qua bộ mới. Lại ngộ độc 'từ ngữ' cần tịnh dưỡng...Cuối tuần gặp mọi người bên bộ mới....hự....