Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 Chương 25

Đoan Mộc Thần gọi điện cho Trương Tư Nguy, vẫn không ai bắt máy. Trở lại khách sạn cũng không thấy người đâu.

"Nhóc con chạy đâu rồi?" - Đoan Mộc Thần lo lắng, lỡ Trương Tư Nguy mất tích, thì chắc chị Trương sẽ gϊếŧ nàng mất. Hồng Phố lớn như vậy, đi đâu tìm Trương Tư Nguy đây? Mà có lớn cũng phải tìm. Đoan Mộc Thần đầy ý chí, giữa ánh nắng chói chang chạy đi tìm.

Trương Tư Nguy lang thang cả ngày, làm cơ thể mệt mỏi, cái tên cảnh sát Nguyên Thời Tuyết kia vẫn không thấy bóng dáng đâu. Trương Tư Nguy mua một ly thức uống trên vỉa hè, một ly nước tận 100, thật là gϊếŧ người không thấy máu. Trương Tư Nguy dùng cái thẻ của Trương Bách Vân để quét, nhân viên phục vụ một bên uống nước một bên hờ hững nhận thẻ, quét một cái, nước suýt nữa phun hết ra ngoài, đỡ tường ho khan một lúc mới cung cung kính kính hai tay đưa thẻ trả lại, cầm một ly nước đầy tràn đưa tới. Trương Tư Nguy thấy kì quái, mấy nhân viên phục vụ này tại sao lại có nét mặt kì lạ khi nhìn thấy cái thẻ? Thẻ này có gì đặc biệt sao? Trương Tư Nguy vừa cắn ống hút vừa cầm cái thẻ lật tới lật lui, nhìn thế nào cũng là cái thẻ bình thường. Có gì lạ?Trời nóng, Trương Tư Nguy phơi nắng đến mức khó chịu, tự nhiên cảm thấy một cơn gió mát, hấp dẫn nàng đi đến nơi đó. Xa xa nàng liền nhìn thấy một rừng câu mênh mông, đi tới nữa lại nhìn thấy một cái hồ. Tuy rằng trời đang rất nắng, nhưng gió lùa qua vẫn thấy thoải mái. Trương Tư Nguy cầm đồ uống ngồi xuống bờ cỏ gần hồ, nhìn trước mắt một vùng mênh mông nước đang rung động, đột nhiên rất nhớ mẹ. Mặc dù rời khỏi nhà chưa được mấy ngày, nhưng nàng đã nhớ nhà rồi.

Nhặt lên cục đá, hung hăng ném xuống hồ, cục đá *ầm* một tiếng rơi vào nước. Trương Tư Nguy phát hỏa, hét to: "A--------!" - Làm chấn động vô số chim.

"Tên khốn kiếp Đoan Mộc Thần, đưa người ta đến đây rồi bỏ đi mất. Cái đồ mê sắc quên bạn, cái đồ khốn nạn não ở nữa thân dưới. Đi chết đi!!!"

Trương Tư Nguy vừa gào thét vừa vung tay lung tung, đem toàn bộ số đá xung quanh vứt xuống hồ, mặt nước nhất thời chuyển động, rồi lại yên tĩnh. Đoan Mộc Thần thật oan, đâu phải cô bắt Trương Tư Nguy theo, do Trương Tư Ngụy tự ý đi theo, bây giờ tự nhiên bị mắng. Nếu như cô nghe được chắc chắn sẽ đen mặt.

Bất ngờ Trương Tư Nguy bị cái gì đó nóng ấm chụp lấy cổ chân, sắc mặt nàng tái nhợt, 2 giây sau liền la to.

"Cái gì a~~~! - Trương Tư Nguy rút ra lá bùa rẻ tiền mà nàng đem theo, dán lên cái thứ đó. Tất nhiên đây đâu phải "nghề" của nàng, từ lúc nhỏ khi bắt đầu học thuật nàng chỉ nhớ khi gặp nguy hiểm thì cầm bùa dán lên, nàng không hề nghĩ tới lỡ đó là một con thú dữ thì "chết chắc". Nhưng rất lâu vẫn không có động tĩnh, Trương Tư Nguy ngó nhìn lại, phát hiện trong bụi cỏ có người đang nằm, vừa nãy cái thứ nắm chân nàng chính là tay của người này. Trương Tư Nguy chậm rãi đi tới, phát hiện là người nàng đang đi tìm, Nguyên Thời Tuyết kia.

Nguyên Thời Tuyết nằm ngửa mặt, trên người có rất nhiều lá cây, nét mặt bình thản nhắm mắt, giống đang ngủ. Lúc nãy Trương Tư Nguy không phát hiện bên cạnh có người đang nằm sờ sờ ra đó, có lẽ vì Nguyên Thời Tuyết bị rất nhiều lá cây che phủ, có điều cảnh tượng này đúng là rất đẹp.

"Nước...." - Nguyên Thời Tuyết mở đôi môi khô khốc, nói ra một chữ. Trương Tư Nguy sợ hãi không thôi, nghe thấy Nguyên Thời Tuyết muốn uống nước, liền đưa ly nước của cô cho nàng uống. Nguyên Thời Tuyết uống hai ngụm, liền ho khan. Trương Tư Nguy thở dài, mấy tên liều mạng này, bị đánh thương tích cỡ này vẫn còn chạy ra đây, mà cô lại như "gà mẹ" đi tìm người ta khắp nơi.

Uống hơn nửa ly nước, Nguyên Thời Tuyết chậm chạp mở mắt, nhìn thấy là Trương Tư Nguy."Cảm ơn......." - Nguyên Thời Tuyết hơi thở mong manh.

"Không cần khách sáo.....Ây! Nhìn cô rất không ổn đó, tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Làm phiền cô....."

"Đừng khách sáo, dù sao cô cũng là cảnh sát, tôi cũng nên giúp cô." - Trương Tư Nguy đỡ Nguyên Thời Tuyết dậy, đột nhiên một tiếng vang giữa trời. Một dàn pháo hoa màu xanh lục, xuất hiện ngay ban ngày vô cùng bắt mắt.

"Sao có người bắn pháo hoa ban ngày, xảy ra chuyện à. Nhưng mà nhìn cũng rất đẹp." - Trương Tư Nguy đến cùng vẫn còn nhỏ, với những thứ xinh đẹp nàng rất hứng thú. Nguyên Thời Tuyết nói:

"Có thể giúp đưa tôi đến nơi phát ra pháo hoa đó không?"

"Cô muốn làm gì!"

Nguyên Thời Tuyết thấy Trương Tư Nguy không phải người xấu, liền nói với cô: "Đó là tín hiệu tập hợp của SS7, chỉ cần nhìn thấy thì những thành viên ở gần đó đều phải đến... Trương tiểu thư,..làm ơn..." - Nói xong Nguyên Thời Tuyết lại tiếp tục ho khan. Trương Tư Nguy đành thở dài: "Tại sao lại có cô gái ngốc như cô vậy? Không hiểu được, rốt cuộc là công việc quan trọng hay mạng sống quan trọng hơn? Nếu như có chết thì cô đừng có trách tôi!"

Nguyên Thời Tuyết cười: "Cám ơn cô."

"Được rồi, đừng cám ơn tôi. Nhìn cô cười so với khóc còn khó coi hơn."

Nguyên Thời Tuyết cười ha ha, làm động đến vết thương, lại ho tiếp. Trương Tư Nguy trợn mắt vỗ lưng giúp nàng. Nguyên Thời Tuyết cười khổ nói: "Tôi chính là cái thứ ngang bướng đến khó coi như vậy, đàn chị cũng hay nói tôi ngốc...."

Trương Tư Nguy lắc đầu, cái người này đúng thật thà, tuy rằng hơi ngốc nhưng cũng rất dễ thương. Kỳ thật lúc Nguyên Thời Tuyết 20 tuổi, tính cánh rất trong sáng ngây thơ, nhìn mọi việc quá chủ quan, toàn dựa vào cảm xúc. Nếu để đàn chị Thất Thất biết, cô tiết lộ tín hiệu mật của SS7 cho một người vừa quen biết, chắc cô sẽ lại bị chị ấy mắng một trận.

Đoàn Nhiên bắn pháo hiệu, đợi nửa ngày vẫn không thấy ai tới.

"Không phải chứ! Lẽ nào chết hết rồi?"

Hồng Khải đã tỉnh, ngồi bên cạnh nàng, hai mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ gì.Đoàn Nhiên nhìn thấy xa xa một người đang đi tới, là Bạch Nguyệt đang bị thương nặng. Hắn che ngực, sắc mặt trắng bệch, nhưng nhìn chung không có gì đáng ngại. Thuốc cầm máu Lương Triệt đắp cho hắn đã khô héo, vết thương cũng bắt đầu khép miệng.

Bạch Nguyệt nhìn thấy Đoàn Nhiên, hỏi: "Những người khác đâu?"

Đoàn Nhiên đáp: "Tôi cũng không biết."

"Đừng nói là chết hết cả...."

Đoàn Nhiên hai tay ôm ngực, bộ dáng không liên quan tới mình nói: "Có lẽ vậy...." - Vừa dứt lời, Lương Triệt liền đẩy bụi cỏ đi ra, máu me khắp người, quần áo rách nát, nửa người trên vẫn còn dính vài miếng vải. Đoàn Nhiên nhìn cơ thể Lương Triệt, nàng chưa từng nghĩ cái tên gầy nhom Lương Triệt lại cơ bắp săn chắc mà người đầy thương tích cũ. Quả nhiên, là cảnh sát đã trải qua rất nhiều chiến trường.

Lương Triệt gãi đầu, ngáp cả ngày: "Chuyện gì mà tập họp vậy? Tôi mệt muốn chết, vừa mới đi ngủ thôi."

Đoàn Nhiên nói: "Tôi đang tính xem còn bao nhiêu người còn sống. Cái tên cương thi đánh với anh sao rồi?"

"Chạy." - Lương Triệt ngã xuống đất, bộ dáng muốn ngủ tiếp, hai tay gác sau đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó nói: "Tiểu Thất với nhóc thực tập đến chưa?"

"Chưa." - Đoàn Nhiên ngồi xuống đất.

"Không lý nào." - Lương Triệt chấn động: "Với thực lực của Tiểu Thất sẽ không chết dễ như vậy."Đoàn Nhiên cười: "Chưa chắc, vũ khí của cô ấy bị tôi phá hỏng, không có song dao thì cô ấy làm được gì....."

"Không được nói xấu đàn chị." - Đột nhiên phía sau phát ra âm thanh, Trương Tư Nguy đỡ Nguyên Thời Tuyết đến nơi. Nguyên Thời Tuyết trừng mắt với Đoàn Nhiên, ánh mắt đầy tức giận. Cô ả này, nếu không phải vì cô thì đàn chị làm sao bị cương thi bắt? Nếu đàn chị xảy ra chuyện, nhất định nàng sẽ tính sổ với cô ta! Đoàn Nhiên làm lơ ánh mắt tức giận của Nguyên Thời Tuyết, quay đầu khẽ hát.

Hồng Khải nhìn thấy vẻ ngoài của Trương Tư Nguy, hai mắt phát sáng, bước nhanh tới, kéo Trương Tư Nguy lớn tiếng hỏi: "Cô tên gì?"

Trương Tư Nguy giật mình, đâu mọc ra ông chú thô tục này vậy? Vừa tới tự nhiên kéo nàng làm gì? Trương Tư Nguy vội rút khỏi tay Hồng Khải, nhưng năm ngón tay Hồng Khải vẫn nắm chặt tay nàng, làm sao cũng không thoát được.

"Ông buông tay! Ông là ai."

"Nói mau, cô tên gì? Mẹ cô tên gì?"

Trương Tư Nguy đặc biệt tức giận, chưa có người khác phái nào dám đối với nàng lớn tiếng như vậy. Nàng cũng không muốn lần đầu lại là một ông chú.

Nguyên Thời Tuyết kéo Hồng Khải nói: "Hồng tiên sinh, anh đừng......"

"Mắc mớ gì đến cô!" - Hồng Khải liền đẩy Nguyên Thời Tuyết ra. Nếu như bình thường, thân thủ của Hồng Khải không tác động được với Nguyên Thời Tuyết, nhưng lúc này Nguyên Thời Tuyết bị thương khắp người, không đỡ nổi một đòn của Hồng Khải, bị đẩy sắp té xuống. Lương Triệt *vèo* một cái, nhanh nhẹn đỡ phía sau Nguyên Thời Tuyết.

Trương Tư Nguy tức đến nóng mặt, đấm đá Hồng Khải mắng: "Cái ông chú biếи ŧɦái này, mau thả tôi ra. Nếu không tôi dùng vũ lực đó!"

Hồng Khải đột nhiên nói: "Mẹ cô có phải tên Trương Bách Vân?"

Trương Tư Nguy sửng sốt: "Tại sao ông biết tên mẹ tôi?"

Nét mặt Hồng Khải run rẩy, sau đó bắt đầu cười ha hả: "Đúng là cô! Đúng Là cô rồi! Cô rất giống với Trương Bách Vân lúc còn trẻ."

Trương Tư Nguy nghe thế chán ghét cái ông chú gọi mẹ tên mình thân thiết như vậy, vừa kinh ngạc lại vừa phản cảm, tiếp tục giãy giụa: "Ông là ai chứ! Không được gọi tên mẹ tôi!"

Hồng Khải trừng cô: "Tại sao lại không thể gọi? Hả? Trương Bách Vân không dạy cô phải kính trọng người lớn sao? Làm sao dạy cô thành một đứa ngang ngược yếu ớt thế này?

Trương Tư Nguy tức muốn hộc máu, dùng sức đá một cú lên bắp chân Hồng Khải. Hồng Khải bị đau, Trương Tư Nguy thuận thế lấy một lá bùa, rồi dùng phép mà mẹ đã dạy đốt lá bùa cháy hừng hực. Ánh lửa hiện lên trước mặt Hồng Khải, làm hắn sợ lùi về sau.

Đám Lương Triệt cũng bị hoàn cảnh bất ngờ này làm đầu óc mơ hồ, cái quái gì diễn ra? Tại sao Hồng Khải lại cùng một cô bé cãi nhau? Trương Tư Nguy đang muốn tiếp tục chửi, bỗng nhiên trên đỉnh đầu Hồng Khải xuất hiện một tờ giấy to màu đen. Hồng Khải còn chưa kịp phản ứng thì bị tờ giấy đen kia trói vào bên trong."Nguy rồi!" - Lương Triệt vội vàng xông tới muốn kéo Hồng Khải lùi về, tay chưa kịp chạm tới Hồng Khải, thì Hồng Khải đã bị tờ giấy đen gói lại thành một cục, rồi biến mất.