Đoan Mộc Thần lướt dọc theo da thịt Giang Lai chậm rãi đi xuống, hai tay nâng đỡ xương sườn, hôn hít lấy eo thon của cô. Giang Lai rất gầy, gầy đến mức hai bàn tay nhỏ bé của Đoan Mộc Thần cũng có thể gần như ôm trọn cô. Khẽ cắn bụng dưới của Giang Lai, răng Đoan Mộc Thần ở trên da thịt cô lúc nặng lúc nhẹ ma sát. Hai tay Giang Lai chống lên vai Đoan Mộc Thần, ngẩng đầu, cắn môi đến mức sắp ra máu.
Đoan Mộc Thần ôm Giang Lai đến giường, cả người nằm trên cô, vuốt trán của cô, vén lại phần tóc rối bời kia. Giang Lai cau mày, mang theo ánh mắt đầu mê man nhìn Đoan Mộc Thần, vì dùng răng cắn môi dưới nên lúc thả ra đã thấy dấu đỏ như máu. Dáng vẻ này càng làm người ta yêu thương, nhưng lại càng chọc người muốn mạnh mẽ phá hủy cơ thể cô.
Đoan Mộc Thần chen vào giữa hai chân Giang Lai, đùi đặt tại nơi mẫn cảm, có lẽ vì dùng lực hơi quá nên ép đến Giang Lai nhẹ nhàng *ưʍ...* một chút. Loại âm thanh tuyệt hảo phát ra vào lúc này càng thêm trêu người, Đoan Mộc Thần luồn ngón tay vào trong qυầи ɭóŧ của Giang Lai, chạm được một mảng rừng tươi mát, phía dưới khu rừng kia chính là nơi đó đầy ẩm ướt. Giang Lai cong eo một chút, không ngăn cản, không khán cự, lại còn có chút chào đón. Nếu là bình thường Đoan Mộc Thần nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng trong bây giờ Đoan Mộc Thần đã bị ham muốn chiếm giữ mà mất phương hướng, nàng siết eo Giang Lai, ngón tay vuốt nhẹ.
Đoan Mộc Thần và Giang Lai đang hoàn toàn tập trung vào cảm xúc mãnh liệt của cả hai, trên hành lang phát ra tiếng bước chân hai người cũng không để ý. Mãi đến khi có một giọng nói non nớt vang lên ngoài cửa: "Chị Đoan Mộc, chị có ở trong phòng không?"
Đoan Mộc Thần giật mình dừng động tác. Là Quý.
Đoan Mộc Thần buông Giang Lai ra, chầm chậm trả lời: "Có, chuyện gì?"
"Ất Mông bảo em đến gọi chị tới có việc cần bàn."
"Được, chị ra liền."
Quý rất có lễ nghi sau khi nói xong liền lặng lẽ rời đi, không quan tâm đẩy cửa vào. Bị cắt ngang hoan lạc giữa chừng, Đoan Mộc Thần lúng túng chỉnh sửa lại đầu tóc cùng quần áo, cúi mặt nhìn thấy Giang Lai còn chật vật hơn nàng rất nhiều. Dù không đành lòng, cũng nhặt quần áo lên giúp cô ấy mặc vào. Giang Lai tùy ý để nàng hành động, nét mặt vẫn như hồ nước tĩnh lặng không hề tức giận.
"Tôi đi một chút, chờ tôi về." - Đoan Mộc Thần nhẹ nói.
Giang Lai giương mắt nhìn Đoan Mộc Thần, hơi gật đầu.
Ngụy Ất Mông ở phòng khách chờ Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần đi tới cửa, nhìn thấy Ngụy Ất Mông đã thay một bộ quần áo sạch sẽ ngồi uống trà, giơ tay nhấc chân đều rất thong dong tao nhã. Áo sơmi ôm body, quần dài trắng, một vệt máu cũng không có, đây mới đúng là người phụ nữ mà Quý Diệp yêu. Cũng là cái người y học xuất sắc mà nàng quen, chứ không xa lạ như cái tên Ngụy Ất Mông cầm trong tay con dao đầy máu tanh.
Ngụy Ất Mông thấy Đoan Mộc Thần đến, nét mặt hơi dịu lại, nói: "Ngồi!"
Đoan Mộc Thần ngồi đối diện nàng.
Ngụy Ất Mông vẫn rất thích mặc đồ màu đen, trong ấn tượng của Đoan Mộc Thần thì Ngụy Ất Mông dường như không mặc màu khác. Kiểu tóc cũng không khác mấy, vẫn tóc mái lệch về bên trái dài phủ mất đôi mắt bình tĩnh mang theo u buồn.
Chỉ là, ấn tượng này đã 6 năm trước rồi. Khi chị ấy ở cùng với Quý Diệp có phải cũng thế này không? Hay đem cái sở thích kì quái kia giấu đi? Có điều, Quý Diệp là cảnh sát đã nhìn quen cảnh máu tanh, thế khi hai người họ cùng nhau có vẻ rất hợp, hoặc có thể hai người sẽ chơi một chút gì đó "thú vị" chăng?
Nghĩ đến người chị lúc nào cũng nghiêm túc, ngay cả khi xem phim có hình ảnh hôn nhau cũng lặng lẽ quay đầu uống nước, Đoan Mộc Thần cảm thấy những suy nghĩ của nàng thật gượng gạo, không mấy dễ chịu.
Ngụy Ất Mông nói: "Cương thi kia chị không gϊếŧ nó, muốn gϊếŧ với năng lực của chị cũng không đủ."
Đoan Mộc Thần sững sờ, liền nói: "Cảm ơn!" - Sau khi nói xong, thấy cái từ 'cảm ơn' này cũng quá mức kì lạ đi, làm nàng đứng ngồi không yên. Ngụy Ất Mông mỉm cười:
"Thần Thần, em thật giống với chị em, quá mức nhân từ. Đối với tội phạm không cần gϊếŧ em ấy cũng sẽ không gϊếŧ, đều hi vọng những kẻ tội ác tày trời đó có thể hối cải để trở lại làm con người mới. Thế nhưng, hai người phải biết, đây là chuyện không dễ dàng như vậy. Có những người, từ lúc sinh ra đã mang theo tội ác, loại ác danh này không phải cứ tha thứ vài lần họ sẽ thay đổi. Nếu không triệt để diệt trừ, chỉ hại người vô tội."
Đoan Mộc Thần có chút không ủng hộ, Ngụy Ất Mong không nhìn nàng, nói tiếp: "Thế nhưng hình như chị em và em lại không hoàn toàn ủng hộ cái quan điểm này của chị, đúng là chị em ruột."
"Vậy chị Ngụy định xử lý cương thi kia thế nào?" - Đoan Mộc Thần không muốn dây dưa cùng cô ở phương diện này. Nàng biết bản thân không phải là người lòng tốt rộng rãi, dù là một cảnh sát thì nàng cũng không để trong lòng cái gì mà gìn giữ trị an xã hội. Nhưng nếu nàng phải trơ mắt nhìn một mạng người cứ vậy biến mất, lại không có khả năng giúp đỡ, thì tối ngủ nàng cũng sẽ thấy ác mộng.
Nhưng đối với thân phận đặc biệt của Ngụy Ất Mông dù có quen hay không, Đoan Mộc Thần cũng rất khó nắm bắt khi ở gần nhau. Mà Ngụy Ất Mông cũng không phải người, có thể dùng lý lẽ thường tình để tìm hiểu.
Ngụy Ất Mông nhấp một ngụm trà, nói: "Giao cho em tự xử lý vậy."
Lời này đúng là ngoài dự tính của Đoan Mộc Thần, thế nhưng Đoan Mộc Thần lập tức hỏi: "Vậy trái tim của cô ta......."
"Chị sẽ thực hiện một cuộc giải phẫu, lấy trái tim đó ra. Dù sao cũng là cương thi, mất tim vẫn có thể sống. Chờ khi chị lấy tim ra xong, thì người giao cho em, muốn gϊếŧ hay thuần phục chị cũng không quan tâm nữa."
Đoan Mộc Thần nghi ngờ: "Thế đúng là tim của Quý Diệp sao? Trái tim đó lấy ra rồi làm sao bảo quản?"
Ngụy Ất Mông không ngẩng đầu: "Chị tự có cách."
Hai tay Đoan Mộc Thần siết chặt trên đầu gối đến run rẩy, trong lòng tức tối [tôi là em chị ấy, tại sao trái tim của chị ấy tôi lại không thể giữ?]
Ngụy Ất Mông nhìn thấu tâm tư của Đoan Mộc Thần: "Yên tâm, chị sẽ giữ gìn tốt trái tim của Quý Diệp, đến khi tìm ra được em ấy."
Đoan Mộc Thần không nói.
Ngụy Ất Mông lướt lướt nắp tách trà, con ngươi đen tuyền sâu sắc. Đột nhiên đưa ánh mắt nhìn: "Thần Thần, em có bằng lòng cùng chị đi tìm Quý Diệp?"
Đoan Mộc Thần mở to mắt nói: "Ý chị là........."
"Chị muốn đi sòng bạc Li Bách. Trước đây năng lực của chị có hạn, tuy rằng vẫn luôn cố chấp tin Quý Diệp đang ở nơi đó, nhưng vẫn có chút nghi ngờ. Thế nhưng lần này, từ trên người của Li Bách chị phát hiện trái tim của Quý Diệp, càng thêm chứng minh Quý Diệp có liên hệ với Li Bách. Vì thế, bất luận tình trạng Quý Diệp bây giờ ra sao, chị vẫn muốn đi tìm em ấy. Thần Thần, em sẽ giúp chị chứ?"
Nghe được Ngụy Ất Mông nói thế, lòng Đoan Mộc Thần có chút ấm: "Kỳ thật em đến Hồng Phố chính là chuẩn bị vào Li Bách! Em tất nhiên muốn đi! Nhất định phải đi!"
Ngụy Ất Mông đi tới, ôn hòa vỗ vỗ vai Đoan Mộc Thần: "Vậy thì tốt quá rồi."
Đoan Mộc Thần gật đầu.
Đi ra khỏi phòng của Ngụy Ất Mông, thấy Giang Lai đang ngồi trên cái ghế đá nhỏ trong sân, ngước đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời tinh tế bao trùm lên cô, ấm áp dễ chịu. Giang Lai cong lưng, nét mặt yên tĩnh, nhìn ra tóc cô đã được chải chuốt lại, nhưng vẫn có vẻ ngổn ngang. Giang Lai nhìn bầu trời, Đoan Mộc Thần nhìn cô. Đoan Mộc Thần trong lòng chua xót, cứ vậy mà nhìn thật kỹ cô, hình ảnh cô hiếm trọn tầm mắt của nàng. Không có đấu tranh, không có lợi dụng, không có thù hận, thậm chí ngay cả yêu cũng không có, không có du͙© vọиɠ, không có dây dưa. Chỉ cứ lẳng lặng nhìn cô, cho đến khi già, rồi chết đi.
Không báo trước, Giang Lai quay đầu nhìn thấy Đoan Mộc Thần. Hai người đã đối diện nhau rất nhiều lần, chỉ là không có lần nào Giang Lai giống như bây giờ, ánh mắt vẩn đυ.c, không có phương hướng, cứ như không còn linh hồn. Đoan Mộc Thần cắn răng, lông mày khẽ nhíu lại, đi tới, nhẹ nhàng vuốt mặt Giang Lai nói:
"Tôi muốn vào Li Bách."
"Tôi cũng đi." - Cứ vậy không do dự trả lời.
"Được." - Đoan Mộc Thần gật đầu.
********
Bên hồ gió rất lớn, thổi tung tóc Nguyên Thời Tuyết đến rối bời không thể tả. Kiều Nhất Nhất trên người nàng, đang dùng một ánh mắt như đang nhìn con thú lạ để nhìn Nguyên Thời Tuyết. Ánh mắt đó làm Nguyên Thời Tuyết hốt hoảng.
"Cảnh sát kia vẫn chưa chết." - Kiều Nhất Nhất đột nhiên nói.
"Hả?"
"Cái tên trong SS7 kia bị ta hút vào bên trong sách, nhưng cô ta vẫn chưa chết."
Nguyên Thời Tuyết hai mắt sáng rỡ: "Mau thả chị ấy ra."
Kiều Nhất Nhất cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Đột nhiên nàng cúi người xuống, hôn lên mặt Nguyên Thời Tuyết đang bị trói chặt. Mắt Nguyên Thời Tuyết mở to, khó mà tin nổi cái cảnh tượng chỉ có trong suy nghĩ, lại đang diễn ra sờ sờ trước mặt cô.
Kiều Nhất Nhất khẽ chạm môi cô một lúc rồi rời đi, dùng hai tay chống đỡ người dậy, mắt nhìn xuống Nguyên Thời Tuyết nói: "Cô ta ở trong tay ta, nhưng ta sẽ không trả lại cho ngươi. Có bản lĩnh thì tới Si Bách tìm ta."
"Cái.....Cái gì? Si Bách??" - Nguyên Thời Tuyết đang mất hồn được gọi về chốn cũ, cái mặt đỏ lựng như vừa bị cho ăn tát.
Kiều Nhất Nhất đứng dậy, hai tay mở rộng, cuốn sách to lại xuất hiện sau lưng nàng, hợp lại, giống như bị quyển sách nuốt chửng rồi biến mất cả người lẫn sách. Vì bị Kiều Nhất Nhất hôn, Nguyên Thời Tuyết lúc này vẫn chưa hoàn hồn. Cái người đè lên nàng đã biến mất, mà nàng vẫn còn nằm im trên đất, ngón tay chậm rãi chạm vào môi mình, miệng thì lẩm bẩm: "Mình, mình không phải đang nằm mơ chứ."
------------
Ad sợ edit H lắm á T_T ~~~~ Vì máu dồn lên não ko có chỗ thoát, nên sẽ hộc máu mất. Nỗi lòng của cẩu FA.