Người trong lòng Đoan Mộc Thần vẫn mang bộ mặt cấm dục không hề phản ứng, để mặc cho môi lưỡi Đoan Mộc Thần xâm chiếm cướp đoạt trên cơ thể, Giang Lai hoàn toàn không đáp trả. Đoan Mộc Thần buồn bực, rốt cuộc phải có cảm xúc mạnh liệt đến mức nào thì mới làm cho Giang Lai phản ứng? Phát tiết ham muốn chiếm giữ, đến khi nụ hôn làm hô hấp Giang Lai cảm thấy không thoải mái, quay đầu né tránh. Đoan Mộc Thần thuận thế hôn dọc theo gò má Giang Lai, trượt thẳng một đường xuống cái cổ trắng như tuyết. Đôi môi nóng bỏng cẩn thận lưu lại từng vết đỏ sẫm loang lỗ trên da thịt.
Đây là vì yêu nên muốn trả thù sao? Đoan Mộc Thần không phân biệt được, nàng chỉ muốn tàn nhẫn chà đạp cô gái trong lòng này. Hay là vì bên trong nàng có thù hận, mà hận cũng chỉ vì yêu nên nó mới tồn tại.
Giang Lai nghiêng cúi đầu, nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, đôi môi vẫn luôn đóng chặt bây giờ hơi mở ra, bị hôn mạnh nên môi hơi ửng màu và có chút sưng, so với đôi môi mỏng manh thường ngày thêm phần gợi cảm. Tay Giang Lai vẫn che trước ngực, ngoại trừ khi bắt đầu nàng dùng tay đẩy người ấy ra thì không làm gì nữa, nhưng không để xuống, dường như đang cố gắng giữ vững sự cẩn trọng. Đoan Mộc Thần nắm lấy hai tay vướng víu của Giang Lai kéo ra ngoài, cả người liền áp tới, làm khoảng cách cuối cùng của hai người biến mất. Bàn tay Đoan Mộc Thần đỡ ở sau đầu nàng, kéo cả người nàng vào trong ngực. Mái tóc dài phía sau lưng của Giang Lai vì bị đối xử thô bạo mà có chút ngổn ngang, trước là buông sau lưng, bây giờ thì nằm tản trên vai.
Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn Giang Lai, thấy trên gương mặt thanh tú xinh đẹp kia không giống nét lạnh lùng trước đây, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt chịu đựng, thậm chí trên đôi má còn có chút ửng hồng, chứng minh cô ấy có cảm giác. Cô ấy cũng không phải máu lạnh, trong tình cảm cô ấy cũng chỉ là người bình thường. Nàng cũng không lấy chuyện này để xác nhận câu trả lời, nàng chỉ là đang muốn trút hết mọi thứ ở trong lòng mà nàng đã cực lực kiềm chế.
Từng cơn đau tập kích ngực trái của Đoan Mộc Thần, nàng cao hơn Giang Lai một chút, nâng mặt Giang Lai lên, cái lưỡi chui vào khoang miệng Giang Lai, liều mạng hôn như chết đi sống lại, Giang Lai trong lúc này vẫn rất bình tĩnh, dù cho đầu lưỡi của Đoan Mộc Thần đang tùy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ và chà đạp vẫn không đáp lại. Đoan Mộc Thần uốn gối chen vào giữa hai chân Giang Lai, cảm nhận được nơi mẫn cảm đó, nét mặt Giang Lai tỏ vẻ khó chịu.
Cô ấy bó tay chịu trói là đang ngầm thừa nhận hay đã hết hi vọng? Đoan Mộc Thần muốn biết đáp án.
Bàn tay Đoan Mộc Thần tiến vào trong áo khoác của Giang Lai, bên trong Giang Lai vẫn còn một bộ đồ. Đoan Mộc Thần liền cách một lớp vải mỏng manh vuốt ve cái bụng mềm mịn của Giang Lai. Từ bụng dần dần đi lên trên, vượt qua phần xương sườn gồ lên, bao trùm lên ngực Giang Lai.
"Đoan Mộc..." - Giang Lai đột nhiên kêu lên, tiếng gọi này so với trước đây cũng không giống nhau, rất nhẹ. Thế nhưng trong một tiếng này cũng mang theo sự nức nở, như cầu xin và kiêu ngạo.
Đoan Mộc Thần cũng không vì một tiếng này của cô mà dừng động tác, trái lại càng ra sức làm. Giang Lai cắn chặt răng, không muốn một từ nào trong miệng cô thốt ra. Đoan Mộc Thần ôm eo Giang Lai kéo sát vào mình, động tác này càng lúc càng dùng sức, vẻ mặt Giang Lai càng lúc càng khổ sở. Đoan Mộc Thần đột nhiên thấy bản thân rất đáng thương, tình huống này giống như lần trước ép buộc Giang Lai ân ái với mình. Đoan Mộc Thần bắt đầu hoài nghi bản thân có đang yêu Giang Lai không? Nếu thật sự là yêu, tại sao đối xử với cô ấy như vậy? Vì sao lại có thể nhìn cô ấy đau khổ? Nếu như không phải là yêu, vì sao vào lúc này trái tim nàng còn đau hơn so với Giang Lai?
Hai tay buông thỏng của Giang Lai chậm rãi đưa lên sau lưng Đoan Mộc Thần dò xét. Giang Lai nghĩ, làn da lưng sau lớp áo này sẽ thế nào? Có cái bớt hình ngọn lửa quen thuộc ấy không? Nếu không có, thì là do chính bản thân nàng bị ảo giác, nhưng nếu có vậy rốt cục có ý gì đây? Đoan Mộc Thần là ai? Tại sao lại có năng lực điều khiển lửa, cô ấy có quan hệ gì tới Phân Khắc?
Giang Lai nghĩ đến lời nói của ông đạo sĩ già đã dùng bùa phong ấn Phân Khắc, chỉ cần 200 năm, độc thi trên người Phân Khắc sẽ được loại bỏ hết, em ấy có thể trở lại thành người, em ấy có thể sống lại! Nàng không nên hoài nghi câu chuyện mà bản thân đã tin gần 300 năm, chỉ cần nhanh chóng tìm thấy thanh kiếm kia là tốt rồi...
*********
Như vừa trải qua một giấc ngủ, Đoàn Nhiên tỉnh lại, phát hiện Hồng Khải bên cạnh vẫn còn hôn mê. Đoàn Nhiên lười biếng vươn vai, sờ sờ vết thương trước bụng, đã không còn chảy máu nữa, hình như không quá đáng ngại. Hiếm thấy thời tiết tốt như vậy, buổi chiều nhàn nhã, vừa hay lại nằm trên bãi cỏ vùng ngoại ô. Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa, nàng nghĩ thôi thì đánh một giấc. Chỉ là vừa mới nhắm mắt, hình ảnh Giang Lai liền xuất hiện trong đầu của nàng. Đoàn Nhiên thở dài, nàng biết kiếp số này nàng trốn không thoát khỏi Giang Lai.
Nhìn bầu trời xanh quá mức sáng lạn, Đoàn Nhiên cười, tự nhủ: "Giang Lai à Giang Lai, lẽ nào chị không phát hiện, muốn hồi sinh người yêu là một ý tưởng rõ ràng không thực tế hay sao? Cái người ngu ngốc, chắc chị đã bị người ta chơi rồi. Ôi, mình cũng bị người ta chơi, đúng là đáng thương. Ôi cái thời tuổi trẻ của tôi, đều dâng hiến hết cho cô gái ngốc đó, để bây giờ thì có cái bộ dáng đần độn này. Mẹ kiếp....đây là đạo lý gì vậy....!!
Đoàn Nhiên giơ tay che đi ánh mặt trời chói mắt. Trong đôi bàn tay của nàng có khắc ấn ký của Hỏa Diễm Chi Thần, không thể ôm ai, cũng không còn cách để yêu ai. Bởi vì chạm vào ai, thì người đó sẽ tan thành mây khói.
Thở dài.......thở dài.....lại thở thật dài, trong lòng đầy tĩnh mịch. Nhiều năm sống trong đau thương như vậy, nàng đã không thể trở lại bình thường được nữa rồi.
*********
Đoan Mộc Thần cảm thấy Giang Lai đột nhiên chạm đến, ngón tay Giang Lai ở phía sau lưng nàng lướt tới lui, giống như động tác cô đã trêu chọc nàng lúc nãy. Sức nóng từ duới thân mãnh liệt kéo đến, nàng áp chế không được du͙© vọиɠ của bản thân, kéo Giang Lai vào căn phòng mà Quý đã sắp đặt từ trước. Vừa vào tới cửa liền ép Giang Lai vào tường, khóa cửa, từng nụ hôn quyết liệt đặt lên môi Giang Lai, làm Giang Lai không nói được câu nào. Hai tai nhanh chóng kéo nút buộc thắt lưng, cởϊ áσ khoác của Giang Lai. Giữa cổ họng Giang Lai đang nỉ non cái gì đó, nhưng Đoan Mộc Thần không nghe thấy. Cái gì nàng cũng không muốn nhìn, cũng không muốn nghe thấy, vào lúc này nàng chỉ nghe được tiếng tim mình đang đập. Ngón tay của nàng tiến vào trong quần áo Giang Lai, đẩy vạt áo của Giang Lai qua ngực, hai tay vòng ra phía sau cởi khóa áσ ɭóŧ.
Sau khi áσ ɭóŧ được loại bỏ, cơ thể Giang Lai rất trắng, ngực rất vừa vặn, không nhỏ thế nhưng đầy đặn, hai viên tiểu hồng nhạt phía trước đã cứng ngắc. Giang Lai nghiêng đầu, vì Đoan Mộc Thần không mấy dịu dàng, nên mái tóc dài đang tán loạn che lên mặt nàng, không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy môi nàng đang đóng chặt.
Ngậm vào ngực Giang Lai, đầu lưỡi thuần thục bắt nạt, Giang Lai không nhịn được cái kɧoáı ©ảʍ đáng sợ kia ở thân dưới. Đoan Mộc Thần thấy cơ thể cô phản ứng, cả người khô nóng, vừa trêu tức vừa dùng răn cắn nhẹ vào bầu ngực đầy đặn. Giang Lai dùng sức lùi về sau, nhưng phía sau là bức tường nên căn bản không có đường trốn. Đoan Mộc Thần dán thật chặt vào ngực Giang Lai, khẽ cắn, khảy, chọc đến hô hấp của Giang Lai nặng nề. Hai tay chống lên vai Đoan Mộc Thần, muốn đẩy người kia ra nhưng vô lực. Đoan Mộc Thần đưa tay muốn cởi bỏ quần của Giang Lai, Giang Lai như người trong mộng thức tỉnh, gọi lớn:
"Đoan Mộc!!"
Đoan Mộc Thần nào có tâm tư để ý cô, hai ba lần đều cố gắng tháo khuy quần, rất mất công để cởi nó ra. Giang Lai cả người run lên, cắn chặt môi.
"Đoan Mộc Thần, cô đối với tôi rất tốt, cô đã vì tôi làm rất nhiều việc, để lại nhiều vết thương như vậy. Nếu như cô muốn cái cơ thể này, tôi sẽ cho cô." - Giang Lai nhắm chặt hai mắt, trong lòng cười nhạo chính mình, [dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên quan hệ với người khác ngoài Phân Khắc, có gì mà lo chứ? Người nợ tình cảm đều là mình].
Đoan Mộc Thần cởi được quần Giang Lai, đưa tay dò vào giữa hai chân cô, qua lớp qυầи ɭóŧ phát hiện Giang Lai đã ướt đẫm. Trong lòng Đoan Mộc Thần có một cảm giác khó tả, [có phải cô thích tôi âu yếm phải không? Nếu không tại sao lại có phản ứng mãnh liệt như thế? Cơ thể không bao giờ nói dối]. Mang theo suy nghĩ vừa muốn khóc vừa đầy du͙© vọиɠ, ngón tay Đoan Mộc Thần bắt đầu ma sát giữa hai chân Giang Lai, mỗi một lần đều nhắm đúng chỗ yếu. Kɧoáı ©ảʍ đổ ập lên Giang Lai, tiếng thở gấp gáp của Giang Lai gần trở nên đầy du͙© vọиɠ, cô cắn chặt môi chịu đựng. Nhưng hai chân của cô đã mất hết sức lực, cô cảm giác sắp bị Đoan Mộc Thần chơi đùa đến mức xụi lợ trên đất rồi.