Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 Chương 22

Chân Nguyên Thời Tuyết liền run, ngã ngồi xuống đất. Khung cảnh này quá mức ướŧ áŧ đi! Ở thế kỷ 21, tại sao vẫn còn có người dám ra hồ tắm lộ thiên thế này? Đây là người xuyên từ triều đại nào tới vậy?

Nguyên Thời Tuyết toàn thân ngượng chín, quay đầu không nhìn cô gái đang khỏa thân kia. Nhưng khi hồi phục tinh thần mới ý thức được, không đúng, cái kết giới kia đâu phải người bình thường có thể tạo ra, cô gái đang tắm kia là ai? Không lẽ......Nguyên Thời Tuyết không nhớ đang ngại ngùng, tập trung nhìn về phía cô gái.

Kiều Nhất Nhất đột nhiên quay đầu, sát khí ép thẳng lên Nguyên Thời Tuyết. Cây lá bên cạnh Nguyên Thời Tuyết vang sào sạt, sát khí kia tựa như con gió mạnh, cuộn trào kéo tới, chấn động đến mức vết thương của Nguyên Thời Tuyết liền đau.

"Bước ra đây!" - Kiều Nhất Nhất biết có người xông vào kết giới, nếu qua được kết giới thì không phải người bình thường. Kiều Nhất Nhất cảnh giác, muốn đi đến lấy quần áo trên bờ. Nguyên Thời Tuyết trốn phía sau cây, thấy Kiều Nhất Nhất còn cách quần áo khoảng 100m, cô liền dùng gậy ảo thuật tạo lửa phòng thủ.

"Cương Thi đó bình tĩnh nhiều mưu, thực lực cũng ngang ngửa đàn chị. Nếu cùng cô ấy lấy cứng chọi cứng thì mình không phải đối thủ. Có điều, cũng là phụ nữ chắc cũng phải có chút kiêng dè, chi bằng......" - Nguyên Thời Tuyết nghĩ xong liền làm, vung gậy Ảo Thuật nhắm ngay quần áo Kiều Nhất Nhất lén lúc đọc chú. Kiều Nhất Nhất vừa chạm tới quần áo liền bị một luồng hơi nóng ập tới, *Oành* quần áo bốc cháy. Kiều Nhất Nhất vội vàng nhảy ra, búng tay, *Phốc* một quyển sách đen hiện ra. Kiều Nhất Nhất xé một trang giấy trắng, dùng như khăn tắm quấn quanh người.

"Cảnh sát bé nhỏ, lết ra đây cho ta!" - Kiều Nhất Nhất gầm nhẹ một tiếng, trong tiếng gầm mang theo thi khí đánh về phía Nguyên Thời Tuyết. Nguyên Thời Tuyết lúc này vội vàng né tránh, thế nhưng Kiều Nhất Nhất tung sát chiêu từ bốn phương tám hướng, dù Nguyên Thời Tuyết có né kịp thì cũng bị chấn động là lỗ tai đau đớn, hai mắt mở to khó chịu.

"Đã đánh một trận lâu như vậy, mà cương thi vẫn còn nhiều sức vậy sao?" - Tuy rằng Nguyên Thời Tuyết đã rất cẩn thận, nhưng cô vẫn đánh giá thấp thực lực của Kiều Nhất Nhất. Hoặc là chưa có ai nói với cô, khi cương thi có tinh lực đầy đủ, thì thể lực vô hạn.

Nguyên Thời Tuyết bị đánh ngã xuống đất, rất muốn đứng dậy nhưng rất lâu vẫn không được, cả người bủn rủn: "Đã đến cực hạn rồi sao? Không được, đàn chị còn trong tay cô ta...."

Cô mới chống người lên, thì một cái bóng nhảy đến phía trên. Cơ thể hồng nhạt dưới ánh trăng, chỉ quấn quanh một lớp giấy mỏng, giống như mấy vũ công thoát y.

Đại não vừa bị cơ thể tuyệt mỹ kia hấp dẫn, chưa đầy một giây Nguyên Thời Tuyết vì hết sức lực cơ thể lại bị đánh ngã xuống. Cơ thể mềm mại, còn mang theo hơi nước đang đè lên người Nguyên Thời Tuyết, hai chân thon dài lộ ra, kẹp lấy cái eo nhỏ cố định cô dưới thân. Một tay bóp lấy cái cổ mềm mại của cô, một tay khác dễ dàng lấy được vũ khí trong tay Nguyên Thời Tuyết, lúc này cô đã không còn chút sức lực nào nữa.

Tay hơi dùng sức bóp vào cái cổ trắng mịn, chủ nhân của cái cổ cũng cảm giác được sự nghẹt thở vô cùng đau đớn, không khỏi nghẹn tiếng rên lên. Hai tay cố sức túm lấy Kiều Nhất Nhất, nhưng bất kể giãy giụa thế nào cũng không có sức loại bỏ sức nặng như ngàn cân ở phía trên.Trong nháy mắt, một ý nghĩa tuyệt vọng lóe lên trong đầu Nguyên Thời Tuyết: "Lần này thật sự phải chết chỗ này sao?"

Kiều Nhất Nhất cũng không vội vã gϊếŧ cô, giống như nàng không hứng thú lấy đi sinh mạng của cô, nhìn gậy ảo thuật trong tay nghiên cứu: "không ngờ một cây gậy ảo thuật nho nhỏ, nhìn qua tầm thường lại là đồ chơi cao cấp nhở."

Nguyên Thời Tuyết hít sâu, muốn đưa tay lấy lại gậy ảo thuật, Kiều Nhất Nhất giơ đầu gối, liền đè lên hai tay của Nguyên Thời Tuyết, làm cô không thể động đậy. Nguyên Thời Tuyết tức giận khó nhịn, dùng hai chân đá nhưng làm sao cũng không đá tới Kiều Nhất Nhất đang ngồi trên eo cô. Thật ra cô có thể nâng eo đẩy Kiều Nhất Nhất xuống, nhưng Kiều Nhất Nhất hiện đang không mặc gì, Nguyên Thời Tuyết chỉ cần liếc một cái đã "thấy", mặt đỏ tới mang tai. Nếu cô nâng eo lên, sẽ động chạm cái "chỗ nào đó", động tác này nhìn kiểu gì cũng quá.........

"Cái đồ cương thi mặt đầy vô sỉ, phía dưới không có gì mà lại còn đè lên người khác" - Cái mặt thì đỏ chót vì vừa thẹn vừa giận, lại bị Kiều Nhất Nhất đè phía dưới thêm cái nét mặt sẽ làm thịt Nguyên Thời Tuyết bất cứ lúc nào. Nhưng Nguyên Thời Tuyết lại quên rằng, tại sao Kiều Nhất Nhất lại có thể phóng khoáng vô liêm sỉ cỡ đó. Bởi vì người đốt quần áo của Kiều Nhất Nhất chính là Nguyên Thời Tuyết.

Kiều Nhất Nhất buông tay đang bóp cổ Nguyên Thời Tuyết, hai tay cầm thưởng thức gậy ảo thuật, hình như cô càng lúc càng hứng thú với cây gậy này. Nguyên Thời Tuyết được thả lỏng liền kịch liệt ho khan, mới vừa nói được liền chấn vấn: "Đàn chị của ta đâu? Ngươi mau trả đàn chị lại cho ta!!"

Kiều Nhất Nhất giống như không nghe thấy, toàn thân dồn vào nghiên cứu cái vật trên tay, lầm bầm nói: "Thì ra là vậy, chú lực bình thường không cách nào tạo ra mức sát thương lớn, nên cây gậy này có tác dụng nén lại chú lực, để có thể dẫn khí tạo ra sát thương! Không ngờ trong cây gậy nhỏ vậy lại có Càn Khôn, là tự ngươi tạo ra sao?"

Nguyên Thời Tuyết làm gì thoải mái ở đó cùng cô tán gẫu, liều mạng giãy giụa, một bên không an phận, một bên thì lên giọng: "Ngươi đưa đàn chị của ta đi đâu? Ngươi mau thả chị ấy ra, nhanh lên!"

"Ngươi rất quan tâm cô ta!" - Kiều Nhất Nhất nhìn cô một chút.

"Tất nhiên!"

"Tại sao? Vì cô yêu cô ta?"

Nguyên Thời Tuyết cười gằn: "Đám cương thi các người trong suy nghĩ chỉ có cái đó sao? Con người ngoại trừ tình yêu vẫn còn nhiều thứ làm cho hai người có sự ràng buộc, thứ như ngươi sẽ chẳng thể nào hiểu!"

Kiều Nhất Nhất cũng không giận, cười nhạo: "Ta làm sao không hiểu? Ta từng đọc qua hơn mười triệu sách....."

"Hừ! Ngươi không biết có loại người được gọi là mọt sách sao?"

Dường như mọi thứ chế nhạo đều không làm Kiều Nhất Nhất giận được, Kiều Nhất Nhất lại quay về đề tài cây gậy ảo thuật, hỏi Nguyên Thời Tuyết:

"Cái này do ngươi làm?"

"Thì sao?"

Kiều Nhất Nhất cười: "Không ngờ nhìn ngươi ngốc ngốc vậy, mà đầy tài năng, càng ngày cảm thấy ngươi rất thú vị."

Nguyên Thời Tuyết hai tay liều mạng muốn rút khỏi đầu gối của Kiều Nhất Nhất, bị cái thân hình đó đè lên người, còn bị khóa chặt tay toàn tập, cảm giác như vầy làm Nguyên Thời Tuyết sắp điên. Biết rõ đàn chị Thất Thất còn đang trong tay người kia, nhưng lại không đủ sức giải cứu, mà tính mạng cô còn lại bị khống chế, muốn gϊếŧ cô dễ như trở bàn tay. Nhưng cương thi kia thì coi việc đó chẳng có gì to tát, cùng với cô cứ giằn co. Bị làm nhục như thế làm cô sắp thở không nổi.

"Thả ta ra, ta cùng cô đánh một trận phân thắng bại."

"Đánh một trận phân thắng bại?" - Kiều Nhất Nhất dùng giọng thờ ơ nói: "Đốt quần áo của ta là ngươi đánh lé, bây giờ đòi đánh trực tiếp với ta, thắng bại đã sớm rõ."

Nguyên Thời Tuyết hét: "Vậy thì gϊếŧ ta đi!"

Kiều Nhất Nhất nhìn cái người dưới thân kêu gào, nhìn như rất dũng cảm, rồi lại cái bộ dáng muốn khóc tới nơi.

Cuối cùng cô lộ ra một nụ cười xảo quyệt: "Gϊếŧ ngươi? Gϊếŧ ngươi như vậy sẽ không thú vị. Ngươi và Thần Chỉ có chút giống nhau, thật thú vị. Ngươi nói ta là con mọt sách, ta cũng không giải thích được ngươi có phải vì người yêu mà phấn đấu quên mình, không bằng ngươi dạy ta đi?"Nguyên Nhất Nhất khó mà tin nổi nhìn Kiều Nhất Nhất, khuôn mặt phủ đầy hơi nước, dưới ánh trăng lại tản ra mị lực kì lạ, giống như một pho tượng nữ thần thanh cao tuyệt mỹ. Thế nhưng thi khí tà ác lại đột nhiên xuất hiện, dưới ánh mắt ngưỡng mộ kia lại mang theo cái nhìn chết chóc đầy xinh đẹp. Cô hoàn toàn không thể dời mắt.

-----

Chút sức lực cuối cùng cũng thoát hết ra ngoài, bàn tay phải Thần Chỉ buông thỏng, từng ngón tay uốn lượn kéo dài, đây là trạng thấy nguyên sơ của cương thi.

"Nhìn đủ rồi, vào đi!" - Ngụy Ất Mông nói trống, nhưng Đoan Mộc Thần biết Ngụy Ất Mông là đang nói với nàng. Đoan Mộc Thần đẩy cửa đi vào, liếc mắt thấy l*иg ngực Thần Chỉ bị mở phanh. Cô ta không phải con người, cho dù bị hành hạ như vậy cũng không chết được, không chết được. Máu đỏ nhuộm đầy đất, giống như mặt đất ban đầu đã là màu đỏ này.

Thần Chỉ vô lực nhìn Đoan Mộc Thần, dường như nhận ra cô, miệng giật giật, lại không thể phát ra âm thanh.

Nói thật, Đoan Mộc Thần có chút không nhìn nổi cảnh tượng này: "Chị Ngụy, chị thả cô ta đi.""Hả?" - Giọng nói lạnh lẽo không cảm tình của Ngụy Ất Mông, cứ như là từ chỗ thấp nhất hơi cuống họng phát ra. Không biết tại sao, Đoan Mộc Thần cảm thấy Ngụy Ất Mông trước mắt có chút khiến người ta sợ hãi. Nàng đã nhìn thấy rất nhiều cương thi sát hại con người, mỗi lần nàng đều cảm thấy cương thi tàn nhẫn, vô tình, đáng chết. Nhưng bây giờ trước mắt là một cương thi sống sờ sờ, bị hành hạ đến mức này, mà cương thi đó trước đây lại có lần ra tay giúp đỡ Đoan Mộc Thần. Ở trong đầu Đoan Mộc Thần chưa từng nghĩ Thần Chỉ có ác ý, trái lại cảm thấy chút thú vị. Ngụy Ất Mông đối với cô ta như vậy, thật sự có chút.........

"Coi như trái tim của cô ta có quan hệ với Quý Diệp, chị cũng không nên như vậy...."

"Thần Thần." - Ngụy Ất Mông quay đầu, dao mổ trong tay lóe lên ánh sáng, làm Đoan Mộc Thần có chút khó mở mắt: "Thần Thần, em hình như đã quên trận tàn sát 6 năm trước."

Đoan Mộc Thần căng thẳng: "Em không có."

Thần Chỉ ánh mắt tràn ngập sương mù, bất lực nhìn Đoan Mộc Thần, môi hơi rung động, thật giống đang nói: "Cứu........Cứu...........Ta............." - Đoan Mộc Thần trong lòng kinh hoàng, rốt cuộc phải thế nào, cứu hay không cứu? Những lúc thế này, không phải tinh thần trọng nghĩa cùng lòng nhân từ nhất định phải tràn lan sao? Nhưng là, Ngụy Ất Mông tại sao lại tần nhẫn như vậy, thân chị ấy là người, Quý Diệp là người chị ta yêu, tại sao chị ấy lại làm ra chuyện như vậy?

Trong lòng lay động đến mức nghiêm trọng, ngọn lửa trong cơ thể Đoan Mộc Thần lại muốn cháy lên rồi! Ngụy Ất Mông liền nói:

"Được, hôm nay chị sẽ không moi tim cô ta."

"Hả?" - Đoan Mộc Thần có chút không tin được.

Ngụy Ất Mông cười, Đoan Mộc Thần phát hiện, nụ cười của Ngụy Ất Mông mang theo không thiện không ác.

"Nếu hôm nay chị moi tim cô ta, cũng không cách nào chắc chắn tìm được nơi nhốt Quý Diệp. Chi bằng tạm thời để nó lại trong cơ thể cương thi đó."

Đoan Mộc Thần lúc này mới ý thức được, hình như trái tim trong cơ thể Thần Chỉ thật sự là của Quý Diệp, vậy Quý Diệp.............

"Chị Ngụy, Quý Diệp chị ấy không phải................"

"Sẽ không." - Ngụy Ất Mông cất cao giọng: "Quý Diệp em ấy còn sống, nhất định còn sống. Cả Linh Giới đều không tìm thấy em ấy, chính là em ấy chưa chết." - Ngụy Ất Mông đi tới trước mặt Đoan Mộc Thần, ánh mắt vô cùng vô tận kiên định: "Cái niềm tin Quý Diệp còn sống, chính là động lực duy nhất giúp chị sống sót. Sáu năm qua, chị đều tự nói với bản thân như vậy."Giang Lai nghe được câu nói của Ngụy Ất Mông, trong lòng khổ sở tựa như dời non lấp biển.

Đúng vậy! Là động lực duy nhất để sóng sót!

"Em đi nghỉ trước đi." - Ngụy Ất Mông phất tay một cái, đi ra khỏi phòng. Đoan Mộc Thần đứng nơi đó, ánh mắt lặng yên nhìn xuống.

Trong sân, Đoan Mộc Thần hỏi Giang Lai: "Tôi muốn tới khách sạn tìm Trương Tư Nguy, cô thì sao?"

"Cô ấy chắc không muốn nhìn thấy tôi." - Ánh mắt Giang Lai nhìn xa xa.

Đoan Mộc Thần cũng không biết nói gì, trầm mặc, chậm rãi xoay người, nhìn bầu trời yên tĩnh. Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, làm Đoan Mộc Thần căn bản không có thời gian chăm sóc bản thân. Chỉ là trước đây thật lâu Đoan Mộc Quý Diệp đã từng nói, khi buồn thì hãy nhìn mây trên trời, đễ hiểu được vũ trụ rộng lớn, em sẽ cảm thấy chút buồn phiền trong lòng sẽ trở nên nhỏ bé đi rất nhiều.

Giang Lai nhìn bóng lưng Đoan Mộc Thần, nhớ lại giấc mơ không phải mơ kia. Cái người cứu nàng, lúc đó nàng cảm thấy đó chính là Phân Khắc, bởi vì sau lưng người đó có một cái bớt độc nhất vô nhị trên người Phân Khắc. Nhưng sau đó Trương Tư Nguy nói Đoan Mộc Thần là người lên trời xuống đất cứu nàng, vì nàng đã từng xông thẳng vào Linh Giới! Người kia, chẳng lẽ là Đoan Mộc Thần sao? Trên lưng Đoan Mộc Thần có cái bớt đó sao?

Không kìm được lòng, Giang Lai tới gần Đoan Mộc Thần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần cảm nhận được đυ.ng chạm của Giang Lai, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm lên, *Oanh* một cái cảm xúc trong đầu Đoan Mộc Thần nóng lên, khí huyết dân trào. Đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Giang Lai. Giang Lai bị Đoan Mộc Thần làm sợ hết hồn, tay liền rụt lại, biển hiện nàng quen thuộc đến kinh hoàng. Nét mặt này của Đoan Mộc Thần, Giang Lai đã từng nhìn thấy hai lần, mỗi lần nhìn đều làm nàng giật mình.

Hình ảnh Ngụy Ất Mông đối xử đẫm máu với Thần Chỉ vẫn ở trong đầu Đoan Mộc Thần, phía sau lưng nhiệt lượng vẫn không tan đi, bất ngờ càng lên cao. Sự đυ.ng chạm cùng nét mặt vô hai của Giang Lai, làm mọi thứ trong đầu Đoan Mộc Thần bay sạch, trực tiếp hôn Giang Lai.Đoan Mộc Thần chăm chú ôm chặt eo Giang Lai, làm cho cô không cách nào thoát. Hai tay Giang Lai chống ở trước ngực, chân không ngừng lùi lại. Đoan Mộc Thần đuổi tới, cuối cùng Giang Lai chạm vào tường, mất đường lui. Đoan Mộc Thần hôm mang theo sự cướp đoạt xâm chiếm, để Giang Lai thở không nổi. Đoan Mộc Thần là đang phát tiết, mang theo ái dục cùng tức giận, dây dưa trong mỗi dây thần kinh của Giang Lai.

------------

Vài lời tào lao của Edit:

Mình chân thành xin lỗi vì đã để truyện quá lâu, mình cũng không muốn, vì có quá nhiều việc xảy ra xung quanh mình, làm mình bị mất phương hướng và stress nặng một thời gian dài. Mình cũng có suy nghĩ bỏ hết rồi chết lun cho nhanh. Nhưng giờ mình ổn rồi, mình sẽ trở lại, và cố gắng làm nhiều truyện hơn cho các bạn đọc. Mình chân thành cám ơn những bạn luôn chờ mình trở lại.

Chân thành cám ơn và thật lòng xin lỗi.

p/s: à mọi người có mún cover hay đem truyện đi đâu cũng được, ghi nguồn đầy đủ là được rồi, đừng ib mình. Bởi vì mình ko thường đọc tin nhắn đâu, chủ yếu do mình lười + ko có cài watt trên đt nên ko có nhận thông báo. Mình không quan tâm lắm vấn đề bản quyền hay sao, mình cũng dịch cho vui thôi.