Thật ra Đoan Mộc Thần không hiểu mấy về Ngụy Ất Mông, chỉ biết gia đình cô chuyên về y học, bản thân cô cũng từng là thủ khoa nổi tiếng trường y, dường như cô đối với y học hiện đại lẫn Vu Cổ (thuật Vu Sư) đều cảm thấy hứng thú, Quý Diệp từng nói đùa rằng:"Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Câu này áp dụng lên cô ấy thật đúng." - Lúc đó Đoan Mộc Thần chẳng qua cảm thấy chị mình tính cách gàn bướng chính trực, bị thu hút về cá tính trong ngoài không giống nhau của Ngụy Ất Mông, thật sự có chút thương cảm. Có điều, bây giờ một màn xảy ra trước mặt Đoan Mộc Thần, vượt qua sức tưởng tưởng của nàng nhiều lắm, làm tim đập nhanh, cuống họng khô rát.
Thần Chỉ ngước đầu nhìn lên, mồ hôi ướt đẫm tóc cô, cô đã hết sức, không thể giãy giụa được, chỉ để mặc cái người kia cầm cao mổ không nhanh không chậm cắt ra từng lớp da và thịt của mình.
"Cơ thể cương thi đúng thật chỉ là một bộ da......." - Ngụy Ất Mông cảm thán, cô đã từng trải qua rất nhiều lớp học giải phẫu, sau đó cũng tham gia giải phẫu rất nhiều bệnh nhân, bất luận là hạng người gì sau khi xẻ ra đều là những nội tạng xinh đẹp, Ngụy Ất Mông đã từng mê đắm "nội tạng" không thể nào nhìn thấy được, giấu phía sau lớp da đầy mỡ, Đoan Mộng Quý Diệp cũng không đánh giá cái "sở thích" này của cô. Cho nên, khi mổ xẻ cái người trước mặt, bên trong chỉ là cái túi da trống rỗng, cô cảm thấy thật buồn nôn. Chỉ là một cơ thể có da và xương, có cái gì hấp dẫn chứ? Chỉ có một trái tim đang đập trong cái cơ thể trống rỗng! Trái tim đang nhẹ từng nhịp đập, mạnh khỏe như thế, có đầy sức sống, mỗi lần đập đều tràn đầy sinh lực. Ngụy Ất Mông bị thu hút bởi trái tim đầy đẹp đẽ ấy, thậm chí muốn đưa tay vuốt ve một lúc...(** Sở thích của chị cũng thật thú vị a...)
"Trả lời ta, trái tim của ngươi ở đâu ra?" - Ngụy Ất Mông áp sát Thần Chỉ, cái dao mổ đầy máu lạnh lẽo dán lên mặt Thần Chỉ, lướt tới lướt lui. Máu trên dao mổ trộn lẫn với mồ hôi đầy mặt Thần Chỉ, cơ thể hai người rất gần, Ngụy Ất Mông trưng lên nụ cười xấu xa. Thần Chỉ bị trói chặt tay chân, nét mặt đau đớn nhưng đã không còn sức để giãy giụa, hình ảnh này cũng thật đầy gợϊ ȶìиᏂ đây?
Đoan Mộc Thần nuốt ngụm nước bọt, ngay lúc đó nàng nghe thấy động tĩnh từ Giang Lai đang nhìn nàng, cũng đúng lúc Đoan Mộc Thần cũng hơi cúi đầu nhìn cô, hai người cứ thế nhìn nhau. Ánh mắt của Đoan Mộc Thần nhìn Giang Lai nóng hừng hực, Giang Lai liền thu hồi ánh nhìn.Vốn quan hệ cả hai chính là gượng gạo như vậy, dưới bầu không khí này lại càng trở nên kì lạ.Hai giờ trước, Giang Lai nói: "Đoan Mộc, những chuyện cô đã làm tôi vẫn luôn để ý, tôi không có biểu đạt nhưng không có nghĩa là không có cảm giác. Thế nhưng chuyện của tôi, cô cũng biết. Có lẽ, tình cảm của tôi đã dùng hết từ rất lâu trước đó, nên tôi không biết tôi có thể hồi đáp lại........"
Đoan Mộc Thần ngắt ngang: "Được rồi, cô không cần nói gì cả." - Nàng xoay người, nét mặt thư giãn, đôi mắt tựa như hồ nước sâu: "Tất cả những gì tôi làm vì cô, đều là cam tâm tình nguyện."Giang Lai nhẹ nhàng thở dài: "Đoan Mộc....."
"Thật sự, đừng nói nữa......." - Đoan Mộc Thần kéo Giang Lai vào lòng, ra sức ôm chặt cô. Đoan Mộc Thần không muốn để Giang Lai nhìn thấy nàng rơi nước mắt, như vậy thật yếu đuối cũng quá mất mặt. Cánh tay đang buông lõng của Giang Lai cũng chầm chầm giơ lên, vỗ vỗ lưng Đoan Mộc Thần.
Hai người không nói gì, quan hệ bây giờ của cả hai là gì, Đoan Mộc Thần cũng không muốn nghĩ nữa. Nếu bây giờ xác định quan hệ, chỉ làm cho nàng thấp thỏm và buồn phiền, nàng chán ghét bản thân lúc này, vì tình cảm mà trở nên yếu đuối. Trước nàng đã tự nói với bản thân, muốn vứt bỏ cái tình cảm đơn phương này, nhưng một hai câu nói của Giang Lai, một chút ôm ấp cùng quan tâm của cô, lại làm nàng mất đi phương hướng. Đoan Mộc Thần chính xác không phải người như vậy! Nhưng trước mặt người nàng yêu, thì nàng phải làm thế nào đây?
Giống như chơi ma túy vậy, từng nếm thì rất ngọt ngào, rồi đột nhiên phát hiện.
Đó là một cái bẫy dịu dàng, muốn từ bỏ nó, nhưng đã nghiện tận sâu xương tủy.
Trước tiên không thèm nghĩ nữa, khỏi nghĩ luôn cho khỏe! Đoan Mộc Thần cau mày, bây giờ cứ vậy là được rồi.
Trở lại Ngụy Ất Mông và Thần Chỉ.
Thần Chỉ ho kịch liệt, kiên cường nói: "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết! Tại sao phải nói ngươi biết! Ngươi là ai? Cút ngay! Nhanh cút cho ta....khụ....khụ....." (*Ho khan)
Ngụy Ất Mông cười, nụ cười thật quái dị, so với lúc cô im lặng thì vẻ mặt này thật mê người."Trái tim của ngươi có phải là có người tìm cho ngươi để cấy ghép không? Xem ra, tay nghề của hắn cũng rất giỏi, huyết quản được nối rất hoàn mỹ, thật giống một tác phẩm nghệ thuật." - Trong khi nói chuyện, một đường dao rạch nhẹ vào mạch máu tim của Thần Chỉ, *Xì* máu bắn tung tóe.
"! ! !" - Ngực Thần Chỉ vừa rung lên, hừ một tiếng, cơ thể liền mềm nhũn.
Đoan Mộc Thần có chút muốn ói.
"Nội tạng này là thuộc về người yêu của ta." - Ngụy Ất Mông lại một dao - "Các người dám tự ý cướp đi những thứ này của người yêu ta, thật không thể tha thứ." - Ngụy Ất Mông cầm dao mổ cắt từng mạch máu của Thần Chỉ. Thần Chỉ không còn cử động nổi, chỉ run rẩy theo từng nhát cắt.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã đen thui, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên người. Thật là tăm tối.
Kiếu Nhất Nhất buồn ngủ đến cực hạn, cơ thể ngã xuống bãi cỏ xa lạ. Xa xa có chút tiếng động, đoán chừng là nhiệt lượng còn lưu lại của những cửa hàng kinh doanh ngày đêm. Cô như người lang thang, muốn tìm một nơi nghỉ ngơi cũng không có. Cô cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi để khôi phục lại sức mạnh mới tìm cách cứu Thần Chỉ ra.
Cô không biết đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh dậy đã là hoàng hôn. Cả người cô khó chịu nói không nên lời, đứng lên, Hồng Phố vẫn đang tiếp tục buôn bán, tất cả cửa hàng đều làm ăn tốt. Có lẽ do chiến đấu thời gian dài, suy nghĩ của cô đột nhiên có khoảng trống ngắn ngủi, mà cái khoảng trống này lại vang vọng một ý nghĩ duy nhất, đó chính là.....ĐI TẮM!
Nhưng trên người cô không có xu nào, không tìm được hai Ngũ Tướng Thi còn lại, Thần Chỉ thì không rõ còn sống hay đã chết, ở cái thành phố này muốn vào một suối nước nóng cũng tốn cả vạn yên. Kiều Nhất Nhất lê chân, đi tới rừng cây ở vùng ngoại ô, cô nhớ ở đó có một cái hồ nước sạch.
Khi cô đến đó đã là ban đêm, ngoại ô Hồng Phố vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung ở thành phố, đều muốn kiếm tiền để phát tài, không có ai nhàn nhã rãnh hơi mà đến ngoại ô để tản bộ. Thế nhưng Kiều Nhất Nhất cũng có chút không yên lòng, trước khi cởi đồ đã dùng sách dựng một kết giới, người bình thường không vào được. Kết giới sau khi hoàn thành, Kiều Nhất Nhất an tâm lột sạch sành sanh, xuống hồ tắm.
Trước thời gian này nữa ngày, Trương Tư Nguy đưa Nguyên Thời Tuyết về khách sạn, giúp cô băng bó đơn giản. Vốn cô định nói muốn đưa Nguyên Thời Tuyết vào bệnh viện, thế nhưng cô ấy bảo mấy tay bác sĩ sẽ cố hỏi tại sao cô ấy lại bị thương nặng như vậy. May mắn là khi Nguyên Thời Tuyết ngủ say, thương tích hình như chuyển tốt rất nhanh. Thế là Trương Tư Nguy an lòng đi ăn, kết quả khi cô đi ăn trở về phòng, Nguyên Thời Tuyết đã mất tiêu, chỉ để lại tờ giấy, trên đó viết: "Ơn cứu mạng suốt đời không quên, thế nhưng mạng người quan trọng, tôi đi trước."Nhìn cái câu văn vẻ mà mặt đầy chua chát, Trương Tư Nguy tức giậm chân!
Cái đám cảnh sát này! Một người còn ngốc hơn một người! Vết thương chằn chịt còn chạy đi cứu người? Có phải đều coi mạng mình như cỏ, ném đi là xong sao?
Nguyên Thời Tuyết lúc này không biết mình ở đâu, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng tìm Kiều Nhất Nhất. Cô phải tận tay bắt được cái tên mọt sách quái dị đó, không tìm thấy đàn chị, nhưng Nguyên Thời Tuyết khẳng định đàn chị chưa chết. Nhất định sẽ cứu được chị ấy.
Vết thương lại bắt đầu chảy máu, đầu cô choáng váng, không cẩn thận vấp cục đá dưới chân, rên lên một tiếng trước khi té. Lăn lộn mấy vòng rốt cục cũng dừng lại, Nguyên Thời Tuyết chống tay lên một thân cây, run run rẩy rẩy đứng dậy.
Nghe thấy âm thanh nước chảy không xa, cuống họng Nguyên Thời Tuyết liền khô khốc, muốn hớp mấy ngụm nước thật lớn, thế là cô liền đi tới chỗ có nước. Đi đến còn khoảng 100m, đột nhiên bị một kết giới vô hình chặn lại, Thất Thất từng nghiên cứu về thuật lập kết giới, nên Nguyên Thời Tuyết cũng được chị ấy dạy cho cũng biết ít nhiều. Không lâu liền phá bỏ kết giới trước mắt.
"Ở nơi này sao lại có kết giới?" - Nguyên Thời Tuyết nghi hoặc đi lên trước, cho tới khi mặt hồ yên tĩnh hiện ra trước mắt cô, mà ở bên hồ có một cô gái duyên dáng xinh đẹp đang tắm. Ở dưới ánh trăng, cơ thể cô ấy được tôn lên cực kì tuyệt mỹ, không có một chút tỳ vết, tỷ lệ hoàn mỹ, dáng ngực ngợi cảm, mái tóc dài ướt phủ trên cổ, nét yêu mị mê người.Nguyên Thời Tuyết nhất thời ngây dại, mặt đỏ bừng, nóng đến lợi hại! Tại sao lại xuất hiện cái hình ảnh quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ như này? Cô chưa từng nhìn thấy cơ thể khỏa thân của nam lẫn nữ, cô vẫn chỉ là một thanh niên mới lớn thôi.