Kiều Nhất Nhất cảm thấy Ngụy Ất Mông dày đặt sát khí, bất giác cứng ngắc cả người, quyển sách lại xuất hiện trên tay, mười ngón tay bấu chặt mép sách, hai mắt dần dần chuyển đen, đây chính là hình thái khi sắp bắt đầu biến đổi của cương thi. Kiều Nhất Nhất im lặng tản ra sát khí đối chọi lại Ngụy Ất Mông, cô chưa dùng toàn lực khi đối phó với Thất Thất tay không tấn sắt và thực tập sinh Nguyên Thời Tuyết SS7, nhưng với cô gái tóc trắng trước mặt nhất định không đơn giản.
Thần Chỉ không hiểu sao, bị cô ấy nắm tay thì tim liền đập nhanh. Quả nhiên, cương thi không thích hợp có trái tim, giống như Kiều Nhất Nhất không tim vậy chẳng phải tốt hơn sao? Vì sao miễn cưỡng lại nhét cho cô một trái tim? Tuy là nhờ trái tim đó, nên Thần Chỉ có năng lực rất mạnh.
"Buông ra..." - Thần Chỉ giãy dụa, nhưng ko dùng sức. Ngụy Ất Mông hơi dùng sức, kéo Thần Chỉ ép vào ngực của mình.
Kiều Nhất Nhất hỏi: "Ngươi muốn bắt tụi này?"
Ngụy Ất Mông dường như không nghe thấy Kiều Nhất Nhất, kéo Thần Chỉ đi vào trong. Kiều Nhất Nhất hai tay mở ra, quyển sách liền tản ra trong không trung, trang sách liên tục bay về phía Ngụy Ất Mông. Đoan Mộc Thần đột nhiên nhảy ra phía trước Ngụy Ất Mông, tạo kiếm lửa đốt sạch mấy trang sách của Kiều Nhất Nhất.
"Ngươi là ai?" - Kiều Nhất Nhất híp mắt, lúc trước đã từng gặp trên xe bus. Có điều, Kiều Nhất Nhất chỉ lo đọc sách nên không nhớ rõ Đoan Mộc Thần.
Kỳ thật Đoan Mộc Thần sớm đã cảm thấy cái hội cương thi này lại có thể dùng chiêu thức tương tự như Quý Diệp, đã quá kì lạ rồi. Có Ngụy Ất Mông thì chắc chắn sẽ biết được sự thật.
"Cảnh sát!" - Đoan Mộc Thần nói.
Kiều Nhất Nhất thấy tình thế trước mắt đối với mình bất lợi, nói: "Thần Chỉ đừng lo, tôi nhất định sẽ trở lại cứu cô, đừng chết!"
Thần Chỉ cắn môi, bộ dáng thấy chết không màng, mắt cũng ngấn nước, la lên: "Nhất Nhất đi đi!"
Kiều Nhất Nhất nâng cao hai tay, một quyển sách màu đen to bằng một con người xuất hiện sau lưng cô. Bụp, người và sách đều biến mất.
"Đàn chị....đáng ghét....đừng chạy!" - Nguyên Thời Tuyết lúc này máu me khắp người, miễn cưỡng đứng lên, chưa được hai bước lại té xỉu.
Ngụy Ất Mông nói với Đoan Mộc Thần: "Các em nghỉ ngơi trước đi." - Sau đó không quay đầu, kéo Thần Chỉ vào căn phòng phía sau sân. Đoan Mộc Thần muốn đi cùng, Quý chắn trước mặt: "Đoan Mộc tiểu thư, em đưa mọi người về phòng khách nghỉ ngơi."
Đoan Mộc Thần rất muốn biết Thần Chỉ có liên quan gì đến Quý Diệp, nhưng Ngụy Ất Mông đã thẳng thắn từ chối không cho cô theo, nên cô cũng không tiện, đành gật đầu với Quý. Liếc thấy Giang Lai đang đứng đó, hai người liền đối mắt nhìn nhau.
Quý đột nhiên nói: "Cô gái cương thi này không thể ở lại, Ất Mông ghét nhất là cương thi."Nét mặt Đoan Mộc Thần lúng túng, cô còn chưa nói thì Giang Lai đã lên tiếng: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay."
Giang Lai đi lướt qua Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần liền cảm thấy trái tim đau đến tê dại.
"Đúng là động vật máu lạnh."
Đoan Mộc Thần và Giang Lai đều sửng sốt, người lên tiếng chính là Trương Tư Nguy. Trương Tư Nguy đứng bên cạnh Giang Lai, mang theo nét cười gằn mà đó giờ cô chưa từng thể hiện, nói:
"Đoan Mộc Thần ba lần bốn lượt cứu cô, hơn nữa đêm chạy ra ngoài tìm cô, chịu ướt cả người để đưa cô về. Rồi chị ta lại cho cô uống máu của mình, tôi không tin là cô không nhận ra. Cô có biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây không? Cô có biết cái thân xác cương thi của cô đã chết rồi không? Là Đoan Mộc Thần đến Linh giới, lên trời xuống đất để đưa linh hồn cô trở về, suýt nữa ngay cả bản thân cũng không trở về được. CÔ CÓ BIẾT KHÔNG?!!"
Đoan Mộc Thần vừa ôm vai Trương Tư Nguy, vừa kéo: "Được rồi Tư Nguy, đừng nói nữa. Chị không làm những việc đó để giành lấy tình cảm của người khác."
Trương Tư Nguy biết lúc này tâm trạng rất kích động đến mất kiềm chế, thế nhưng chịu cũng chịu đủ rồi, bây giờ la hét một trận để trút ra hết. Cô gạt bỏ tay Đoan Mộc Thần trên vai, hét: "Đừng có đυ.ng tôi! Chị cũng chả phải thứ tốt đẹp gì!"
Đoan Mộc Thần không hiểu tại sao, nhìn Trương Tư Nguy đang run lên. Trong đầu Trương Tư Nguy bây giờ trống rỗng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyên Thời Tuyết đang nằm dưới đất. Trong đầu Trương Tư Nguy chiếu lại hình ảnh của Nguyên Thời Tuyết, vì tình cảm mà chiến đấu không ngừng. Cô dứt khoát đi tới đỡ Nguyên Thời Tuyết, đi ra sân.
Trong sân chỉ còn lại Đoan Mộc Thần và Giang Lai, hai người không nói gì, bầu không khí đông cứng đến lợi hại. Cuối cùng, Đoan Mộc Thần thở dài: "Cô đi nhanh đi, đừng để tôi gặp lại cô."
Rất lâu, không nghe thấy tiếng bước chân.
Đoan Mộc Thần tự giễu, đúng rồi, tại sao lại quên chuyện quan trọng như vậy?
Đoan Mộc Thần cầm một cái chân cắm nến của Ngụy Ất Mông, cắn mạnh vào tay của mình, máu tươi nhỏ vào cốc. Giang Lai thấy từng giọt máu của Đoan Mộc Thần rơi tí tách vào cốc, cái gì cũng không nói được, nét mặt cương cứng.
Máu chảy rất nhiều, Đoan Mộc Thần dần dần cảm thấy cánh tay tê cứng. Nhìn thấy cốc cũng đã được phân nữa, dòng máu đỏ tươi sền sệt làm cô buồn nôn. Đặt cốc lên bàn, nói: "Dùng máu của tôi để cứu mình đi, từ nay về sau........"
Đoan Mộc Thần còn chưa nói hết, Giang Lai đã cắt ngang: "Cô tới Linh giới để cứu tôi?"
"Cô có thể coi đó là Đoạn Nhiên hoặc Phân Khắc đã cứu cô." - Nói xong Đoan Mộc Thần không muốn nói tiếp với Giang Lai nữa, quay đầu bỏ đi.
Giang Lai trong lòng thấy bất an, giấc mơ kia, phía sau lưng có một cái bớt hình ngọn lữa, chẳng lẽ không phải Phân Khắc? Lại là sự kích động quen thuộc, cô hô: "Đợi đã."
Đoan Mộc Thần dừng bước, hít một hơi thật sâu: "Giang tiểu thư, còn có gì căn dặn?"
Giang Lai chậm rãi đến gần Đoan Mộc Thần, thấp thỏm cùng bất an tràn đầy trong lòng. Chỉ mấy bước chân, nhưng với cô vô cùng khó khăn. Giang Lai nhớ tới, từ rất lâu cô đã nghe tin đồn về Đoan Mộc Thần trong sở cảnh sát, vô tình hay cố ý tiếp cận cô ấy, dần dần trở thành cục diện ngày hôm nay. Giang Lai biết bản thân không chừa bất cứ thủ đoạn nào, nhưng chỉ cần sai một bước sẽ không thể cứu vãn. Nếu đã đi tới bước này, nếu đã cứu không được, chi bằng lại sai thêm một lần....
Cuối cùng đi tới sau lưng Đoan Mộc Thần, Giang Lai nắm kéo lên góc áo phủ trên tấm lưng cong còn đang quấn băng vì đầy vết thương. Lưng của Đoan Mộc Thần bị hành động này của cô mà lại rỉ máu, lòng Đoan Mộc Thần khẽ run.
Cô ấy, muốn làm gì?
Đoan Mộc Thần liền thu người lại, Giang Lai đứng lên, nhìn Đoan Mộc Thần. Lúc này phát hiện trong ánh mắt của cô có một tia dịu dàng.
Ngụy Ất Mông kéo Thần Chỉ dừng trước một căn phòng, Thần Chỉ toàn bị cô kéo theo, ngay cả chân cũng không kịp dậm xuống đất, trong lòng chợt mê man không nói được câu nào, mặt thì đỏ bừng.
Ngụy Ất Mông vừa mở cửa, liền vứt Thần Chỉ vào. Thần Chỉ bị đập đầu, té xuống đất bất tỉnh. Trong lúc hôn mê, hình như nghe thấy âm thanh khóa cửa, lại còn có cảm giác một bóng người đang đến gần, nằm trên người cô. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, làm tim cô thấy căng thẳng.Cằm Thần Chỉ tê rần, mặt thì bị Ngụy Ất Mông giữ chặt, ép phải nhìn thẳng nhau.
"Nói, làm sao ngươi học được roi Thanh Ti*?" - Giọng nói lạnh không chút tình cảm, cứ như đang phỏng vấn phạm nhân.
[Thanh Ti: là tóc ấy, vì dịch Roi Tóc nghe nó kì wá nên để luôn nha.]
"Cái...cái gì mà roi ....Thanh Ti...." - Thần Chỉ luôn rất tự phụ vì cho rằng bản thân là một trong Thi Ngũ Thướng, nhưng hai ngày nay cô đánh nhau tới máu chảy không ngừng, chả còn sức lực để phản khán. Bị Ngụy Ất Mông ép dưới thân, nhưng không tài nào nhúc nhích nỗi.
Ngụy Ất Mông vuốt ve mái tóc ngắn của Thần Chỉ, trong mắt đầy cảm xúc khó tả: "Chính là dùng tóc làm vũ khí...." - Nói ra câu này, Ngụy Ất Mông thấy ngữ điệu bất giác hơn lên cao.
"Tại....tại sao ta phải nói với ngươi?" - Tuy rằng Thần Chỉ thấy nét mặt khó chịu của Ngụy Ất Mông sẽ làm cô có cảm giác vui mừng, nhưng chả hiểu sao bị ức hϊếp như vậy làm Thần Chỉ bực bội.
Ngụy Ất Mông sáp đến gần Thần Chỉ, đột nhiên nét mặt cô tỏ vẻ nghi ngờ, đưa tay đặt vào ngực trái Thần Chỉ.
Thần Chỉ chưa bao giờ bị ai chạm vào ngực, Ngụy Ất Mông vừa chạm vào thì Thần Chỉ cảm thấy như bị sét đánh tới run rẩy, lại còn xấu hổ mà đỏ mặt.
"Ngươi......thả ta ra!!" - Thần Chỉ giãy dụa, Ngụy Ất Mông không nói nhiều, tát thẳng một cái vào mặt Thần Chỉ. Cái tát rất mạnh, một dòng máu tươi xuất hiện trên mép môi Thần Chỉ, gò má trắng nõn liền đỏ lên. Thần Chỉ choáng váng, không nói ra lời.
Ngụy Ất Mông lột áo vest của Thần Chỉ, áo sơ mi bên trong cũng lột luôn, lộ ra khuôn ngực trắng nõn hồng hào. Ngụy Ất Mông thấy ngực Thần Chỉ chập chùng, cười gằn: "Một cương thi như ngươi, tại sao lại có tim?"
Thần Chỉ nhớ tới, khi cô vừa mới được hồi sinh đã bắt đi phẩu thuật. Sau khi phẩu thuật xong liền thấy ngực trái là lạ, thì ra chính là trái tim.
"Ngươi.....ngươi quản ta?" - Thần Chỉ trong lòng tức điên: "Cái tên đầu trắng ngươi dựa vào cái gì dám đối xử như thế với ta? Ta đã sống hơn 1000 năm với Kiều Nhất Nhất, cô ấy còn chưa thấy cơ thể của ta, ngươi......đồ hạ lưu đê tiện....."
"Ngươi không nói, được." - Ngụy Ất Mông không biết từ đâu lôi ra một cái giường sắt, cô ném Thần Chỉ lên, hai chân hai tay đều dùng còng sắt khóa lại. Thần Chỉ liều mình tránh, mắng: "Ngươi thật là cái thứ biếи ŧɦái!" - Người bình thường sao trong phòng lại có đồ chơi SM.
Ngụy Ất Mông từ cái giá phía dưới giường sắt rút ra một cây dao phẩu thuật, lưỡi dao sắc bén đè lên ngực trái Thần Chỉ.
"Nói cho ngươi biết, ta từng là bác sĩ ngoại khoa đó."
Một dao cắt lên da thịt Thần Chỉ, máu tươi chảy ra.
"A!!!!" - Thần Chỉ ngước đầu, đau đớn thét lên.
Đoan Mộc Thần và Giang Lai trốn sau cửa sổ, qua khe hở của cửa sổ đã nhìn thấy tất cả, hít vào ngụm khí lạnh.