Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 chương 19

"A A A.........." - Đột nhiên một tiếng thét cắt nát trời cao, từ xa đến gần. Ngụy Ất Mông ngẩng đầu nhìn, thấy một người từ trên trời rớt xuống, nặng nề rơi lên mấy cái cây trong sân, cành cây lá cây rơi đầy đất. Sau đó một tiếng vang trầm thấp, người đó nằm dang tay thẳng chân trên đất, rêи ɾỉ.

Trương Tư Nguy sợ đến mức núp sau Đoan Mộc Thần, ló đầu, nhìn người từ trên trời rơi xuống, một người mặc âu phục rất đẹp, thế nhưng âu phục đã rách khá nhiều, vết máu loang lổ.

"Đoan Mộc Thần! Là cái tên biếи ŧɦái trên xe bus!" - Trương Tư Nguy kéo góc áo Đoan Mộc Thần thấp giọng nói. Ánh mắt Đoan Mộc Thần vẫn không rời Giang Lai, thấy Giang Lai có thể cử động nhẹ, sắc mặt vẫn không khá lên, thế nhưng so với cái màu xám xịt kia cũng tốt lắm rồi, có chút sức sống. Giang Lai cũng nhìn Đoan Mộc Thần, ký ức cuối cùng của cô dừng lại lúc Đoan Mộc Thần tặng cô một cái bạt tai nặng nề, lần đó cô thật sự không còn lời để nói, khi ra khỏi cửa thì liền hôn mê. Sau khi hôn mê, cô dường như có một giấc mơ rất dài, trong mơ thấy Đoạn Nhiên lúc 20 tuổi, có những cái tên cô đã sớm lãng quên. Mà thời điểm hạnh phúc nhất trong giấc mơ ấy, chính là gặp được Phân Khắc. Với dấu ấn Hỏa Thần sau lưng, em ấy như một kỵ sĩ bình thường, từ trên trời giáng xuống để cứu cô. Nghĩ tới đây, Giang Lai liền tự cười nhạo bản thân, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như thiếu nữ mới biết yêu, nếu để người khác biết thì mất mặt chết.Đoan Mộc Thần thấy Giang Lai tự nhiên mỉm cười, nỗi đau trong lòng lại như dời non lắp biển, cỏ dại mọc lan tràn. Đoan Mộc Thần siết chặt vạt áo, cắn chặt môi tự nói với mình: "Không sao, không sao, nên phân rõ ranh giới với cô ấy. Không bao giờ dính dáng đến nhau, đau khổ này sẽ qua thôi." - Không biết cái suy nghĩ này của Đoan Mộc Thần là lạc quan hay bi quan, đối phó với cảm xúc của chính mình cô đúng là rất có cách, chỉ là cũng có duy nhất cách đó. Chỉ cần chờ thời gian làm phai mờ ký ức mà thôi.

Lúc này, người đang nằm trên sân chính là một trong Thi Ngũ Tướng Thần Chỉ. Nghe thấy có người nói chuyện, Thần Chỉ quay đầu nhìn, liếc mắt liền thấy cái đầu trắng toát nhưng mặt mày thì đen thui của Ngụy Ất Mông. Ánh mắt Ngụy Ất Mông cũng vừa đúng nhìn Thần Chỉ, lúc đó Thần Chỉ cảm giác ngực trái của mình tự nhiên cảm thấy hốt hoảng. Cô vội vàng đè chặt l*иg ngực, tại sao? Cảm giác này chưa từng có...........

Tính tình Ngụy Ất Mông trước giờ lạnh lùng cao ngạo, từ khi Đoan Mộc Quý Diệp mất tích, cô đã xem tất cả chuyện tình trên thế gian đều như mây khói, ánh lạnh nhạt từ hai mắt của cô hiện rõ. Cô chỉ nhìn Thần Chỉ một chút liền dời đi.

Bé gái bên cạnh Ngụy Ất Mông quay về phía Thần Chỉ, cao giọng nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại xông vào nhà của người ta, thật vô lễ."

Ngụy Ất Mông khẽ gọi: "Quý...."

Quý là gọi cô bé, cô bé nhìn Ngụy Ất Mông rồi liền nghe lời lùi về sau.

Tuy rằng Thần Chỉ một thân toàn dơ và đầy máu, nhưng vẫn tỉnh táo lắm, nghe thấy Quý hỏi liền bò dậy đáp trả: "Nhóc tưởng chị đây muốn rớt vô chỗ này sao? Chị bị người ta đánh bay tới đây, hai ngày chưa ngủ, thật sự chịu hết nổi........." - Nói xong hai tay buông thỏng, cứ như thoát xác.Đang nói chuyện, cái tường bên cạnh Thần Chỉ có một nửa hình tròn nhô lên, cứ như bão ập tới, 'ầm' một tiếng cái tường thủng một lỗ to, gạch đá đỏ dồn dập bay tới. Thần Chỉ vội vàng ngẩng đầu nhăn mặt, hai bóng người xông vào sân, lấy tốc độ cực nhanh vừa chạy vừa đánh, tiếng va chạm vô cùng đáng sợ.

Trương Tư Nguy hoàn toàn không nhìn thấy cái gì đang di chuyển, Đoan Mộc Thần liền chắn trước mặt Trương Tư Nguy, nói: "Nguy hiểm, SS7 đang đánh với Thi Ngũ Tướng, em trốn phía sau tôi đừng chạy lung tung."

Trương Tư Nguy trong lòng bực bội, lúc nãy tưởng người ta chết rồi, liền ôm thi thể của người ta khóc chết đi sống lại, không ngờ cái tên không có lương tâm này vừa tỉnh đã chạy tới bên cương thi kia, đây chính là điển hình của việc 'yêu vào hóa ngu'. Có điều rất hiếm thấy, khi nguy hiểm chị ta vẫn đứng chắn trước mặt, vẫn chưa đến mức vô tình. Trương Tư Nguy sờ vào ngực, mấy cái món cô mua vẫn còn giấu trong người. Nếu thực sự nguy hiểm, thì phóng ám khí ra, Trương Tư Nguy cũng không phải người dễ trêu.

Hai người trong sân cứ như gió cuốn mây mù nhảy loạn xạ, Thần Chỉ hô to: "Nhất Nhất, tấn công đừng thủ nữa. Cái tên cảnh sát điên này có thủ cũng vô ích!"

Hai cái bóng quấn lấy nhau đó chính là Kiều Nhất Nhất và Thất Thất của SS7, trải qua hai ngày đêm đánh nhau, thể lực của Thất Thất đã đến cực hạn, lấy toàn bộ ý chí chống đỡ. Kiều Nhất Nhất đã sớm chiếm ưu thế, nghe thấy Thần Chỉ đứng xem nhắc nhở, một chân quét vào mắt cá chân Thất Thất, Thất Thất bị đá ngã, Kiều Nhất Nhất nắm đầu Thất Thất dùng sức đập mạnh xuống đất. Thất Thất muốn giãy dụa, dùng khủy tay thúc vào ngực Kiều Nhất Nhất. Kiều Nhất Nhất nắm lấy tay Thất Thấy bẻ ngược về sau, kiềm chế ép sát vào lưng Thất Thất.

Thất Thất cao ngạo liền lúng túng khi bị Kiều Nhất Nhất ép chặt trên sân, gò má chà sát trên nền đất dơ bẩn, liều mạng giãy dụa. Kiều Nhất Nhất phía trên dường như nặng ngàn cân, làm sao cũng không thoát được.

Kiều Nhất Nhất thở hổn hển, lau vết máu ngay miệng nói: "Cảnh sát điên, cô mà lộn xộn nữa tôi bẻ gãy tay."

Thất Thất tức điên: "Thắng làm vua thua làm giặc! Ngươi thắng thì gϊếŧ ta đi! Không cần sỉ nhục ta!"

Kiều Nhất Nhất lắc đầu: "Cô chính là cái loại vai chính cổ lỗ sĩ trong tiểu thuyết, bảo thủ đến buồn cười. Tôi không có hứng thú hành hạ cô, muốn gϊếŧ cô dễ như trở bàn tay." - Trong khi nói chuyện thì Nhất Nhất hơi dùng sức ở đùi. Thất Thất liền cảm thấy cánh tay đau đớn như sắp gãy, nhưng vẫn cứ cắn chặt răng không than một chữ.

Kiều Nhất Nhất lạnh lùng nói: "Chỉ là một tên Hồng Phát, tại sao lại phải đánh nhau sống chết? Nếu không phải tại các ngươi liều chết ngăn cản, thì chúng ta có thể về ngủ ngon rồi. Chúng ta có thù oán gì với nhau mà phải lấy tính mạng ra đấu?"

Thất Thất cười lớn: "Cương thi mấy người mà muốn sống sao? Đám các người không uống máu thì làm sao sống? Các ngươi uống máu người, ăn thịt người, làm sao cảnh sát có thể để các ngươi làm càn."

Thần Chỉ hét: "Ngu ngốc! Chúng ta bây giờ đơn giản........."

"Thần Chỉ!" - Kiều Nhất Nhất không cho cô ấy nói tiếp, búng tay một cái một quyển sách hiện ra.

"Cô đã một mực quấy rầy, thì tôi cũng đành gϊếŧ cô." - Kiều Nhất Nhất nhớ thần chú, một tia sáng bao quanh Thất Thất. Cơ thể Thất Thất bị quần sáng này chèn ép đến mức không thở nổi.

"Đàn chị!!!"

Nguyên Thời Tuyết từ trên trời rơi xuống la lên, Thần Chỉ chính là bị Gậy Ảo Thuật của cô ấy đánh bay vào sân này. Thấy Nguyên Thời Tuyết vẫn đuổi theo, liền bực bội, bứt một sợi tóc, ném về phía Nguyên Thời Tuyết.

Nguỵ Ất Mông vẫn thờ ơ, khi nhìn thấy Thần Chỉ dùng chiêu này cả người đột nhiên run lên. Quý bên cạnh cũng run nhẹ một cái.

Nguyên Thời Tuyết đang rơi tự do, rất khó tránh đòn tấn công của Thần Chỉ. Cô nhanh xoay tròn Gậy Ảo Thuật trong tay, đánh bay ám khí của Thần Chỉ. Thần chỉ nhếch môi: "Cô nhóc này có chút hay nha, rất có năng lực." - Thần Chỉ lại bứt thêm hai sợi tóc, một sợi quấn quanh ngón trỏ và ngón cái, kéo căng, một sợi khác kẹp ở trên, nhắm vào Nguyên Thời Tuyết. Kéo căng, buông tay, sợi tóc như mũi tên bay thẳng tới Nguyên Thời Tuyết. Nguyên Thời Tuyết vừa chạm đất liền tránh né, có điều cú nhào lộn này làm chân cô mềm nhũn, ngã xuống đất.[Cảnh này Thần Chỉ dùng tóc như cái ná nhá. Chả biết tả làm sao ~_~]

"Byebye!" - Thần Chỉ dùng tốc độ người bình thường không nhìn rõ, 5 ngón tay mở ra, đầu ngón tay nhắm vào Nguyên Thời Tuyết ngã trên đất, bắn ra 4 mũi tên. Thần Chỉ nghiêng người ra sau, 4 mũi tên liền bắn vào giữa trán, cổ họng, tim bụng Nguyên Thời Tuyết, toàn là chổ yếu. Thể lực của Nguyên Thời Tuyết từ lâu đã tới giới hạn. Con người và cương thi khác nhau là chỗ này, cho dù chiến đấu thời gian dài, thì cương thi vẫn khỏe re và chỉ cảm thấy buồn ngủ thôi. Con người thì chịu chết, đây chính là khác biệt.

Thế nhưng Nguyên Thời Tuyết thấy Thất Thấy bị vây trong ánh sáng kì lạ, không thể thoát thân. Nghĩ đến đàn chỉ tuy nghiêm khắc lạnh nhạt, nhưng lại rất quan tâm chăm sóc cô, cô không thể cứ trơ mắt nhìn đàn chị bị cương thi gϊếŧ. Cô tập trung phần sức cuối cùng, tụ vào Gậy Ảo Thuật trên tay, hét lên, Gậy Ảo Thuật liền phóng ra một tia lửa vô cùng sáng, so với lửa lúc trước cô dùng phải nói là sáng hơn mấy lần. Thần Chỉ không ngờ cô nhóc đứng còn chưa vững này vẫn còn sức mạnh để tấn công, tránh không kịp, liền bị lửa nuốt chửng.

Thần Chỉ từ trong lửa bắn ra 4 mũi tên, vẫn cắm vào chỗ yếu của Nguyên Thời Tuyết. Nguyên Thời Tuyết trúng tên, máu phun ra, ngã xuống đất.

Thần Chỉ xem chừng sắp hóa thành tro, lại nghe thấy một giọng nói bên tay: "Thu!" - Chỉ thấy cô gái tóc trắng đứng cạnh cô, cầm một cái lọ màu đỏ, lửa của Nguyên Thời Tuyết bắn ra liền bị thu vào trong lọ. Chủ nhân cái lọ đậy nắp, lửa liền biến mất, xung quanh chỉ còn sót lại sức nóng cuồn cuộn.

Ngụy Ất Mông liếc nhìn Kiều Nhất Nhất, thấy trong lúc đồng đội đang bị nguy hiểm vẫn không có hành động giải cứu, chỉ chuyên tâm đọc thần chú. Đột nhiên cái bọc bao quanh Thất Thất lóe sáng, Thất Thất và ánh sáng bay vào trong sách của Kiều Nhất Nhất. Thất Thất cứ vậy mà biến mất.

Kiều Nhất Nhất nhìn Nguyên Thời Tuyết máu me khắp người nằm trên đất, gật đầu nhìn Thần Chỉ nói: "Đi thôi!"

"Ờ!" - Thần Chỉ đang muốn đi, Ngụy Ất Mông liền nắm tay cô.

"Ai nói ngươi có thể đi?"