Thân thể dường như trôi trong khoảng không, cái gì cũng không thấy, không nghe.
Rất lạnh......Ai có thể cho tôi một cái ôm ấm áp?
Tại sao cái gì cũng không làm được, nhưng nhận thức vẫn rất rõ ràng. Đoan Mộc Thần nhớ lại lần đầu tiên lên giường với phụ nữ, đó là một người làm gái. Vốn là ngày đó, Đoan Mộc Thần định chờ tải xong phim thì đi ngủ, nhưng trong lúc chờ thì cô đột nhiên thấy một địa chỉ web, là một web kiếm bạn. Đêm dài, cũng đang chán, có lẻ kiếm vài người 8 cũng được. Đoan Mộc Thần liền nhập thông tin, gửi đi, tìm bạn nữ giới. Cô không đăng hình, vì cô không muốn trở thành tin tức chính trên mạng xã hội. "Nữ cảnh sát tìm bạn đồng tính trên website."
Cô chỉ viết vài từ, nhưng lại dồn dập nhận được nhiều hình ảnh và từ ngữ trêu chọc bình luận. Đoan Mộc Thần tự cười, châm điếu thuốc, lúc này phim đã tải xong, đột nhiên có một tin nhắn. Đoan Mộc Thần nhìn, MSN đang báo có tin nhắn mới.
[MSN: là MSN Messenger dịch vụ nhắn tin của Microsoft]
Đoan Mộc Thần nhận tin, 'tôi là phụ nữ'. Lại có tin nhắn, nội dung ngắn gọn 'chỉ cần có tiền, mặc kệ là nam hay nữ'.
Có vẻ kì lạ, bản thân cô cũng không hiểu. Đêm đó Đoan Mộc Thần không xem cái phim mà cô tải, lại hẹn với cô gái kia.
Khách sạn khá ổn, Đoan Mộc Thần không đem theo cái gì, chỉ có một ít tiền. Sau khi cô tắm rửa xong, thì cô gái kia cũng cởi hết đồ nằm trên giường nhìn cô, ngoắc ngoắc tay nói: "Mau tới đây!"Đoan Mộc Thần nhớ tới, cô gái đó không được gọi là xinh đẹp, nhưng khá dễ thương, rất có nét phong trần, không nhận rõ bao nhiêu tuổi, nhưng chắc tầm 25 trở lên. Có thể lần đầu làm chuyện này, nên Đoan Mộc Thần có vẻ khó khăn, nghĩ tới cơ thể của cô ấy, có chút đỏ mặt, may là trong phòng tắt đèn nên chẳng nhìn thấy.
Không có cảm xúc, Đoan Mộc Thần chỉ là phát tiết, không có yêu thương, thô bạo hành xử làm cô gái dưới thân có chút đau.
"Có phải cô không được thoải mái?" - Đoan Mộc Thần hỏi. Cô gái kia hiển nhiên có chút giật mình, không ngờ có khách lại còn quan tâm đến cảm giác của cô ấy, cô nhẹ giọng cười, nói: "Không sao, thoải mái." - Sau đó lại hỏi: "Đáng lý tôi phải nằm trên, là cô trả tiền mà. Xin lỗi, trước giờ tôi chưa từng làm với nữ, nên không biết làm sao."
"Vậy là được rồi." - Đoan Mộc Thần nói. Cô thực sự không muốn để cô gái dơ bẩn như vậy chạm vào người.
"À!" - Cô gái thờ ơ đáp. "Tiếp tục đi." - Cô gái mở hai chân, kẹp chặt eo Đoan Mộc Thần.
Sau đó Đoan Mộc Thần phát hiện, cô ấy lại vừa làm vừa nhai kẹo cao su.
Đây chính là lần đầu tiên cô quan hệ với phụ nữ.
Thứ hai chính là Tiểu Mặc, cũng chính là Mạc Viên. Đoan Mộc Thần rất thích cô ấy, nếu không khi ở trong bar sẽ không tiếp cận cô ấy. Chỉ có điều cô hiểu rõ, cô gái ấy chưa từng để cô trong lòng. Sau đó bởi vì thấy tính cách khác nhau, Đoan Mộc Thần hiểu là bản thân tự đơn phương rồi.
Từ chị gái của mình, gái gọi, rồi tới Tiểu Mặc, cuối cùng là Giang Lai. Cô cho đi tình cảm, cho đi tiền tài, cho hết tất cả, vắt óc tính kế, mong muốn sự đơn phương này được đáp lại, đáng tiếc chẳng ai cần cô. Tình yêu của cô cứ như một cây cải giá rẻ, chẳng ai xem trọng.
Đoan Mộc Thần biết lần này cô thật sự yêu Giang Lai, không giống tình cảm đan xen tình thân với chị gái, không giống sự phát tiết với người phụ nữ đầu tiên của cô, không giống cảm xúc mãnh liệt nhưng ngắn gủi với Tiểu Mặc. Đối với Giang Lai, cô có một tình cảm không thể giải thích. Tình yêu có phải chính là như vậy, không hiểu, không còn tôn nghiêm, tự hạ thấp tất cả?
Đáng tiếc, người ta đâu có để ý đến tình cảm này của cô! Trong thế giới của Giang Lai, Đoan Mộc Thần chính là cái gì?
Đoan Mộc Thần muốn khóc. Đã bao nhiêu năm, cô tưởng rằng sẽ không còn khóc vì ai nữa. Nhưng lúc này, cô rất muốn vì bản thân mà khóc. Nếu như ba mẹ vẫn còn, Quý Diệp vẫn còn, cô sẽ không cô đơn, một chút ấm áp cũng không tìm được.
"Đến cuối cùng ai có thể sưởi ấm cho mình? Ai thật sự quan tâm mình? Sẽ là ai!!"
Đột nhiên bừng tỉnh, liền nhìn thấy Trương Tư Nguy đang giàn giụa nước mắt trước mặt mình."Tư Nguy?" - Não của Đoan Mộc Thần đang tải thông tin.
Trương Tư Nguy tưởng Đoan Mộc Thần chết rồi, ôm cô ấy khóc đến thương tâm. Không ngờ xác chết đột nhiên bật dậy, làm cô giật mình.
Trương Tư Nguy vuốt mặt Đoan Mộc Thần, lại khóc: "Đoan Mộc Thần, chị, chị chưa chết!"
Đoan Mộc Thần nhìn Trương Tư Nguy, rồi nhìn Ngụy Ất Mông đang ở cạnh Giang Lai, ngớ ra nửa ngày mới nhớ bản thân đã tới Linh giới. Trong nháy mắt, khi ả kia muốn gϊếŧ cô, thì sau lưng tỏa ra sức nóng, kết quả tạo thành một đôi cánh lửa. Hướng thẳng lên trời, tỏa ánh sáng trên bầu trời xám xịt.
Dao băng trong tay ả kia bị tan ra thành nước, đôi cánh như ôm chặt lấy Đoan Mộc Thần, cô cảm giác như cả cơ thể như hòa vào lửa. Hét to, một kiếm chém về phía ả, ả liền hóa thành tro.Đoan Mộc Thần tìm khúc trúc bị rơi, lay hoay cuối cùng cũng thấy. Trước khi hôn mê, cô đã kịp mở xích cho Giang Lai, sau đó thì tối đen như mực.
Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Thần nhìn về phía Giang Lai, thấy cô ấy vẫn chưa tỉnh.
"Chị Ngụy, cô ấy...sao vẫn chưa tỉnh? Em đã gϊếŧ tổng quản, mở xích cho cô ấy!" - Đoan Mộc Thần kích động nói với Ngụy Ất Mông. Trương Tư Nguy nhìn vào mắt cô, nét mặt đầy lo lắng, nhưng ánh mắt Đoan Mộc Thần không hề có hình bóng của mình. Trương Tư Nguy từ từ buông hai tay."Đừng vội, linh hồn của cô ấy chắc vẫn đang lạc bên trong Hoàng Tuyền, để chị thử gọi." - Ngụy Ất Mông lấy ra một quyển sách dày, tựa bìa 'Sách hướng dẫn Linh giới'.
Quyển sách này không phải hàng nhái, mà là hàng chính hãng. Ngụy Ất Mông thao tác thuần thục, nhập tên Giang Lai, sau đó nhắm mắt định thần. Đoan Mộc Thần và Trương Tư Nguy đều cảm giác có một luồng khí mạnh đánh vào mặt, làm hai người không thể mở mắt. Ngụy Ất Mông dùng niệm lực sử dụng hướng dẫn Linh giới, tìm kiếm hồn phách của Giang Lai trong Hoàng Tuyền.
"Quả nhiên ở đây." - Ngụy Ất Mông chấp tay, một luồng ánh sáng xanh từ hướng dẫn Linh giới bắn ra, bay vào trong cơ thể Giang Lai. Giang Lai vẫn nằm im, liền nhíu mày một cái.
"Giang Lai.........." - Đoan Mộc Thần đến trước mặt Giang Lai, nhìn thấy Giang Lai từ từ mở mắt, hình bóng của cô phản chiếu trong ánh mắt Giang Lai. Con ngươi Giang Lai chậm rãi di chuyển, dừng lại ở Đoan Mộc Thần...Rất lâu, nói 2 chữ:
"Đoan.....Mộc........"
Chữ cuối hơi lên giọng, như một loại cảm giác nghi hoặc.
Cơ thể Đoan Mộc Thần run lên. Một chút ấm áp lúc nãy của Trương Tư Nguy, bây giờ đã tan biến.