Sau khi Đoan Mộc Thần uống được thứ nước cấm mà Trương Bách Vân đưa, rồi khơi ra được diễm chi kiến, nhưng cô chưa từng sử dụng trong thực chiến, nên không biết uy lực mạnh bao nhiêu. Có điều, vừa nãy cô có thể bắn ngọn lửa cao như vậy để thiêu chết con dơi, thì uy lực xác thực có chút ngoài dự đoán của Đoan Mộc Thần. Ả trước mặt thực lực dường như cũng không mạnh lắm, nhưng thể lực Đoan Mộc Thần không còn bao nhiêu, nếu muốn gϊếŧ cái ả đang vung roi tứ tung kia phỏng chừng vẫn phải hao chút khí lực.
Giang Lai vốn không có ý thức, thế nhưng mơ hồ cô vẫn nhìn thấy một bóng lưng.
Bóng lưng ấy là cô gái, quần áo phía sau tơi tả, vết máu loang lổ, phần lưng lộ ra cái bớt đỏ chót hình dáng ngọn lửa. Cái bớt này làm Giang Lai mở to hai mắt, trong lòng căng thẳng. Đây là người mà cô luôn mong mỏi, là cái người giờ nào khắc nào cũng ra sức tìm kiếm. Cái bớt đặc thù hình ngọn lửa chỉ thuộc về người đó, người đã từng vô số lần dây dưa thân thể, vô số lần vuốt ve qua làn da mềm mại đó, từng hôn qua cái bớt đỏ hình ngọn lửa đó.
"Phân Khắc........." - Dùng hết sức lực, nhưng giọng nói vẫn chỉ thỏ thẻ.
Đoan Mộc Thần nghe thấy Giang Lai gọi cái tên này, quay đầu nhìn lại. Ả đang đứng đối diện quất roi tới, trúng mặt đau rát.
"Này! Đang chiến đấu mà nhìn lung tung, ngươi coi thường ta à!" - Ả le cái lưỡi dài, cười gian liếʍ môi.
Đoan Mộc Thần siết chặt nắm đấm, Đoạn Nhiên! Phân Khắc! Cứu Giang Lai cô chính là Đoan Mộc Thần tôi kia mà! Cô vẫn nhớ đến những người đó sao? Ở trong lòng cô có tôi hay không?Lệ rơi âm thầm trong tim, lần này sau khi cứu được cô ấy xem như đường ai nấy đi, thật sự không nên gặp nhau nữa. Coi nhưng là đến trả lại tình cảm đơn phương say đắm này, đúng là ngu ngốc tự tìm khổ cho mình!
Lại một nhát roi vung tới, Đoan Mộc Thần liền bắt được cái roi, rồi dùng lửa bắn theo roi bay về phía ả kia. Ả giật mình, vội vàng buông tay. Đoan Mộc Thần liền vung roi, đang cháy hừng hực, đánh úp về phía ả. Ả liên tục tìm nơi trốn, Đoan Mộc Thần không quen dùng roi, nên cũng không tấn công quá ác liệt. Ả ta lộn vòng ra xa, thở hổn hển, tức giận chỉ về phía Đoan Mộc Thần: "Ngươi là yêu quái phương nào! Tại sao lại có thể dùng lửa?"
Đoan Mộc Thần cười: "Thế ngươi có sợ không? Sợ thì nhanh biến đi, ta tha cho một mạng."Ả ngửa mặt lên trời cười to, cười đến toàn bộ thung lũng đều vang tiếng cười của ả.
"Không phải phát điên chứ.............." - Đoan Mộc Thần đổ mồ hôi.
Ả đột nhiên quay về phía Đoan Mộc Thần rít gào: "Ngươi dám coi thường tổng quản Hoàng Tuyền ta?"
".....Dai thật......."
Ả nắm hai tay, rồi hét lớn một tiếng: "Ta cho ngươi nhìn thấy tuyệt kỹ lợi hại nhất! Ta sẽ đánh cái tên tiểu quỷ nhà ngươi xuống tầng Địa Ngục thấp nhất!"
"Hả?" - Đoan Mộc Thần lui về sau một bước. Cô phải làm gì? Tuyệt kỹ lợi hại nhất à?
Hai bàn tay ả bắt đầu tụ băng, biến thành một cái dao băng. Đoan Mộc Thần giật mình, bây giờ ả mới sử dụng tuyệt chiêu, vậy lúc nãy lỡ có gì là chết chắc à? Đây không phải là thiệt thòi lớn rồi sao? Đoan Mộc Thần vuốt ngực, cảm thán: "Mình đúng là người tốt, không lợi dụng thời cơ ả tụ băng mà bắn lửa đốt ả."
Đoan Mộc Thần ném bỏ roi, tay phải giơ lên, ánh lửa bốn màu, một cây kiếm lửa vô cùng xinh đẹp vây quanh tay phải của cô.
Ả kia chỉ vào Đoan Mộc Thần mắng: "Ngươi làm gì, bắt chước dao băng của ta? Làm sao chứ? Làm sao có thể?"
Đoan Mộc Thần thấy khó hiểu: "Bà chị, lúc nãy ngươi cũng đâu nghĩ ta sẽ dùng lửa. Hơn nữa nguyên lý vận dụng hoàn toàn khác nhau hiểu chưa?"
Ả vẫn hét to không nhượng bộ, Đoan Mộc Thần đau đầu: "Linh giới cũng có mấy gã hề như vậy à, mấy vong linh kia cũng không buồn chán lắm. Có thể đánh chưa, bà chị?"
"Cái gì mà bà chị!!!" - Ả tức giận: "Ta mới hơn 900 tuổi, ngươi dám kêu ta là bà chị?"
Đoan Mộc Thần nhìn ả: "Nè, định nói tới tết à?" - Kiếm lửa chém tới, ả dùng dao băng cản lại, băng hỏa tương giao, ánh hồng với xanh phóng ra tung tóe, làm kinh động cả cốc, con dơi cũng không dám lại gần, chỉ bay vòng vòng trên trời. Đoàn dài vong linh cũng chưa từng thấy ánh sáng, bị hấp dẫn dừng bước ngước nhìn.
Kiếm lửa của Đoan Mộc Thần cũng dần dần yếu đi theo thể lực của cô, dao băng của ả kia không ngừng lớn mạnh, như một ngọn núi băng ép xuống Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần thở hổn hển, mạnh mẽ vung đao để ả kia tránh xa. Ả nhảy ra, cười ha ha: "Tiểu quỷ, lửa của ngươi sắp bị ta dập tắt rồi."
Quần áo Đoan Mộc Thần ướt đẫm mồ hôi, vết thương bị roi quất sau lưng đau rát. Cô quay đầu liếc nhìn Giang Lai nằm trên đất, dường như Giang Lai cũng nhìn cô, khóe miệng còn lộ nét cười. Trong lòng Đoan Mộc Thần lại suy nghĩ. Cứu cô ấy trở về.......cứu trở về...........Cứu về rồi sao? Để cô ấy gϊếŧ mình? Để cô ấy lấy máu của mình? Sau đó thì cô ấy sẽ đi cứu người cô ấy yêu, rồi cùng chung sống, vui vẻ, hạnh phúc cùng nhau, là thế phải không?
"Ngươi lơ là rồi, tiểu quỷ!" - Bất ngờ vô số cây dao băng nhỏ bay tới, đâm xuyên qua cánh tay Đoan Mộc Thần, bả vai, xương sườn, đùi...máu tươi mãnh liệt bắn ra.
Trương Tư Nguy thấy Đoan Mộc Thần đang nằm trên giường, cả người run lên, tự nhiên ở đâu xuất hiện rất nhiều vết thương, máu tuôn ra, nhuốm đỏ ráp trải giường. Trương Tư Nguy nhảy dựng lên: "Chị Ngụy! Cô ấy!"
Ngụy Ất Mông cau mày nhìn Đoan Mộc Thần đang nhắm chặt hai mắt, nét mặt toát ra một chút đau khổ, thế nhưng vẻ kiên định vẫn chiếm ưu thế. Nguỵ Ất Mông dùng tay xoa trán của cô ấy. Làm đi em gái nhỏ, có một số việc lúc còn trẻ không làm, sau này nhất định sẽ hối hận. Không nên để trong cuộc đời em có sự nuối tiếc nào, đừng giống như chị, ân hận suốt đời............
Đoan Mộc Thần quỳ một chân trên đất, máu vẫn tuôn không ngừng, nhỏ xuống đất thành một vũng lớn.
"Kết thúc rồi à? Vô vị thật!" - Ả lại chắp tay, dao băng lại tăng số lượng chất cao, còn cao hơn người ả, ánh dao sắc bén phát ánh lạnh: "Để ta một đao chấm dứt cho ngươi!"
Đoan Mộc Thần ngẩng đầu, một ánh sáng xanh xẹt qua trước mắt.
Chết như vậy sao?
"Chị Ngụy! Thời gian! Tới giờ rồi!" - Trương Tư Nguy căng thẳng đến ứa mồ hôi: "Đoan Mộc Thần khốn kiếp nhà chị, sao vẫn chưa trở lại!"
Ngụy Ất Mông nhìn thời gian, vẫn còn lại 1 phút, liền cau mày. Chân nến trong tay cô liên thông với khúc trúc của Đoan Mộc Thần, dù khúc trúc đó đã bị Đoan Mộc Thần làm rơi, nhưng cây nến vẫn cảm ứng được, Ngụy Ất Mông sẽ gọi linh hồn của cô ấy trở về. Nhưng........Thần Thần, em vẫn không thể cứu được người mình yêu sao?
"Chị Ngụy! Trước tiên cứ gọi hồn Đoan Mộc Thần về đi! Nếu không sẽ không kịp!" - Trương Tư Nguy gấp gáp, còn dùng sức lay Ngụy Ất Mông. Ngụy Ất Mông thở dài: "Đành vậy!""Nhanh lên!" - Trương Tư Nguy dường như muốn giơ chân, Ngụy Ất Mông cũng không tốn thời gian gọi nhỏ. Trương Tư Nguy liền nhìn thời gian, còn 20 giây.
"Chị Ngụy! Xong chưa? Chị Ngụy!"
"............."
"Chị Ngụy.................!"
3,2,1........0.Thời gian đã đủ 12 tiếng.
Kéo nhẹ góc áo Ngụy Ất Mông, Trương Tư Nguy chăm chăm nhìn Đoan Mộc Thần. Ngụy Ất Mông đốt lá bùa chiêu hồn.
"Về đi..........." - Giọng nói Trương Tư Nguy run rẩy.
"Quá trình chiêu hồn trong thời gian quy định đã xong." - Ngụy Ất Mông đi tới, cũng nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần.
"Này, này...Tại sao Đoan Mộc Thần vẫn chưa tỉnh? Giang Lai cũng không có động tĩnh." - Trương Tư Nguy lau mồ hôi.
Ngụy Ất Mông không nói gì.
Đoan Mộc Thần, sao em chưa tỉnh? Không lẽ!!!!